Trong lúc Hiểu My và Tiểu Huyễn đang ngồi bên bờ suối tự an ủi lẫn nhau. Lâm Tiểu Hổ chạy từ xa lại. Hai tay nó vung vẫy một con cá bạc nặng hơn ba cân, cười hắc hắc lên tiếng:

- Sư phụ, sư phụ. Con bắt được cá rồi. Con bắt được cá rồi.

- Giỏi lắm. Hiểu My không tiếc lời khen ngợi nó. 

Ha ha. Thu hoạch lớn nhất trong mười ngày nay là gì? Ngoài việc trí nhớ hoàn toàn hồi phục. Hiểu My còn thu nhận Lâm Tiểu Hổ làm đồ đệ sau khi phát hiện thằng nhóc này sở hữu một sức mạnh vượt qua cơ bắp của bản thân. 

Hiểu My dùng một ít đan dược và linh quả từ giới chỉ không gian, giúp cho Tiểu Hổ thoát thai hoán cốt. Trở thành một kỳ tài luyện võ với thần lực vô song. Lan Thị đã khỏi bệnh, người càng lúc càng dồi dào sức sống, dung nhan khôi phục, lại là bộ dáng xinh đẹp linh lung khiến Hiểu My nhìn thấy phải chép miệng ngợi ca. “Gái một con trông mòn con mắt. Châm ngôn của ông cha ta chẳng sai tẹo nào”.

Sau khi nhận được sự giúp đỡ của Hiểu My thì “cái mác” Thần tiên tỷ tỷ của cô đã ăn sâu, bén rễ một cách thâm căn cố đế trong tâm trí của hai mẫu tử Lan thị. Cho nên, khi cô nàng nói ra ý định muốn thu nhận Tiểu Hổ thành đồ đệ, hai mẹ con họ mừng rỡ, ôm lấy nhau, nước mắt lưng tròng.

- Tiên đạo luôn đồng nghĩa với Trường sinh bất tử - đây là suy nghĩ của tất cả phàm nhân. Nhưng mà có thật sự trường sinh bất tử hay không? Chỉ có người trong cuộc mới hoàn toàn cảm nhận. Ta không thể hứa hẹn với hai người bất cứ điều gì.

Trong buổi lễ bái sư. Hiểu My đã nói thẳng với hai mẫu tử đồ đệ như thế. Cô không muốn bọn họ đặt quá nhiều hi vọng vào tương lai phía trước. Bởi lẽ, có đôi lúc, hi vọng quá nhiều sẽ khiến con người chìm sâu vào ảo tưởng mà đánh mất bản thân. Những người như thế, cô đã gặp quá nhiều.

Từ lúc nhận đồ đệ, Hiểu My bắt đầu dạy Lâm Tiểu Hổ về khinh công và Thiên Long Thập Nhất Thức. Cuối cùng cũng tìm được một mầm non hợp ý, có thể kế thừa toàn bộ y bát của mình. Vì thế, biện pháp mà Hiểu My dạy dỗ học trò lần này khác biệt với những lần trước. Nhẹ nhàng và cũng ôn hòa nhiều hơn.

Lâm Tiểu Hổ còn nhỏ, tiên thiên chưa mất, học hỏi mọi thứ đều khá nhanh. Chỉ mấy ngày trôi qua, nó đã có thể tự mình bắt cá ở thượng nguồn con suối. Mặc dù “năng suất” còn kém một chút. Nhưng tiến bộ này cũng đủ để sư phụ và mẫu thân của nó vui vẻ. Nhìn thấy nụ cười của họ, nó càng cố gắng nhiều hơn.

………………………………………………………………………..

Lúc hai thầy trò Hiểu My trở lại nhà, phát hiện trước cửa vô cùng nhộn nhịp. Gần như dân số của một nửa thôn nhỏ đều tụ tập tại nơi này.

Người cầm đầu là một tên mập béo ú. Hiểu My biết hắn. Chu Lão Tam – thổ hào - đại địa chủ - người giàu nhất thôn. 

Chu Lão Tam dẫn theo gia đinh tới thu địa tô. Hắn ngẫu nhiên nhớ là có cho hai mẹ con Lan thị thuê hai mẫu ruộng nước ở cuối thôn. Vì thế, ngay khi vụ mùa thu hoạch xong, cho gia đinh lại đây đòi nợ.

Gia đinh của Chu Lão Tam tới nhà thì phát hiện ra một đại mỹ nhân như hoa như ngọc. Hỏi ra thì biết là Lan thị - quả phụ đã thuê ruộng đất của lão gia nhà mình.

Tên gia đinh này theo Chu Lão Tam một thời gian dài, nắm rõ sở thích và thủ đoạn của đối phương. Hắn không cần suy nghĩ đã chóng chạy về, báo cho Chu Lão. 

Cuối cùng, cả đám người như hồng hoang mãnh thú, kéo tới nhà Lan quả phụ thu tô.

Lan thị đang đứng trước cổng nhà mình. Ánh mắt đỏ ngầu, hai tay run rẩy, nắm chặt cây chổi. Chỉ về hướng của Chu Lão Tam hét lớn.

- Chu Lão Tam. Nếu hôm nay ngươi dám tiến qua cánh cổng này nữa bước. Ta sẽ liều chết với ngươi.

Bà con bên cạnh thấy Lan thị kiên quyết như vậy, trong lòng cũng xấu hổ. Bọn họ thấy Chu lão tam đưa người tới. Muốn chạy theo xem thử. Nhưng người ta là đến thu địa tô. Lý do chính đáng, đàng hoàng. 

Chỉ tiếc, Chu Lão Tam càng lúc càng quá quắc hơn nhiều. Hắn viện cớ là Hoàng Thị nhiều năm rồi chưa nộp bạc nên muốn mời người trở về uống trà, bàn chuyện thuê đất tiếp theo.

Lan thị sống chết không đi. Ai mà không biết nhân cách của Chu địa chủ. Lão dám mang cái cớ rách nát này ra để bắt người. Dân chúng cũng hiểu rõ việc này, nhưng ngại mình cũng thuê đất của người ta, ngại sức mạnh vừa được phô hiển của người ta. Cuối cùng, mấy vị “nông dân chất phác” nơi đây chỉ biết cúi đầu im lặng, nhìn Lan Thị một mình bùng nổ.

Chu Lão Tam nhìn nữ nhân trước mặt giận dữ, kích động, cả người đầy gai nhọn thì máu nóng sôi trào. Bản chất chinh phục của nam nhân như con thú thức dậy. Hắn ngửa mặt cười. Nhấc chân đạp bay cái hàng rào bằng trúc bên cạnh, ung dung bước tới. 

- Mấy năm liền không nộp địa tô còn hung hăng chối cãi. Nếu hôm nay không bắt được ngươi đưa lên quan thì ta không phải Chu Lão Tam.

- Con heo mập chết tiệt kia. Ngươi nói ai hung hăng? 

Hoàng Lão Tam vừa dứt lời thì từ xa xa sau lưng hắn, một giọng nói trẻ con cứng rắn vang lên. 

Lâm Tiểu Hổ nhún người vài cái, trong chớp mắt, đã xuất hiện cạnh bên mẫu thân. Nó trừng mắt nhìn Chu Lão Tam. Nhãn quang sáng ngời làm Chu Lão Tam giật mình, thụt lùi vài bước.

- Oắt con. Ngươi vừa chửi ai là heo vậy hả? Thứ có mẹ sinh mà không có cha dạy. Mới tí tuổi đầu đã hổn hào, ăn nói lung tung….

Chu Lão Tam đối diện với hai mẫu tử Lan Thị và cả những dân chúng nơi đây, ngoác mồm, tung ra một tràng dài mắng chửi.

Lâm Tiểu Hổ nhìn thấy mẫu thân đôi vai run lên, nước mắt lăn dài trên má. Lại thấy cái mồm thối không ngừng khép mở của nam nhân to lớn. Tâm trạng của nó đã xấu càng lúc càng xấu hơn.

Nó dùng hết sức mình, tung một cước thật mạnh vào bụng Chu Lão Tam. Cả cơ thể con heo mập lập tức bay vọt ra sau. Rồi “Rầm” một tiếng, cả người nặng nề tiếp đất. 

Không gian im lặng đến đáng sợ.

Qua một lúc. Chu Lão Tam lồm cồm bò dậy. Phun ra một ngụm máu, cảm giác khuất nhục và phẫn hận ngút trời. Hắn chỉ tay về Lâm Tiểu Hổ, hét lên với đám gia đinh vẫn còn đang đứng ngác ngơ bên cạnh:

- Bắt lấy nó, mau bắt lấy nó cho tao.

Đám gia nhân bị tiếng hét như heo bị chọc huyết của lão gia nhà mình thức tỉnh. Vội vã xắn tay áo xông lên. Chỉ là chưa kịp đến gần mẫu tử Lan Thị thì trước mắt xuất hiện một bóng trắng lóe lên. Tiếng tát tay vang dội. Bọn hắn cảm giác trời đất đảo điên, quay cuồng rồi cứ thế văng ngược trở ra. Té xuống bên cạnh Chu Lão Tam. Tên nào tên nấy ôm lấy mặt, máu từ miệng mang theo răng gãy trôi tuột ra ngoài. (Hiểu My tỷ quá bạo lực rồi).

- Kẻ nào dám đụng đến đồ đệ của ta?

