Trần Tùng kể hết câu chuyện của mình. Bên kia, thịt nướng cũng đã chín xong từ lâu. Đông Phong Nhật Minh mỉm cười, hướng mọi người, phất phất tay kêu gọi.

- Sư phụ, sư mẫu, nhị thúc, Kim cô nương. Thịt chín rồi a…. 

Ngạo Thiên Quân nhìn hắn, vuốt vuốt chòm râu xồm rậm rạp, khẽ quay sang nói với hai nam nữ trung niên bên cạnh:

- Tên nhóc này thú vị. Rất hợp với Tứ Thần sơn của đệ. Ha ha.

- Đúng vậy, Minh nhi là đứa trẻ tốt. Nhờ có hắn bên cạnh mà đại tẩu của đệ cũng được an ủi nhiều hơn.

Trần Chí khẽ cười. Đúng lúc này, từ phía xa, có hai bóng người dắt díu nhau chầm chậm tiến tới. Người đi đầu khoác lên người bộ cà sa cũ nát, bộ dáng gầy còm, vóc người dong dỏng cao. Đi theo sau hắn là một tiểu hòa thượng mặt mày hồng hào, mập mạp, ánh mắt trong suốt như pha lê. Không ai khác chính là Vô Sắc và sư phụ của hắn.

- Ngã phật từ bi, không ngờ lại gặp được mọi người ở đây. Đúng là duyên phận a.

Quỷ Hòa Thượng tay lần tràng hạt, vẻ mặt tươi cười. Hai phu thê Trần Chí và Trần Tùng nhìn thấy hai thầy trò này đều đặc biệt cao hứng. Trần Chí nói: 

- Lão sư phụ. Xa cách đã lâu, giờ thấy ngài vẫn một bộ đạo cốt tiên phong, đúng là mừng vui a.

Quỷ hòa thượng nghe hắn khách sáo như thế. Tỏ vẻ khó chịu, hầm hừ ra tiếng:

- Gì mà đạo cốt tiên phong. Đói sắp chết rồi đây. Nếu không, cũng không phải vất vả chạy tới nơi này hóa duyên. Các vị thí chủ, có nguyện lòng bố thí?

- Ha ha. Lão sư phụ. Hoan nghênh. Mời, mời.

Ngạo Thiên Quân hơ hớ cười. Sau đó, nhanh chóng tiếp đón hai thầy trò này đến bộ bàn ghế bát tiên. Pha loãng một ít linh tửu ra, đẩy đến trước mặt hai người bọn họ.

- Haiz. Loại nước trái cây này thật ngon, nhưng lần nào uống cũng bị pha loãng, đáng tiếc a.

Vô Sắc nghe sư phụ hắn nói thế, cái miệng nhỏ trề ra. Trong lòng mặc niệm thiện tai cả trăm lần. Sư phụ hắn, đúng là mặt dày vô địch a.

Trần Tùng nghe vậy, khẽ lắc đầu:

- Ha ha. Lão sư phụ vậy là không biết rồi. Thứ này có ngon thế nào, nhưng nếu cơ thể hấp thu không được, bạo thể chết như chơi. Hơn nữa, bản thân ta hiện tại còn phải ngửa tay xin chất nữ đây. Hôm nay cũng còn đúng nhiêu đây, mọi người cùng nhau chịu thiệt vậy.

- Mô phật. Thí chủ nói đùa, bần tăng nhận sự bố thí của các thí chủ. Sao gọi là thiệt thòi.

Vô Sắc: “…”

Quỷ hòa thượng nói xong thì cười cười. Tranh thủ mang phần rượu ra uống cạn. Dù sao, người ta cũng đã nói, phần nước ép hoa quả này đã chẳng còn nhiều, không uống thì uổng phí biết bao.

Đông Phong Nhật Minh thấy khách tới, vội vã thu dọn thịt nướng rồi tranh thủ mang lên. Hai người Quỷ hòa thượng và Vô Sắc thì uống linh tửu, ăn linh quả cầm hơi. Những người còn lại rượu thịt no say. Kim Phượng cũng không ngoại lệ.

Đợi cho quỷ hòa thượng bụng đói đã căng đầy, Trần Chí nhìn lão bằng ánh mắt sâu xa, chầm chậm lên tiếng:

- Lão sư phụ, có muốn cùng chúng tôi rời khỏi nơi này hay không?

Quỷ hòa thượng nghe vậy, ngước mắt lên nhìn hắn. sau đó, trước sự ngạc nhiên của tất cả, lão vậy mà lắc đầu.

- Mô phật. Chúng ta hữu duyên mới có thể gặp nhau. Nhưng dẫu sao vẫn chỉ là bèo nước tương phùng. Con đường của các vị, thầy trò lão nạp đuổi theo không kịp.

Vô Sắc nghe sư phụ nói thế thì thoáng chút thất vọng. Hắn cũng rất thích những vị thí chủ này a. Nhưng mà sư phụ luôn đúng. Hắn chỉ cần có sư phụ bên cạnh là đủ.

Trần Tùng biết được quyết định của lão tăng, cùng có chút tiếc nuối trong lòng. Hắn rất thưởng thức hai thầy trò này. Nhưng đạo không đồng, cũng chẳng thể nào ép người cho được.

Quỷ hòa thượng biết những người trước mặt đều bất phàm. Thậm chí, cả Thần Thú Phượng Hoàng trong truyền thuyết cũng xuất hiện tại nơi này. Lão đúng là có chút ngạc nhiên, kinh sợ.

Nhưng người bất phàm thì cũng có con đường của người bất phàm. Mà con đường đó, nhìn ở bất cứ góc độ nào cũng không thích hợp cho thầy trò bọn họ. Sở dĩ lão dẫn theo đồ đệ đuổi đến, chẳng qua là muốn kết chút thiện duyên, tìm chút trợ giúp cho Vô Sắc ở tương lai.

Mọi người tinh ý, không tiếp tục đề cập đề tài này.

Nửa canh giờ qua đi. Hạ Lan Nhật cuối cùng cũng tỉnh. 

Vầng sáng bao bọc lấy cơ thể của hắn hoàn toàn rút hết. Vị nam tử tuyệt sắc khẽ nhúc nhích người, mở mắt ra. Đối diện với hắn bây giờ là một dòng suối trong xanh, hai bên bờ lác đác những khóm hoa trắng tinh khôi và tím buồn biền biệt.

Xa về phía bên trái, một nhóm người đang vây quanh một bộ bàn ghế bát tiên, ăn uống, nói cười. Ánh nắng trên đỉnh đầu bọn họ như phát ra một tầng hào quang, vẻ mặt ai cũng ấp áp tựa mùa xuân, đúng là bức tranh phong cảnh hữu tình, vừa sinh động vừa lãng mạn.

Hạ Lan Nhật khẽ cười.

Nghe được thanh âm của hắn, mọi người đều im lặng nhìn sang. Đông Phong Nhật Minh là người đầu tiên lên tiếng:

- Sư huynh, huynh đã tỉnh. Mặt của huynh….

Hạ Lan Nhật khẽ gật đầu với hắn rồi nhanh chóng ngồi dậy, thẳng tiến đến bên bàn bạch thạch, cung kính vòng tay, chào hỏi hai người Trần Chí, Lam Bình.

- Đồ nhi bái kiến sư phụ, sư mẫu. 

- Tốt, tốt. 

Phu thê Trần Chí khẽ cười. qua lời của Kim Phượng, đôi phu phụ này đều biết, Hạ Lan Nhật là một trong thập đại chiến tướng của nữ nhi. Cảm giác này đúng là thân càng thêm thân. Vạn phần may mắn a.

Hạ Lan Nhật chào hỏi hai người xong thì quay sang, chấp tay theo đúng kiểu phật gia, trịnh trọng chào hỏi Quỷ hòa thượng. Lão tăng nhìn hắn, sảng khoái mở lời.

- Hạ Lan thí chủ. Chúc mừng a.

- Đa tạ sư phụ.

Hạ Lan Nhật nói với lão xong thì cũng quay sang nhìn Kim Phượng, cảm kích lên tiếng:

- Đa tạ Kim hộ vệ. 

Lời ít ý nhiều. Kim Phượng nghe thấy lời đa tạ của hắn, dĩ nhiên đoán được hắn đã có thể khôi phục ký ức kiếp trước của mình. Mặc dù không phải toàn bộ, nhưng có lẽ cũng khá rõ ràng, tương tự như Nguyệt phu thần lúc trước.

- Chúc mừng Hạ Lan tướng quân.

Kim Phượng lạnh nhạt nói. Cũng may, tất cả mọi người ở đây đều khá hiểu tính cách vị lãnh nữ này. Nếu không, thái độ của cô nàng chắc sẽ khiến cho họ bị tổn thương dồn dập.

Đông Phong Nhật Minh thấy Hạ Lan Nhật đã chào hỏi xong thì nhào tới, lôi kéo hắn đến bên bờ suối, chỉ hắn nhìn vào bóng mình dưới đáy nước. 

Bóng hình của nam tử phản chiếu bên dưới mặt nước, quả nhiên khác với bộ dáng của Hạ Lan Nhật trước đây. Mày kiếm, mắt phượng, sống mũi vút cao, bờ môi mỏng hồng hồng với đường nét vô cùng hoàn mỹ. Gương mặt này đúng là rất nam tính, cũng rất đẹp. Hoàn toàn khác xa với tên Du Tử Dực ẻo lả, đứng đầu trên Thiên Nhân Bảng đại lục này.

- Đây chính là diện mạo thật sự của bản thân ta, kiếp trước lẫn kiếp này. – Hạ Lan Nhật nhủ thầm. Nhưng mà ngoài mặt, hắn vẫn tỏ vẻ chẳng quan tâm gì. Dù sao, cũng chỉ một túi da, có gì quan trọng.

- Chẳng qua ngoại hình có chút biến đổi. Ta vẫn là chính ta. Vậy là được rồi.

Hạ Lan Nhật hướng sư đệ của mình, gật đầu khẳng định. Cả hai thoải mái, ngửa mặt cười.

Trần Chí nhìn hai huynh đệ tương thân tương ái như vậy thì vô cùng hài lòng. Mới đầu, hắn còn có chút lo lắng. Bởi so sánh với đệ tử thân truyền là Đông Phong Nhật Minh, Hạ Lan Nhật lẫn Nghiêu Lan Tuyết đều tựa như đệ tử ngoại môn. Duyên sư đồ không sâu, chỉ sợ có vách ngăn khi đối diện.

Nhưng mà, thật ra, vấn đề này, Trần Chí đã có chút lo lắng suông.

Hạ Lan Nhật học được ở phu thê Trần Chí một thân khinh công tuyệt thế. Thậm chí, kiếm quyết và vũ khí của tuyệt chiêu sát thủ là Phi Dương Liệp Sát cũng là do hai vị sư phụ này ban cho. Quan trọng nhất, họ chưa bao giờ ép buộc hắn phải làm bất cứ chuyện gì, ngược lại còn tin tưởng hắn, quan tâm đến hắn. Mang lại cho hắn cảm giác được người yêu thương thật sự. Vì vậy, trong ấn tượng của hắn, trong suy nghĩ của hắn. Trần Chí và Lam Bình không khác nào phụ mẫu tái sinh. Hắn trong lòng ngập tràn biết ơn, cảm động.

Trần chí nhìn hai nam tử trẻ tuổi trước mắt lên tiếng:

- Nhật nhi, Minh nhi. Sư phụ, sư mẫu đã tìm được nữ nhi của chúng ta. Kế tiếp, phu thê ta phải trở lại đại lục Huyền Thiên, hai con có muốn cùng đi, hay tiếp tục ở lại nơi này truy cầu một phen sự nghiệp.

Nghe câu hỏi của hắn. Hạ Lan Nhật cùng Đông Phong Nhật Minh đều không cần suy nghĩ, dường như lập tức đã có được câu trả lời.

- Chúng con nguyện nghe theo sư phụ, sư mẫu sắp xếp.

- Tốt. Tốt. Vậy thì chuẩn bị một chút. Tất cả chúng ta cùng khởi hành, về Nghiêu Quốc, tạm biệt sư tỷ của hai đứa rồi thuận theo đường đó mà ly khai.

- Dạ, sư phụ.

……………………………………………………………………………

Mấy hôm sau.

Tại Hoàng cung Nghiêu Quốc.

Sau khi nhóm người Kim Phượng, Ngạo Thiên Quân chia tay với Quỷ hòa thượng tại Huyễn Lâm thì một đường bay thẳng, trở lại nơi đây. Quỷ hòa thượng cuối cùng cũng nhận được một số thiên tài, địa bảo trong không gian giới chỉ của Ngạo Thiên Quân, khuôn mặt già nua rực rỡ hơn hoa, liên tục nói lời đa tạ. Bằng vào sự trợ giúp này, tương lai của Vô Sắc, chắc chắn không lo. Biết đâu, sau này họ còn có thể gặp nhau tại Huyền Thiên đại lục.

Tiếp theo, là sự sắp xếp cho Nghiêu Lan Tuyết. 

Vị sư tỷ này của Đông Phong Nhật Minh dầu gì cũng là nữ vương của một quốc gia, nên chắc chắn sẽ không thể nào đồng hành cùng mọi người mà rời bỏ Nghiêu Quốc cùng đại lục Đông Cưu. Ly biệt một phen buồn bã, não nuột.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play