Hiểu My nghĩ tới ba tên tiểu tử trong giới chỉ không gian của mình nên quyết định đến vị trí của “cái chấm đỏ” trên bản đồ của Thạch Sa.
Người dẫn đường của bọn cô đúng là rất “chuyên nghiệp”. Con thuyền nhỏ hoa lệ lướt vù vù trên mặt biển. Lộ trình thuận lợi, không gặp chút khó khăn. Hơn ba canh giờ sau đã đến được mục tiêu – hòn đảo tập trung toàn những cây “độc và lạ”.
Nhìn từ xa, hòn đảo này cong cong, giống như một vầng trăng khuyết. Có lẽ vì thế, mấy người đi biển đặt cho nó một biệt danh rất “kiêu” gọi là Nguyệt Hoa đảo.
Nguyệt Hoa đảo có chiều dài nhưng lại không có chiều ngang. Cả đảo đều bị bao phủ bởi một màu xanh lá tốt tươi. Loáng thoáng một chút sắc đỏ và vàng, có lẽ là hoa hoặc quả.
Khi con thuyền nhỏ cách đảo mấy mươi thước. Thạch Sa cho thuyền dừng lại. Hiểu My cho hắn một viên tinh thạch truyền tin và ít vũ khí tự vệ, dặn dò mấy câu cẩn thận. Sau đó, cô cùng Hàn Tử Liệt và Lâm Tiểu Hổ vận khinh công, bay lên bờ.
Vừa đặt chân lên đảo, Tiểu Huyễn, Tiểu Thụ lập tức nhảy ra khỏi giới chỉ không gian, xăm xăm lên trước mở đường. Tiểu Nhĩ thì biết mình không thể chiến đấu, nên ngoan ngoãn nằm trong ngực áo của Hiểu My, chỉ ló cái đầu nhỏ xíu ra ngoài. Mấy cái râu trên đầu nó rung rung, đu đưa liên hồi. Tâm trạng hưng phấn bày ra rành rành trước mặt bàn dân thiên hạ.
Cây cối trên Nguyệt Hoa đảo đúng là đặc biệt. Nhưng cũng chỉ là to lớn hơn, nguy hiểm hơn so với các loài thực vật ở nơi khác.
Hiểu My nhìn thấy rõ ràng, trên mặt đất hòn đảo này, nơi nơi đầy rẫy Cây cỏ bơ Butterwort và cây Gọng vó Drosera. Cây nào cây nấy to lớn gấp mười lần, thậm chí gấp hai mươi lần so với thực vật cùng loại tại thế giới mà Hiểu My từng sống trước đó.
Sự khác biệt về kích thước khiến cho mấy “kẻ háu ăn” này không chỉ ăn thịt côn trùng, thú nhỏ trên đảo mà còn có khả năng “thịt” luôn cả con người.
Hiểu My dùng mấy chiêu Thiên Long Cửu Khúc thiêu trụi tất cả đám thực vật khủng bố trên đường đi của mình. Ánh lửa hừng hực, chói sáng cả một góc trời, khiến cho bản thân Thạch Sa đứng trên thuyền ngoài xa cũng giật mình kinh hãi.
Chẳng mấy chốc, một con đường thẳng tắp đã nối thẳng từ đầu đến cuối Nguyệt Hoa đảo. Hiểu My và mấy nam tử đi cùng nhàn nhã giẫm lên nó như đi dạo trên thảm đỏ.
Tiểu Huyễn và Tiểu Tùng thì cố gắng tìm kiếm xung quanh, xem thử có thứ gì để “thu hoạch”, đáng tiếc, ngoài cây và cỏ cũng chả thấy bất cứ thứ có linh khí nào. Vận khí lần này hơi tệ.
Lúc Hiểu My và mọi người chán nản, đang định quay ra thì Tiểu Nhĩ trong ngực cô bất ngờ a lên một tiếng. Nhìn theo hướng chỉ của nó, mọi người nhìn thấy trong một bụi rậm ở phía tay trái trước mặt, có vài viên đá phát ra ánh sáng đủ màu sắc. Hiểu My nhanh nhẹn bước tới, nhặt lên vài viên quan sát.
- Chủ nhân. Đây là đá ngũ hành. Tài liệu quý hiếm để luyện khí đó.
- Hơ, không ngờ thứ báu vật này lại xuất hiện tại Nguyệt Hoa đảo của Liên Hoa quốc.
Hiểu My đắc ý, gian xảo nở nụ cười. Sau đó, cô nàng sai sử hai tên Tiểu Tùng, Tiểu Huyễn lục tung từng xăng ti mét vuông của Nguyệt Hoa đảo, thậm chí cả dưới mặt đất cũng phải tìm kiếm, thu nhận hết Đá ngũ hành về làm quà cho Hà Nguyên đại sư.
