Sau khi Tử Quân thoát khỏi phong ấn ở Nguyệt Sa, hắn đã thả tất cả những người ở trong pháp bảo không gian ra ngoài, cho mỗi người một ít vàng bạc rồi đuổi bọn họ đi, chỉ giữ lại vài người nguyện ý trông giữ điền trang, chăm sóc cỏ cây, dã thú.

Ba huynh đệ họ Hồ cùng đoàn người dập đầu cảm tạ Đại ma vương. Sau đó nhanh chóng quay lưng đi về phía tường thành mờ ảo ở phía xa. Tâm trạng phập phồng theo từng bước chân, nhìn tường thành xa xa phía trước.

Cố hương – mười mấy năm xa cách. 

Nguyệt Thành vẫn sừng sững dưới bầu trời xanh thẳm, nay lại khoác lên mình sự bạc màu vì mưa nắng, thời gian. Từng con phố được mở rộng thênh thang, từng dãy nhà khang trang nối dài, bán buôn tấp nập.

Đi trên con đường xa lạ dẫn đến phía Nam của Nguyệt Thành. Ký ức của cả ba người đều chìm vào trong quá khứ, cảm thán vật đổi sao dời, cuộc đời dâu bể, trầm luân.

Cuối cùng, cả ba đến trước cửa khách điếm mà Trần Hiểu My đã nói. Bởi vì họ được linh khí bồi bổ suốt thời gian dài nên cơ thể cường kiện, phong thái hơn hẳn người thường.

Vừa nhìn thấy ba nam tử trẻ tuổi xuất hiện, tiểu nhị nhanh chóng tiến lên. 

- Ba vị khách quan, mời vào trong, mời vào trong. Không biết ba vị khách quan muốn dùng bữa hay trọ lại, tiểu nhân sẽ lập tức cho người đi sắp xếp.

- Chúng tôi muốn tìm một lão nhân họ Cù, làm công việc nhóm lửa tại đây.

Cù Hiếu Nhân vội vã nói ra mục đích của bọn họ.

Tiểu nhị vừa nghe ba vị nam tử này muốn tìm Cù lão, lập tức thay đổi sắc mặt. Không còn bộ dáng đon đả, nhiệt tình mà thay vào đó là vẻ ngưng trọng, khẩn trương. Tiểu nhị nhíu chặt cặp mày, thái độ đề phòng lên tiếng.

- Cù lão hiện tại không có ở đây. Xin hỏi ba vị tìm lão ấy có việc gì?

- Tiểu huynh đệ chớ hoài nghi. Ba huynh đệ chúng tôi là thân nhân của Cù lão. Không hề có ý xấu.

Nghe bọn họ xác nhận quan hệ như vậy, tiểu nhị lần nữa quan sát cẩn thận. Quả thật, ba người trước mặt ngũ quan đều có nét tương đồng, giống với Cù lão từ đôi mắt, cái mũi, còn có cặp môi dày mạnh mẽ, mỗi lúc mím chặt vô hình tạo cảm giác nghiêm nghị, khó gần.

- Ha, nếu ba vị là thân nhân của Cù lão thì hay rồi. Khi nãy, Nhị Đản đến báo, tôn tử của lão tại nơi làm việc xảy ra chuyện. Lão đã cùng với Nhị Đản đã chạy vội đi. Hai người cũng nhanh chóng tới đó coi sao?

- Tiểu nhị ca. Nơi đó ở đâu?

Cả ba huynh đệ Cù gia vừa nghe đã biến sắc. Họ chỉ đủ thời gian hỏi đường rồi phóng vọt ra cửa, trên phố lao đi.

……………………………………………………………………….

Tại Tế Nam Đường – một quầy thuốc bắc ở khu vực phía Đông Nguyệt Thành. 

Bình thường, hiệu thuốc này tuy cũng nhiều khách đến khám bệnh, bốc thuốc, nhưng so với hiện tại, người chật cứng ba vòng trong, ba vòng ngoài, đúng là chuyện hiếm có xưa nay.

Lúc này, tại trung tâm của vòng vây, một nhóm người trái biệt nhau trở thành trung tâm của mọi sự chú ý. Cù lão đôi mắt đỏ ngầu, đứng cạnh bên Cù Hiểu Bình, trạng thái hoàn toàn hỏng bét. Vị thiếu niên này đâu còn vẻ hoạt bát, lanh lợi thường thấy mọi khi. Thay vào đó là bộ dáng run rẩy, khuôn mặt tái xanh, nắm lấy bàn tay gầy guộc của gia gia. Toàn bộ sự oan ức hiện ra khiến người người nhìn vô, thương cảm.

Nhưng, không ai dám bênh vực hai ông cháu nhà này.

Bởi vì, Cù Hiểu Bình bị người ta tố cáo là bán thuốc giả, dẫn đến bệnh nhân trúng độc. Sau khi dùng thuốc thì đến giờ vẫn hôn mê.

Người vu oan cho hắn không ai khác, chính là tên mặt người dạ thú Ngụy Trung. 

Ngụy gia tại Nguyệt Thành là một gia tộc lớn, vàng bạc nhiều có thể lót cả lối đi. Ngụy Trung là độc đinh của Ngụy Gia. Không những là một tên thiếu gia quần là áo lượt mà còn là một kẻ biến thái, có đam mê chà đạp các mỹ thiếu niên.

Ngụy Trung nhắm đến Cù Hiểu Bình đã lâu. Lần này, mượn cớ mua thuốc trị ho cảm cho thất di nương, hắn ta động tay động chân làm người trúng độc hôn mê, rồi đổ hết lên đầu mỹ thiếu niên, quyết tâm bắt người về cho bằng được.

Hắn mời một đại phu đến nhà khám cho thất di nương rồi mang theo vị đại phu này và siêu thuốc bóc tại Tế Nam Đường, hùng hổ kéo người tới đây. Nhân chứng, vật chứng đều đầy đủ. Cù Hiểu Bình oan ức, giải thích cỡ nào cũng chẳng ai tin. 

Trong lúc dầu sôi lửa bỏng, Nhị Đản – một tiểu hỏa kế làm việc chung với Cù Hiểu Bình lẻn ra ngoài, tranh thủ tìm Cù Lão cứu viện. Nhưng mà một già, một trẻ Cù Gia sao có thể là đối thủ của cả nhóm người chuẩn bị chu đáo như Ngụy Trung.

- Ngụy thiếu gia. Tôn tử của ta chắc chắn không làm việc này. Ngài chớ ngậm máu phun người. Ta nhất quyết không để Hiểu Bình đi theo ngài. 

Cù lão vô cùng tức giận. Cháu của lão đã giải thích rõ ràng, nhưng mà Ngụy Trung cứ nhất quyết bám chặt lấy nguyên cớ là thuốc do Cù Hiểu Bình bốc, bã thuốc còn tại chỗ này. Hắn nằng nặc dẫn người đi.

- Ngụy Trung, ta thà chết cũng không đi theo ngươi. Tất cả mọi người ở đây, có ai không biết nhân phẩm của ngươi hèn hạ đến cỡ nào. Nếu ngươi muốn một tay che trời, chúng ta cứ đến gặp thành chủ, để người phân xử.

- Ha ha ha. Bằng cớ rõ ràng như vậy mà ngươi còn muốn trốn. Giết người đền mạng, ngươi hại thất di nương của ta thì phải đến Ngụy Phủ làm việc cả đời để đền tội. Cho dù đến gặp thành chủ thì thế nào? Ngươi nghĩ rằng thành chủ có thể vì ngươi mà đổi trắng thay đen hay sao?

- Ngươi vô sỉ. 

- Ngươi là cầm thú, không phải con người….

Trước lời mắng chửi của ông cháu Cù lão, Ngụy Trung vẫn dương dương tự đắc, bày ra gương mặt nham hiểm, thái độ càn rỡ, nhếch mép khinh thường. 

Vòng người chật nức quay xung quay tuy rằng bất bình, tội nghiệp cho hai ông cháu họ Cù. Nhưng mà tên Ngụy thiếu gia này thế lực không tầm thường, bọn họ đều chỉ biết bo bo giữ chặt mình, không một ai dám đứng ra nói giúp nửa lời. Lòng người, quả nhiên vô cùng ích kỷ.

Trong tiếng khóc thét của Cù Hiểu Bình, hai gã sai vặt của Ngụy gia nắm hai bên tay của hắn, lôi sềnh sệt ra cửa. Hai gã mặt chuột khác thì ngăn cản Cù Lão và Nhị Đản. Chưởng quầy của Tế Nam đường cùng đại phu và các hỏa kế đều im lặng, không dám hó hé, sợ đám lửa phía trước lan đến dưới chân.

Ngụy Trung ha hả cười thật lớn. Hắn hất tay áo, xoay người ra cửa. Đám người xung quanh sợ hãi, nhường ra một lối đi riêng. 

Nhưng mà hắn chưa dịch chuyển được bao nhiêu bước chân. Trước mắt hắn bỗng dưng xuất hiện ba bóng người cao to, chắn hết cả ánh mặt trời, để cho Ngụy Trung rơi vào vùng bóng râm, ngẩng đầu không thấy nắng.

- Tránh ra. - Ngụy Trung giận dữ hét lớn. Nhưng mà, trái với suy nghĩ của hắn, những người đang đứng phía trước không những không nhường đường, ngược lại còn sấn tới. Sau đó, một nắm đấm thật lớn hướng khuôn mặt rưng rức mỡ của Ngụy Trung nện tới.

Ngụy Trung bất ngờ, không kịp phản ứng. Thế là hứng trọn một cú, loạng choạng vài bước rồi té xuống đất. Ôm lấy con mắt sưng húp, bầm đen Đau đớn kêu la. 

- Ức hiếp người giữa ban ngày. Trong mắt ngươi có còn vương pháp nữa hay không?

Cù Hiếu Nghĩa bước lên, nhấc một chân, giẫm xuống ngực của Ngụy Trung. Trong ba huynh đệ Cù Gia, vị lão tam này tính tình nóng nảy nhất, bộc trực nhất. 

Mười mấy năm mới trở lại. Ngờ đâu, vừa về tới đã thấy cảnh phụ thân bị ức hiếp, cháu của hắn bị người khác lôi đi. Thế mà bà con cô bác xung quanh, không một người đứng ra giúp đỡ.

Mấy gã sai vặt của Ngụy gia vẫn còn ở bên trong quầy thuốc thấy thiếu gia của bọn hắn bị đánh, quăng luôn một già một trẻ đang khống chế, nhanh chóng vọt ra. 

Sau đó, toàn bộ nhóm người này đều trở thành đệm thịt, thành bao cát. Khóc lóc kêu cha gọi mẹ dưới quyền cước như mưa trút xuống của lão tam.

Cù Hiểu Bình được Cù Hiếu Nhân và Cù Hiếu Lễ đỡ lấy. Nhìn hai gã sai vặt của Ngụy Trung nằm dài trên mặt đất, thiếu niên vẫn không thoát khỏi hoảng loạn. Thoắt thấy trong vòng vây đông nghịt xuất hiện một bóng dáng quen thuộc, hắn vội vã cảm tạ hai vị đại hiệp rồi vùng khỏi tay họ, chạy tới thân ảnh kia.

- Tứ thúc, thúc sao lại đến đây?

Cù Hiếu Tín vất vả, cố hết sức dùng đôi chân tàn tật lên tới, chen lấn, vòng người đông như kiến cỏ. Thấy cháu trai chạy đến, khuôn mặt lem luốc, nhếch nhác nở một nụ cười còn buồn hơn cả khóc.

- Không sao là tốt. Không sao là tốt. Thúc còn tưởng lần này không thể đến kịp. Thúc vô dụng. Thúc xin lỗi con.

- Con không sao. Có mấy vị ân nhân đã cứu con. Con chỉ thúc xem. – Cù Hiểu Bình không nỡ để tiểu thúc của hắn tiếp tục ray rức, dằn vặt. Cho nên lập tức đổi đề tài. Hắn chỉ vào ba vị đại hiệp đang trút giận trên bọn người Ngụy Gia, hưng phấn giới thiệu.

Cù Hiếu Tín nhìn theo bàn tay trắng nhỏ, nhiều vết chai của cháu gái, thấy được những nam tử đang trút giận cho hai ông cháu họ Hồ. Mới đầu, vì những người này đầu cúi gầm mặt, nên hắn chỉ cho là những người trẻ tuổi có lòng hiệp nghĩa, thấy chuyện bất bình nên mới ra tay.

Tuy nhiên, ngay khi ba huynh đệ Cù Hiếu Nhân ngẩng đầu lên. Cù Hiếu Tin đôi mắt bỗng trừng to, đồng tử co rút thật nhanh. Hắn sững sờ vài giây, rồi bỗng nhiên gào lên thật lớn.

- Ca ca…..

Nghe tiếng gọi thảm thiết như tê tâm phế liệt ấy, ba huynh đệ Cù Gia tức khắc quay đầu lại, đối diện với tên khất cái tàn phế lết trên mặt đất bên cạnh thiếu niên. Chỉ trong một cái chớp mắt ngắn ngủi, nước mắt đèn nén thật lâu bỗng chốc trào ra. Cả ba người lao đến trước mặt khất cái rồi đồng loạt quỳ xuống, ôm lấy thân thể đang run rẩy của đối phương. Giọng nghẹn ngào vang vọng.

- Tiểu đệ. Đại ca đã trở về.

- Nhị ca, tam ca đã trở về.

- Tứ đệ a………….

Âm thanh nức nở của bốn nam tử tràn ngập cả không gian. Cù Hiểu Bình ngơ ngác trước tình cảnh vừa xảy ra, đôi bàn tay nhỏ nhắn giữ chặt lấy bờ môi, không dám tin đây hoàn toàn là sự thật.

Cù lão lúc này cũng có cảm giác tương tự. Trái tim như nghẹn vỡ, đôi mắt lão nhạt nhòa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play