Giọng nói thanh thoát như chuông ngân truyền tới tai tất cả những người có mặt.

Hiểu My đứng đối diện với họ. Bộ váy trắng trên người không gió cũng phần phật tung bay. Gương mặt tuyệt sắc nghiêm trang, thần thái uy nghi, trong vô thức, ánh hào quang tỏa ra vạn trượng.

Từ bao giờ mà cái thôn nhỏ của bọn hắn lại xuất hiện một vị tuyệt thế mỹ nữ thế này? Lan thị tuy rằng rất đẹp. Nhưng so với nữ nhân áo trắng này, Lan thị giống như một loài hoa cúc mỏng manh. Còn nữ nhân áo trắng chính là một đóa sen nở rộ biếc xanh, cao cao tại thượng.

Hiểu My không thèm nhìn xuống đám người Chu Lão Tam (Nhìn bọn hắn, chỉ bẩn mắt tỷ mà thôi). Cô phất tay, một thỏi vàng lớn xuất hiện, ném thẳng xuống mặt đất trước mặt tên địa chủ đáng kinh tởm. Khinh thường lên tiếng.

- Mang theo địa tô của ngươi rồi cút khỏi nơi đây. 

Chu Lão Tam mặc dù ích kỷ, ngu dốt nhưng không phải loại người không có não. Hắn biết nữ nhân trước mặt là sát thần không thể nào chọc được. Vì thế, ngoan ngoãn nhặt lấy thỏi vàng rồi kêu gia đinh đỡ về. Quân tử báo thù, mười năm cũng không muộn a.

Vở kịch hạ màn, dân chúng bu xem cũng giải tán. 

Hai mẫu tử Lan Thị dựng lại cánh cổng rào, sau cũng vào nhà, ngồi đối diện với Hiểu My.

- Rời khỏi đây thôi. Nơi này không hợp cho Lâm Tiểu Hổ phát triển. Tỷ cần có một mái nhà bình yên sinh sống. Như vậy, ta mới có thể yên tâm dẫn Tiểu Hổ ra ngoài rèn luyện.

Hiểu My nói thẳng. Chu Gia Thôn này quá nhỏ. Cô muốn dẫn đồ đệ lang bạt giang hồ. Vậy thì trước mắt phải sắp xếp cho Lan thị đâu vào đấy. Không thể để cho chuyện như vừa nãy tiếp tục xảy ra.

Lan Thị thở dài. Hết nhìn Hiểu My rồi lại nhìn nhi tử. Sau một hồi tự đấu tranh tư tưởng. Cuối cùng, cô cũng quyết định nói ra thân thế thật sự của Tiểu Hổ Tử.

Lan Thị nói: Chúng ta đến kinh thành. Nơi đó, Tiểu Hổ Tử có một cữu cữu làm Binh Bộ Thượng Thư.

- Cửu cửu của Tiểu Hổ là binh bộ thượng thư? Hiểu My nhíu mày hỏi lại.

Lan Thị nói: “Chuyện này kể ra rất dài. Lan gia của cô chỉ là một gia tộc nhỏ, nhiều đời đọc sách, nhưng đến đời của đại ca Lan thị là Lan Thắng Ninh mới có thể thi đậu công danh. Từng bước từng bước leo lên cao.

Lan Thắng Ninh là người có tham vọng, có tâm cơ. Nhưng mà thân thế thua sút, không chỗ dựa, không người chở che. Đường làm quan bước bước khó khăn… nhìn đâu cũng thấy gian nan, bị người trù dập.

Lan phụ, Lan mẫu đồng loạt mất sau lễ cập kê của Lan Nhược Ninh không lâu. Chuyện Lan Thắng Ninh có một muội muội sắc nước hương trời cũng nhanh chóng truyền ra. Người tới cửa cầu hôn không ít.

Thế tử của Trấn quốc công Lâm Mậu Chính là Lâm Hữu Phúc nghe danh tìm đến. Đặt vấn đề cưới gả, nhưng bị Lan Thắng Ninh khéo léo từ chối. Trấn Quốc Công Phủ sâu như biển. Muội muội hắn lại hiền lành, e là bị gặm đến xương cốt cũng chẳng vẹn nguyên.

Lâm Hữu Phúc bị chối từ thì tức giận không cam. Hắn tìm mọi cách để cướp lấy Lan Nhược Ninh. Vì thế, trong lúc tiểu cô nương Lan gia đi lễ chùa, hắn cho người giả làm đạo tặc, bắt đi. Sau đó thì Lâm Hữu Phúc lại giả nhân giả nghĩa, dẫn quân đi cứu người. … Mọi chuyện tiếp theo, hoàn toàn do vị thế tử Trấn Quốc Công gia định đoạt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play