(Hà Nguyên: “cám ơn sư phụ!”)
Tất cả mọi người đều lao vào làm việc. Thoắt cái mà khí thế của cả đám tăng lên vùn vụt. Nhất là Lâm Tiểu Hổ. Sư phụ đã nói sẽ dùng mấy thứ đá ngũ hành này để rèn lại Lam Tiêu Côn cho hắn. Con người ta hễ có động lực thì năng suất cũng sẽ cao hơn a.
Thạch Sa đang thấp thỏm chờ đợi trên thuyền nhỏ cũng bị Hiểu My xách cổ tới tham gia. Hắn kinh ngạc nhìn cả hòn đảo loạn hẳn lên. Nhưng may mắn là không còn những loài hoa ăn thịt cản đường. Nguyệt Sa đảo này trong tương lai có thể trở thành điểm dừng chân cho tàu thuyền qua lại rồi a.
Lao động cật lực suốt một tuần lễ. Cuối cùng thì quá trình tìm kiếm đá ngũ hành cũng kết thúc. Hiểu My và mọi người hồ hởi tổng vệ sinh toàn bộ hòn đảo. Mấy loài cây ăn thịt cũng nhân đó mà bị diệt tận gốc.
Nguyệt Hoa đảo không còn những loài thực vật nguy hiểm này bao phủ, nên nhìn có vẻ xơ xác, hoang tàn hẳn ra.
Hiểu My nhìn Thạch Sa, hỏi thăm:
- Thạch huynh, ở Liên Hoa Quốc có thể cho tư nhân tùy ý mua đảo hay không?
- Trần cô nương định mua đảo hay sao?
Thạch Sa kinh ngạc hỏi lại. Hiểu My lắc đầu.
- Ta chỉ hiếu kỳ một chút. Ví như cái Nguyệt Hoa Đảo này chẳng hạn. Vốn dĩ lúc trước nó được xếp vào đảo hoang nguy hiểm. Giờ thì chúng ta đã thu dọn xong rồi. Tương lai cũng có thể có người quản lý như các đảo khác hay không?
Thạch Sa trầm ngâm một lúc, sau từ từ lên tiếng:
- Liên Hoa Quốc không cho phép tư nhân tự mình mua đảo. Tất cả các đảo đủ điều kiện về diện tích và vị trí chiến lược đều được đế quốc quản lý. Các đảo nhỏ khác biệt thì trực tiếp do quân đội quản lý, nhưng mà quyền lực vẫn tập trung về triều đình. Riêng Nguyệt Hoa đảo này là trường hợp đặc biệt. Ta cần báo cáo lên trên rồi tùy họ quyết định. Chỉ là người báo đầu tiên sẽ nhận được phần thưởng lớn. Có thể là quan chức cũng không chừng.
- Hả, vậy thì cũng được quá đó chứ. Nếu vậy thì huynh cứ đi khai báo. Biết đâu thực hiện ước mơ của mình thì sao?
Thạch Sa kinh ngạc nhìn Hiểu My. Cô nương này vừa nói tới ước mơ của hắn, tự nhiên như biết rõ ước mơ của hắn như thế nào? Cao nhân quả nhiên lợi hại a.
Hắc hắc. Cao nhân gì đâu. Chẳng qua Hiểu My thông qua Tiểu Huyễn nên mới biết rõ “nỗi niềm giấu kín” của Thạch Sa. Với lại, cô nàng cũng muốn đến kinh đô của Liên Hoa quốc để dạo chơi một phen. Thỏa thuận trước đây với Thạch Sa không yêu cầu hắn dẫn đến Chính đảo. Cô cũng không muốn ép uổng người khác, nên cứ phải để cho hắn tự nguyện thôi.
- Trần cô nương, những đảo này đều do công lao của cô và các vị công tử thu dọn mà.
Thạch Sa tới giờ vẫn không phát hiện ra sự tồn tại của Tiểu Tùng và Tiểu Huyễn. Mặc dù cùng “tìm kiếm bảo vật” cả tuần, nhưng mà khu vực của hắn kế bên Lâm Tiểu Hổ, hoàn toàn tách biệt với đám tiểu tử của Hiểu My.
Hiểu My cười cười, nói chắc như đinh đóng cột:
- Chúng ta chỉ là du khách đến Liên Hoa Quốc. Tranh chút tài lộc nhỏ nhặt này làm gì? Huynh cứ việc nhận lấy, muốn báo đáp chúng ta thì cứ tiếp tục làm “hướng dẫn viên du lịch” miễn phí thêm một thời gian nữa là được. Dù sao, mục đích ban đầu chúng ta ra khơi cũng đã hoàn thành. Giờ thì cứ đi dạo thôi.
