Nghe Trần Tùng công khai về tuổi thật của mình, Hiểu My mới nhấp ngụm trà đã phun mạnh ra. Oh my god. Thật là hai trăm tuổi á. Đúng là không thể hình dung bằng ngôn ngữ bình thường. Ha Ha ha.
- Này này, biểu hiện của con thế là thế nào? Con thật sự chê thúc già đúng không? Con ghét bỏ nhị thúc rồi đúng không?
Trần Tùng có chút oan ức nhìn cô cháu gái của mình. Hiểu My thấy ánh mắt vô tội của hắn thì vội vã xua tay, biện giải:
- Không phải a. Con chỉ ngạc nhiên bở vì so với tuổi thật thì thúc quá trẻ. Trẻ đến không ngờ. Thúc a, mai mốt ra ngoài, thúc nói mình khoảng mấy mươi thôi. Đảm bảo không ai nghi ngờ người đâu.
Được cháu gái vuốt mông ngựa như thế, Ngạo Thiên Quân rất đắc ý trong lòng. Thế nhưng ngoài mặt thì vẫn nhu hoà, giọng khiêm tốn, thành thật đến khó tin.
- Haiz. Ta quả thật là già. Không thể so sánh với những người trẻ tuổi như các con. Hiểu My, năm nay con tuy gần ba mươi, nhưng cũng chỉ là một cô nhóc nhỏ không kém không hơn. Nhưng năng lực bản thân của con lại khiến bản thân ta cũng thật lòng nể trọng. Ngay cả tiểu nha đầu của Phương Chính kia nữa. Nhìn thế nào cũng là một con nhóc, nhưng tuổi tác thật sự không nhỏ hơn con. Cho nên, nhìn người, không thể nhìn bề ngoài a.
- Vâng con hiểu. Đa tạ thúc nhắc nhở.
Hiểu My ngoan ngoãn đáp lời. Haiz. Có trưởng bối quan tâm, lo lắng cho mình, đó là hạnh phúc giản đơn nhưng không phải người nào cũng dễ dàng có được.
Nhưng tự nhiên nhắc đến vấn đề tuổi tác, Hiểu My lại cảm thấy tò mò.
- Ở bên cạnh tụi nó gần chục năm rồi mà con vẫn chưa biết vấn đề này à?
Trần Tùng nhìn Hiểu My bằng ánh mắt như nhìn sinh vật ngoài hành tinh. Mỗ nữ thành thật gật đầu. Xấu hổ, sờ sờ lên mũi.
- Tiểu Phong tử chắc đến nay cũng khoảng 75. Thằng nhóc này tư chất chỉ khá thôi. Nhưng được cái trung hậu, thật thà. Hơn nữa, hắn có thể nấu ăn, làm việc nhà nên ta mới trực tiếp nhận làm đồ đệ, đưa đến Đan Viên này.
(Ha ha. Tiểu Phong Tử nghe được lời này chắc chắn sẽ phản bội môn phái, thậm chí khi sư diệt tổ a.)
Đỗ Minh là đứa tư chất rất tốt. Đến nay chắc cũng gần 60. Nếu không có gì thay đổi, hắn sẽ được bồi dưỡng thành người thừa kế Nhị Thần Sơn sau Kiếm Trung Quân.
Lữ Tuấn của con thì tư chất cũng sắp sỉ Đỗ Minh. Hắn từ nhỏ kiên cường, tự lập, không có sự trợ giúp lớn lao từ phía gia đình, nhưng con đường tu luyện cũng chưa lúc nào than vãn, chùng chân. Năm nay vừa đúng 60. À, ta cũng đã đối chiếu bát tự, ngày sinh của hai con. Dẫu có khó khăn nhưng mà đây là duyên trời tác hợp. Sau khi mọi chuyện đã thu xếp ổn thoả rồi. Hai đứa cũng cưới đi thôi.
Oa. Má ơi. Hiểu My thoáng cái té ghế. Không tin được vào lỗ tai mình. Thì ra, xung quanh cô không ai không phải cụ già. Ha ha ha.
Mặc dù biết tại dị giới này, tuổi thọ con người không nên dùng cách suy nghĩ bình thường ở hiện đại để tính toan. Nhưng khi nghĩ tới tuổi thật của mỗi cá nhân, bản thân Hiểu My hình như sinh ra một chút trở ngại tâm lý nha. Có trách thì trách trái tim cô quá bé nhỏ, không thể tiếp nhận áp lực thật nhiều.
Hơn nữa, từ lúc nào mà Nhị Thúc đã xem ngày sinh, tháng đẻ cho hai người bọn cô. Sao cô có cảm giác như là món hàng ế ẩm, đang chờ khuyến mãi, bán đi vậy nhỉ?
