Tần Doanh gào khản cả cổ, nhưng mà chủ nhân trong miệng hắn vẫn không thấy chút tăm hơi.

- Không phải là sợ quá, trốn rồi đấy chứ? - Ha ha ha. Đối diện với gia thì cho dù là Ngọc Hoàng thượng đế cũng phải hoảng hốt, chẳng dám ngẩng đầu lên. Điện chủ Hắc Ám điện thì đã làm sao? Cũng phế vật đâu thua kém bọn kia. Chủ nhân của hắn chắc chắn cũng là một đại phế vật xấu xí, không có mặt mũi gặp người.

Hiểu My lớn giọng nêu nghi vấn. Tử Quân vội vã tiếp lời, chọc ngoáy vào sâu trong tâm khảm của Tần Doanh. Cảm giác bị bỏ rơi… quả nhiên đủ đớn đau, tuyệt vọng. 

Chủ nhân trong miệng Tần Doanh chính là người đã giúp hắn đạt được tạo hóa như hôm nay. A Nhất, A Nhị, tiểu Cùng Kỳ và đám bảo bối này đều là chủ nhân ban cho. Người đó vỹ đại ra sao, thực lực mạnh mẽ thế nào, chỉ một mình hắn biết. Bởi bình thường, chủ nhân luôn bí mật, khắp cả Tử Thần điện này, cũng chỉ một mình Tần Doanh mới có thể gặp gỡ, chuyện trò một hai câu. Sự tồn tại đó đúng là ngoài sức tưởng tượng của tất cả mọi người trên Phong Linh đại lục.

Nhưng mà lúc này, khi mạng sống của Tần Doanh tựa chỉ mành treo chuông, vị chủ nhân tài giỏi của hắn lại đang trốn nhủi trốn chui, tìm mọi cách thoát khỏi tầm mắt của hai người Thiên Vũ cùng Tử Quân cùng những nam tử phía sau hai người bọn họ.

Thế nhưng, có đại sư Trận Pháp chỗ này, khi không có sự cho phép, một con ruồi cũng không cách nào trốn thoát khỏi Hắc Ám Sâm Lâm.

Lữ Tuấn nhận được ánh mắt ra hiệu của Thiên Vũ, liền âm thầm khởi động trận pháp. Chỉ ít phút sau, trong tâm thức của hắn, hiện lên toàn bộ mọi thứ trong đại trận. Mục tiêu nhanh chóng bị phát hiện. 

Lữ Tuấn khẽ gật đầu với Thiên Vũ rồi cả hai cùng lắc người biến mất. Cùng lúc này, một bóng người yểu điệu, mảnh mai xuất hiện trước mắt đám người A Thủy, Hiểu My…

Nữ nhân này mắt ngọc mày ngài, nhan sắc đúng nguyệt thẹn hoa nhường, không thua gì Mị Cơ, người được mệnh danh là Việt Quốc đệ nhất mỹ nhân, đầu bài của Chỉ Lan Phường, từng biểu diễn trong lễ khai mạc vòng chung kết Giao lưu đại hội tại Khai Minh Thành lúc trước. 

Ái Lan may mắn tìm lại được một mạng trong miệng đám quái vật. Nàng không ngừng len lỏi, chầm chậm từng bước cũng đi được đến trước mặt của Tần Doanh.

- Điện chủ. 

- Là ngươi?

Tần Doanh kinh ngạc nhìn mỹ nhân trước mặt. Không ngờ, đến lúc này rồi, bên cạnh hắn vẫn còn lại một người. Lại là người mà trước giờ hắn vẫn xem như món đồ chơi trên giường, không có bất kỳ nhân quyền và tiếng nói nào tại Tử Thần Điện. 

Ái Lan ánh mắt thâm tình nhìn lão nam nhân toàn thân huyết sắc, gương mặt hiện lên vẻ đau xót, thiết tha.

Nàng ta sà xuống trước mặt Tần Doanh, nâng lão ngồi dậy, thuận thế cho lão dựa vào lòng mình. 

Khúc Văn, A Thủy và Tử Quân từ đầu tới cuối chỉ duy một phong thái hờ hững, lạnh lùng.

Hiểu My mở to mắt nhìn màn kịch tình cảm này. Mặc dù trong lòng cũng hoài nghi thật nhiều, nhưng từ lúc nữ nhân kia xuất hiện, bản thân cô có chút không đành lòng. Là phụ nữ, giác quan thứ sáu đôi lúc vô cùng lợi hại.

Quả nhiên sau đó, sự việc tiến triển vượt ra ngoài dự đoán của tất cả mọi người. Chỉ thấy mới phút trước, Ái Lan còn ý trọng tình thâm với điện chủ của mình. Chớp mắt sau, nàng ta đã cắm một thanh tiểu kiếm vào lồng ngực của lão. Tần Doanh kinh hãi, một chưởng hướng tới thật mạnh. Tất cả sức lực còn lại đều tung ra hết trong một chiêu này. Ái Lan bật ngửa ra sau, máu phun đầy mặt đất.

Nhìn nữ nhân mưu sát mình, Tần Doanh rít lên từng tiếng một. 

- Tại … sao?

- Ha ha ha. Ngươi hỏi tại sao? Ngươi còn hỏi ta tại sao? Tần Doanh ơi Tần Doanh. Ngươi đã hại quá nhiều người. Có bao giờ trong mộng thấy linh hồn của họ về báo oán hay không? Ngươi hại tiểu đệ của ta chết thê thảm như vậy? Nó có tìm ngươi tính sổ hay không? Ha ha ha....

Cứ mỗi lần một lời nói được cất lên, Ái Lan lại không ngừng thổ huyết. Tuy nhiên, nàng ta vẫn cứ cười. Báo thù. Dù Tần Doanh không chết, nhưng mà nàng cũng đã đâm hắn được một nhát rồi. Bây giờ trong hai người, ai cũng là đèn đã cạn dầu. Kẻ nào điên loạn, bất chấp hơn sẽ là người chiến thắng.

Ái Lan lần nữa bò dậy, lảo đảo đi tới chỗ của Tần Doanh, quyết cùng lão đồng quy vô tận. Điện chủ của Hắc Ám Điện trăn trối nhìn cô. Chưa lúc nào cảm thấy cái chết đến gần như vậy.

Thế nhưng, trước khi nàng ta kịp thực hiện ý đồ của mình. Một trận cuồng phong bỗng dưng xuất hiện, cuốn cả người cô về một hướng khác, cách vị trí của Tần Doanh gần chục thước. Ái Lan khó hiểu, ngước nhìn về thân ảnh nữ nhân vừa mới ra tay.

- Cô nương, ta chỉ muốn báo thù cho đệ đệ. Xin người đừng ngăn cản. 

- Ta không ngăn cô giết hắn. Nhưng mà vì một tên cầm thú như thế, đánh đổi bằng chính mạng sống của mình, có đáng hay không?

Hiểu My nhìn Ái Lan, lại nhìn đến Tần Doanh. 

- Đáng hay không? Ha ha. Từ lúc lão ta giết chết tiểu đệ ta, vấy bẩn sự trong sạch của ta thì ta đã chẳng thiết sống nữa rồi. Lý do duy nhất để ta kéo dài một hơi tàn, chính là đợi đến hôm nay, đợi một cơ hội để báo thù cho chính bản thân ta cùng đệ đệ.

- Được thôi. Nhưng mà ta đã hứa với một người là sẽ giao Tần Doanh cho hắn tự tay kết liễu, cô không ngại có thể cùng hắn xông lên. 

Hiểu My cười cười. Sau lưng cô, Diệp Kha bỗng dưng xuất hiện. Vị Thánh tử này đã đến cùng lúc với đám người Lữ Tuấn, Hiểu My. Nhưng mà hắn bị nhị sư huynh nhốt lại trong trận pháp, chỉ cho giao chiến với những tên lính lác râu ria. Đến lúc này mới được thả ra, để cho hắn hoàn thành tâm nguyện.

Nhìn thấy kẻ thù hấp hối, lăn lóc thảm thê, Diệp Kha hai mắt đỏ ngầu. Hắn khẽ gật đầu với Ái Lan, xong, cả hai ào tới.

- A, hai người này ỷ đông hiếp yếu, phối hợp không tệ. Ta muốn mặc niệm một ít cho tên phế vật kia a.

Tử Quân duy trì bộ dáng vỗ tay xem náo nhiệt. Phúc hắc vô cùng.

Cả đám người Hiểu My đứng một bên, nhìn Ái Lan và Diệp Kha liên thủ đối phó với Tần Doanh, trong lòng không ngừng cảm thán. Lòng thù hận không chỉ là động lực sống, cũng đồng thời là chất xúc tác mạnh mẽ cho tình đoàn kết của những người xa lạ trước kẻ thù chung a. Hai người trước mặt, dù không ai nói với ai tiếng nào, nhưng mà cứ nhìn cách phối hợp của họ thì biết. Cho dù sư huynh đệ đồng môn chưa chắc hơn được bao nhiêu.

Nhưng mà khác với Diệp Kha ra tay còn tính toán trước sau, Ái Lan đúng là mang tâm trạng đồng quy vô tận. Chiêu chiêu ác độc, tổn người hại mình. Cũng may là Tần Doanh đã bị Thiên Vũ thu dọn rồi. Cho nên cả hai người bọn họ không mất bao nhiêu công sức, thời gian đã có thể băm hắn ra thành một đống thịt vụn. Haiz. Cảnh máu me đó, quả nhiên không thích hợp cho thiếu nhi và những người tim mạch không khỏe mạnh a.

Sau khi giết chết Tần Doanh, Diệp Kha quay trở lại, đứng trước mặt Hiểu My và mấy người Tử Quân, A Thủy…

- Đa tạ Trần cô nương và các vị đã ra tay tương trợ, đồng thời giúp cho đại lục Phong Linh diệt trừ được mối hiểm họa to lớn này.

- Không có gì. – Tử Quân phất phất tay. – Ngươi sau này cứ cố mà làm một người tốt là được. Còn nếu nhất định muốn báo đáp chúng ta thì cứ đưa ra ít tài nguyên quý hiếm của gia tộc. Mặc dù chúng ta không hiếm lạ nhưng cũng chẳng chối từ.

Ha ha. Cái gì là vô sỉ, cái gì là mặt dày. Xin hãy nhìn nam nhân áo tím trước mặt đây nha. 

Hiểu My chầm chậm đi lại trước Ái Lan, cưỡng ép nhét vào mồm cô ta mấy viên đan dược. Thoắt cái mà thương thế lớn nhỏ trên người đã được chữa trị. Ái Lan kinh ngạc, đôi mắt đẹp hiện lên đầy rẫy sự hoài nghi, nhỏ giọng hỏi:

- Vì cái gì cô nương lại cứu ta?

- Haiz. Đại thù đã báo, ác nhân đã chết. Dù cho ngươi không muốn sống nhưng mà ngươi nên nghĩ lại. Trong cuộc đời này, còn đầy rẫy những mảnh đời, những số phận bất hạnh hơn ngươi. Cớ gì buông tha cho sinh mạng của mình, tìm một nơi non xanh nước biếc, bắt đầu lại mọi thứ. Như vậy không phải sẽ tốt hơn sao?

- Bắt đầu lại? Có thể sao? – Ái Lan tự hỏi chính mình.

- Chỉ cần ngươi tôn trọng chính bản thân mình, người khác cũng sẽ tôn trọng ngươi. Chỉ cần ngươi tự yêu thương bản thân, đâu quan trọng người khác đánh giá mình thế nào cho mệt. Mau lấy lại tinh thần. Chúng ta còn cần người chỉ điểm, vơ vét mọi thứ tại nơi đây.



Dưới sự khuyên nhủ của Hiểu My, Ái Lan cuối cùng cũng thông suốt. Nàng ta đứng dậy, tình nguyện dẫn đường. Tử Thần điện mặc dù sập đổ, nhưng mà khố phòng được xây dựng vô cùng vững chải, thiên tài địa bảo, vàng bạc chất chồng… đúng là làm người khác líu lưỡi. Sự giàu có này có thể so với Vô Cực Kiếm Phái chứ chẳng chơi.

Trong vòng nửa canh giờ. Toàn bộ mọi thứ có giá trị của Hắc Ám Điện đều bị tịch thu. Theo quy tắc người thấy có phần, Hiểu My chia cho Diệp Kha và Ái Lan một ít. Hai người này mới đầu từ chối. Nhưng nhìn thấy ánh mắt uy hiếp của mỗ nữ, bọn họ đành vội vã nhận lấy, rối rít cảm tạ.

Quá trình phân chia chiến lợi phẩm vừa kết thúc, Lữ Tuấn và Thiên Vũ cũng đã trở lại, mang theo xác vị chủ nhân trong miệng của Tần Doanh.

Buồn cười là, tên chủ nhân thần bí đó lại là một con Kim Ưng Tinh. Toàn thân vàng óng với sải cánh dài gần hai chục thước. Chỉ cần nhìn cái mỏ đen bóng như tinh thiết và cặp trảo to lớn đó cũng đủ thấy sự lợi hại của nó. Tên này không cần giới thiệu, chắc chắn lại là thủ hạ của Yêu Thần rồi.

- Không thua kém gì Thanh Loan đâu. - Thiên Vũ nhếch mép khinh thường.

- Các huynh làm thế nào giết được nó vậy? Hiểu My hai mắt sáng lấp lánh, giọng điệu vô cùng sùng bái, chân thành thỉnh giáo hai vị đại tướng của cô.

- Lữ Tuấn dùng trận pháp vây khốn nó, ta cho nó nếm trải tử kiếp diệt hồn lôi. Vậy là xong.

Mỹ nam tóc trắng dùng mấy lời ngắn gọn như thế để miêu tả lại trận chiến của bọn họ. Đúng là ngắn gọn cực kỳ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play