- Chúng ta thật không cần đến những nơi nguy hiểm nữa sao?
Thạch Sa hỏi lại.
- Chưa biết, cứ đến Mẫu Đơn Đảo trước. Nếu có tin tức gì đặc biệt thì sẽ bàn bạc lại sau.
Thạch Sa lau trán. Sau khi cân nhắc liền nhận lời. Dù sao, đối với hắn mà nói, chuyến đi lần này hoàn toàn có lợi. Không gặp chút hiểm nguy gì mà còn có thật lớn cơ duyên.
Lâm Tiểu Hổ và Hàn Tử Liệt kế bên câu khóe môi. Người này lại bị nữ nhân nào đó dễ dàng chiêu dụ. Ha ha. - Truyện chỉ đăng chính trên website Truyencv.com
Như vậy, mục tiêu kế tiếp chính là Mẫu Đơn Đảo. Hành trình đã được quyết định. Nhóm người Hiểu My sau khi nghỉ ngơi, ăn uống, lập tức lên thuyền nhỏ khởi hành.
Mẫu Đơn đảo là chính đảo của Liên Hoa Quốc. Mặc dù nó có tên là Mẫu Đơn, nhưng hình dáng của cả hòn đảo lại chẳng liên quan gì đến loài hoa này. Chẳng qua, vì Mẫu Đơn là Thiên Hạ Chân Hoa, vì ý nghĩa của nó nên nó mới được dùng để đặt tên cho chính đảo.
Mẫu đơn đảo là một sự tồn tại đặc biệt tại Đông Hải này.
Muốn đến được đảo chính, ngoại trừ tàu thuyền có dấu hiệu đặc biệt của “lãnh đạo cao cấp”, tàu thuyền bình thường qua lại phải thông qua tầng tầng kiểm soát của quân lính hoàng thành.
Quân đội nơi này thống nhất một thân quân phục, áo giáp màu biển xanh. Trên mũ đều có cắm một chùm lông màu trắng rất uy phong. Cả bộ áo giáp nhìn thì có vẻ nặng nề, nhưng thật ra được thiết kế bằng chất liệu siêu nhẹ, khi muốn mặc vào hay cởi ra đều vô cùng đơn giản.
Trong lúc Thạch Sa lấy một quyển sách nhỏ đưa cho đội trưởng quân tuần tra đóng dấu, Hiểu My âm thầm quan sát cách bày binh bố trận chung quanh mẫu đơn đảo, trong lòng bội phục. Nhất là vũ khí của quân đội. Mỗi người lính đều được trang bị một thanh trường thương, một cung tên. Riêng người chỉ huy còn có một cây đinh ba hệt như Cây Đinh ba thần thánh của vị thần biển cả Neptune (Poseidon) - một trong bảy bảo vật của Atlantis và là vũ khí "danh bất hư truyền" của Aquaman, siêu anh hùng được mệnh danh là vị vua của biển cả.
Chỉ cần nhìn những trang bị cho Thủy quân của họ cũng đủ thấy, đế quốc Liên Hoa hùng mạnh đến cỡ nào.
……………………………………………………………………………….
Chú thích:
Cây gọng vó Drosera
Sinh sống chủ yếu ở Nam Phi, gọng vó Drosera là loài cây ăn thịt phổ biến nhất trên thế giới. Những chiếc lá của Drosera chính là chiếc bẫy "chết chóc" bởi chúng có rất nhiều lông tuyến. Trên đầu mỗi lông tuyến này chứa chất lỏng dính trông giống như giọt nước - đặc điểm thu hút các loài côn trùng.Và khi côn trùng sa bẫy, càng kháng cự - chúng càng dễ kiệt sức và ngạt trong đống chất nhầy bao quanh. Từng chiếc lông tuyến của cây tiết ra chất tiêu hóa con mồi và tiêu diệt chúng trong 1 - 2 ngày.
Cây Cỏ Bơ Butterwort (Ngôi sao chết chóc)
Sống ở những khu vực ẩm ướt ở châu Mỹ, châu Âu và Bắc Á, cây cỏ bơ (butterwort) sử dụng những chiếc lá có chất dính của mình để thu hút, bẫy và tiêu hóa côn trùng. Những lỗ đặc biệt trên bề mặt lá tiết ra chất nhầy trông giống như những giọt nước. Chính sự xuất hiện của những "giọt nước" này đã thu hút côn trùng đi tìm nước.
Khi côn trùng đậu xuống, cây tiết ra nhiều chất nhầy hơn. Con mồi sẽ bị dính chặt trong đống chất nhầy này và "tử nạn" ở đó.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT