Dưới sự huấn luyện không ngừng nghỉ của Lạc Vô Trần cùng Trần Trường An, từ võ công cho đến trình độ Luyện đan của Lộc Nhĩ Khang đều tăng lên vượt bậc.

Mặc dù nói hơi quá, nhưng mà Bỉ Ngạn Lâm giống như vườn hoa của nhà hắn. Muốn đến thì đến, muốn đi thì đi. Không còn cảnh phải phòng trước ngó sau, nhờ người hộ tống như ngày xưa nữa.

Lộc Nhĩ Khang thu hoạch được rất nhiều thảo dược trân quý trong thời gian này. Nhất là loại Huyết Long Thảo – thảo dược đỏ rực có hai sợi dài như râu rồng trên mép lá – chỉ xuất hiện tại địa bàn của Tam Nhãn Long Vương đã bị khai thác triệt để, ngoài vài gốc còn non thì những gốc trưởng thành đều nằm trong giới chỉ không gian của hắn. Điều này làm cho Tam Nhãn Long Vương thập phần tức giận. Hai bên đánh nhau đến đất lở trời rung, chim bay sói chạy…. thảm thiết vô cùng.

Trần Trường An cũng thu hoạch được hơn chục loại dược thảo quý hiếm. Mấy thứ này không có trên Huyền Thiên Đại Lục. Có thể mang về nghiên cứu một phen. 

Lạc Vô Trần đến gần bên Trường An đang kiểm tra không gian giới chỉ của mình, chầm chậm cất tiếng:

- Trường An, có lẽ ít hôm nữa, chúng ta phải rời khỏi chỗ này. Đệ xem đó mà chuẩn bị.

Mỹ nam tóc bạch kim ngước cặp mắt tím trong veo của mình lên, nhìn vị sư huynh Vô Cực Kiếm Phái ôn hòa kế bên, mỉm cười nói:

- Đa tạ sư huynh nhắc nhở. Đệ sẽ chuẩn bị.

Lúc ba người Lạc Vô Trần trở lại Lộc gia, Lãnh Nguyệt đã ngủ được một giấc dài. Hắn thần thanh khí sảng, kéo hai đồng bọn của mình về phòng bàn bạc kế hoạch tiếp theo.

………………………………………………………………………

Mấy hôm sau.

Tại Huyền Thành - một tòa thành lớn tại khu vực phía Đông của địa ngục Thâm Uyên, dân cư đông đúc, người qua lại dặt dìu như lượn. Ai nấy đều giống nhau, gương mặt bị tử khí ăn mòn, không trắng trẻo, hồng hào mà cứ tím xanh, vàng vọt.

Bởi thế, ngay khi một nhóm ba nam tử như hoa như ngọc xuất hiện tại nơi này, ngay lập tức đã thu hút được chú ý của đông đảo mọi người.

Cả ba vừa đi vừa hỏi đường, chẳng mấy chốc, họ đã xuất hiện trước hai cánh cổng đại môn thật lớn. Trên cao, một tấm biển rành rành hai chữ: Liên Gia.

Lạc Vô Trần tiến lên gõ cửa. Ít lâu sau, cánh cửa cổng nặng nề mở ra. Một gã sai vặt mặt non choẹt, lấm tấm tàn nhan nhô đầu ra. Nhìn thấy sự xuất hiện của ba khách nhân lạ mặt, hắn rụt rè lên tiếng:

- Xin hỏi, ba vị muốn tìm ai?

- Chúng tôi là bằng hữu của Liên Vũ. Nhờ tiểu huynh đệ đây nói với Liên công tử, có bằng hữu từ Bảo Mệnh Thành đến thăm.

- Xin các vị chờ trong chốc lát.

Gã sai vặt nghe nói là bằng hữu của Liên Vũ thiếu gia thì vội vã chạy vào trong, băng qua mấy lượt đường thẳng khúc quanh, cuối cùng, dừng lại trước một tiểu viện thanh nhã. Trước cổng tiểu viện có một tấm bảng nhỏ bằng gỗ quý, đề ba chữ như rồng bay phượng múa: “Thính Vũ lâu”.

- Tiểu Ngũ. Chuyện gì mà hớt hơ hớt hải vậy? Không khéo để lão quản gia nhìn thấy thì lại bị mắng bây giờ.

Giọng nói trong trẻo mà nghiêm nghị vang lên. Tiếp theo đó, một bóng dáng thanh thoát màu khói hiện ra, đứng đối diện với gã sai vặt có tên là Tiểu Ngũ.

- A Nhu tỷ. Ngoài đại môn có khách đến tìm Liên Vũ thiếu gia. Ta thấy họ tướng mạo phi phàm, nên vội vào bẩm báo.

Thiếu nữ vừa đến là A Nhu. Thị nữ của Liên Vũ, cũng đồng thời là quản gia của “Thính Vũ lâu”.

A Nhu nhìn bộ dạng lửa đốt mông của A Ngũ, cười cười lên tiếng:

- À, thì ra A Ngũ của chúng ta hôm nay cũng biết xem tướng nữa. Ta nên nói chủ tử thăng cấp cho ngươi, để một tài năng như thế này làm gác cổng, quá uổng phí rồi.

- A Nhu tỷ. Tỷ đường đùa ta. Các vị khách nhân còn đang ở bên ngoài chờ đợi. Thiếu gia đâu rồi?

- Thư phòng. Ngươi vào đi!

- Đa tạ tỷ.

Tiểu Ngũ mang vẻ mặt hớn hở, cảm tạ với A Nhu rồi hướng thư phòng bước tới. Dù cửa thư phòng không đóng, nhưng mà hắn rất biết điều, chỉ đứng bên ngoài, rót giọng lảnh lót vào trong.

- Thiếu gia. Ngoài đại môn có ba vị khách nhân đến từ Bảo Mệnh Thành, muốn tìm thiếu gia.

Liên Vũ đang lúc này đang ngồi ngay ngắn phía sau bàn gỗ tử đàn luyện chữ. Nghe xong lời của gã sai vặt thì chầm chậm gác lại bút lông, thổi thổi trang giấy còn thấm mực, giọng điệu nhàn nhã lên tiếng.

- Bọn họ trông thế nào?

- Bẩm thiếu gia. Trong ba vị nam tử, có một vị đeo mặt nạ bạch ngọc, một người là Á nhân, vô cùng xinh đẹp. Người còn lại tuấn mỹ phi phàm…

- Là họ.

Không đợi Tiểu Ngũ dứt lời, Liên Vũ đã mừng rỡ thốt lên. Trong đầu hắn lập tức hiện ra tràng cảnh chiến đấu thảm thiết trước cửa thành Bảo Mệnh từ lần tham gia giao lưu hội trước đây. Lòng không khỏi ngưỡng mộ, tri ân với ba vị đại hiệp đã ra tay cứu giúp. 

Hắn vội vã đứng dậy, lôi theo Tiểu Ngũ còn đang ngơ ngác bước thẳng ra ngoài. Lúc đi ngang qua A Nhu, còn đặc biệt căn dặn.

- A Nhu. Ngươi cho người chuẩn bị, ta muốn làm một bàn tiệc đón gió tẩy trần cho ba vị ân công. Sau đó, nhanh chóng đến Tĩnh Hàm Trai báo cho lão gia và phu nhân một tiếng.

- Dạ, thiếu gia.

A Nhu ngoan ngoãn đáp lời.

…………………………………………………………………………..

Một khắc sau, trong khách phòng của Thính Vũ Lâu. Liên Vũ kích động nhìn ba người Trần Trường An. Hắn nói:

- Lần này, ba vị ân huynh từ xa đến thăm. Tiểu đệ xin được dùng danh nghĩa chủ nhà, mời mọi người ở lại một thời gian. Mong mọi người đừng từ chối a.

- Gì mà ân huynh. Gọi chúng ta đại ca là được rồi. Lần này chúng ta quả thật muốn dừng chân tại Huyền Thành ít lâu, nếu Liên Vũ đệ có thể làm chủ, cấp cho chúng ta chỗ ăn, chỗ ở. Chúng ta dĩ nhiên mặt dày mà lưu lại một thời gian. Chỉ là không biết trưởng bối trong nhà nghĩ thế nào, chúng ta cũng không muốn làm cho Liên Vũ đệ khó xử.

Lạc Vô Trần cười nói.

- Ba vị đại ca yên tâm. Đệ đã báo với phụ mẫu chuyện lần trước được cứu giúp tại Bảo Mệnh thành. Phụ mẫu đệ rất quan tâm, còn không ngừng nói, muốn tìm cơ hội báo đáp ơn cứu mạng của các đại ca đối với Liên gia bọn đệ.

Liên Vũ sốt sắng hướng ba người Trường An đảm bảo. Nhìn thái độ nhiệt tình đó, Lãnh Nguyệt cũng cảm thấy vui vẻ, thoải mái hơn nhiều.

Đang lúc bốn người rôm rả trò chuyện thì phụ mẫu của Liên Vũ là Liên Khải Minh và Tần thị tới. Đôi phu thê nghe A Nhu nói có bằng hữu của nhi tử từ xa đến nên có chút tò mò. Nào giờ, Liên Vũ làm người lãnh đạm, việc gì cũng có vẻ như hời hợt, chẳng quan tâm. Thế mà lần này hắn lại khẩn trương, còn kêu quản gia của Thính Vũ Lâu đích thân thông tri cho bọn họ. Đủ biết tầm quan trọng của khách nhân. Đôi phu thê này đúng là có chút ngạc nhiên, kinh hỉ.

Sự xuất hiện của phu thê Liên Khải Minh làm cho nhóm người Lãnh Nguyệt có thêm chút hiểu biết về Liên Gia. Mục đích lần này của Lãnh Nguyệt chẳng qua là muốn tìm hiểu rõ hơn, liệu gia tộc này còn giữ vững với lòng trung đối với Hoan Hỉ thần hay không? Liệu họ có xứng đáng với sự giúp đỡ tiếp theo của hắn hay không. 

Nhìn chung, trong đánh giá của cả ba người Lãnh Nguyệt, Trần Trường An cùng Lạc Vô Trần. Gia đình này đúng là không tệ.

- Liên Vũ. Lần trước đệ mang Huyết Mộc Linh về, đã có thể cứu được gia gia của đệ hay chưa?

- Trần đại ca. Nhờ có ba vị giúp đỡ, gia gia đệ đã có thể vượt qua nguy hiểm. Nhưng vì gia gia đệ bị tâm ma quấy phá rất nặng, tuy có Huyết Mộc Linh nhưng cũng chỉ có thể phá giải hơn phân nữa chứ chẳng thể loại bỏ hết hoàn toàn.

Liên Vũ nghe nhắc đến gia gia, lòng lại thoáng cái nặng nề. Phu thê Liên Khải Minh và Tần thị cũng thở dài một hơi tương tự. Trần Trường An bỏ qua sự suy sụp của họ, tiếp tục hỏi:

- Vậy tình hình của gia gia đệ bây giờ thế nào?

- Gia phụ người rất suy yếu. Võ công sụt giảm gần phân nửa. Được cái thần trí rõ ràng. Đây có thể xem là cái may trong cái rủi vậy.

Người lên tiếng là Liên Khải Minh. 

Trần Trường An nhìn sang Lãnh Nguyệt và Lạc Vô Trần, thấy hai người khẽ gật đầu. Đệ đệ của Trần Hiểu My lúc này mới yên tâm, hướng ba người của Liên gia, nhẹ nhàng đề nghị.

- Chúng ta có biện pháp giải trừ toàn bộ tâm ma cho Liên lão.

- Thật sao?

Phu thê Liên Khải Minh cùng Liên Vũ đồng thời thốt lên. Tin vui này quá lớn rồi. Bọn họ dẫu biết vị á nhân trước mặt là một luyện đan sư. Dù trong lòng từng có suy nghĩ cậy nhờ, nhưng mà người ta mới tới cửa mà mình đã lợi dụng cơ hội này thì có phần không phải.

Ngờ đâu, Trần Trường An lại chủ động cứu giúp. Cảm giác hạnh phúc đến bất ngờ đúng là làm họ có chút mộng ảo, thụ sủng nhược kinh.

……………………………………………………………………..

Một canh giờ sau. Dưới sự giúp đỡ của ba người Trần Trường An, trong phòng khách nhỏ tại Dưỡng Tâm Cư, nơi ở của gia gia của Liên Vũ.

Liên Thế Hào một đầu tóc trắng, gương mặt tuy có phần mệt mỏi nhưng hai mắt lấp lánh, hữu thần nhìn ba nam tử tuyệt sắc trước mặt. Giọng nói kích động, run run.

- Liên gia may mắn quen biết ba vị, thật đúng là vạn hạnh. Đa tạ ơn cứu giúp của ba vị. Ơn đức này, ta và tộc nhân của mình nguyện ghi khắc, không quên.

Lãnh Nguyệt đối diện với Liên Thế Hào, đã cởi bỏ mặt nạ bằng ngọc, để lộ ra nhan sắc yêu nghiệt còn hơn cả nữ nhân. Hắn khẽ câu khóe môi, nhìn Liên lão, nhàn nhã nói:

- Đây chỉ là chuyện nhỏ. Chúng ta có cơ hội quen biết với Liên Vũ, đây xem như duyên phận. Liên lão không cần phải khách sáo làm chi. Nhưng không biết, Liên gia bây giờ, ngoài Liên lão đây, còn có người nào cần phá giải tâm ma? Nhân lúc còn ngụ tại đây, huynh đệ chúng ta cũng tiện tay giúp đỡ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play