(Ha ha. Chỉ mới biết được tuổi thật của vài người, Hiểu My đã choáng váng thế này, vậy với Thiên Vũ hay Kim Phượng là những lão quái vật bất tử, sống mấy vạn năm, sao mỗ nữ lại bình tĩnh đón nhận vậy nhỉ?)
- Hiểu My, tiếp theo con dự định thế nào?
Ngạo Thiên Quân thân là nhị thúc của Hiểu My, lại là cán bộ chủ chốt của Vô Cực Kiếm Phái. Ông biết về thân thế kiếp trước của cô là chuyện tất nhiên. Chỉ là vì an toàn của trên dưới toàn bộ tông môn, nên Ngạo Thiên Quân vẫn vờ như vô tâm vô phế.
Lữ Tuấn gặp chuyện không may là một đại sự. Từ lâu, ông đã xem thằng oắt con Nhị thần sơn này là cháu rể của mình. Chuyến này, hắn chẳng thể trở về. Hiểu My tâm trạng nặng nề, người chú như ông sao lại không biết. Chỉ có điều, trước giờ bản thân không giỏi giao tiếp, nên có những chuyện khó mở lời mà thôi.
Hiểu My nhìn nhị thúc của mình, cân nhắc một phen. Sau mới từ từ đưa ra quyết định.
- Con nhất định phải cứu phụ mẫu. Chuyện của nhị sư huynh cũng phải đích thân tìm thuốc giải về đây. Nhưng trong thời gian chờ đợi Hà Nguyên đại sư chuẩn bị bảo khí xong xuôi, có lẽ, phải trở lại Ma Lâm Thành một chuyến.
Hiểu My phải trở lại đại bản doanh của Thần Võ Binh Đoàn. Cô cần phải chuẩn bị thật kỹ cho sự phát triển của bọn người Trần Đại Uy. Không thể phụ sự trông đợi mà các huynh đệ đã dành cho vị lão đại là cô được.
- Cũng tốt. Thúc đi cùng con. Thúc cũng muốn tận mắt chứng kiến Binh đoàn mà con cất công xây dựng. Biết đâu, thúc có thể giúp đỡ được phần nào.
- Đa tạ thúc.
Hiểu My chân thành đáp lời. Sau đó, cả hai lặng im, dõi mắt ra xa. Dưới ánh trăng, rừng hoa khẽ khàng lay động. Vài cánh hoa đỏ thẫm, nương mình theo gió, vẽ lên không trung những đường nét huyền ảo, thơ mộng diệu kỳ.
……………………………………………………………………
Sáng hôm sau.
Sau khi dùng qua ít điểm tâm, đám người Hiểu My từ Đan Viên bay về đại điện lớn trên Đại Thần Sơn hội họp.
Chủ trì dĩ nhiên là …. Không xác định được. Ha ha ha. Ai kêu tứ đại chưởng môn, không phải Phu thần thì cũng là đệ tử của Hoan Hỉ thần. Bản thân Hiểu My thì gà mờ vô địch. Thế là, cuộc họp này biến thành cuộc thảo luận về nhiệm vụ kế tiếp, mỗi người đều có quyền lên tiếng, phát biểu như nhau.
Sau một canh giờ hội ý theo nguyên tắc dân chủ công khai. Cuối cùng, toàn thể hội nghị đã thống nhất: Ngoại trừ bốn đệ tử của Hoan Hỉ Thần ở lại chủ trì đại cuộc, hỗ trợ Hà Nguyên đại sư chế tạo bảo khí để đưa Lữ Tuấn đến đại lục Phong Linh. Những người còn lại cùng tiến về Ma Lâm Thành với những nhiệm vụ riêng biệt.
Lãnh Nguyệt trở về Hắc Nguyệt Phái, kiến thiết lại tổ chức, làm một chưởng môn biết quan tâm, sâu sát với cấp dưới nhiều hơn.
Hiểu My cùng nhị thúc, đệ đệ và các hộ vệ, phu thần thì đến tổng đàn của Thần Võ Binh Đoàn. Bố trí ổn thoã mọi việc rồi sẽ tách ra.
Trường An, Tiểu Bạch cùng Lãnh Nguyệt, Lạc Vô Trần tiến sâu vào Ma Lâm Sơn Mạch, tìm đường đến địa ngục Thâm Uyên.
Hiểu My cũng rất muốn cùng đi, nhưng mà thời gian không cho phép, ngay khi có tin tức của Hà Nguyên Đại sư, bọn họ phải trở lại Đông Phương Thành nhận bảo khí rồi tiến ra Huyền Hải, đón Lữ Tuấn cùng đến Đại lục Phong Linh.
Chính vì vậy mà Ngân hộ vệ được giao trọng trách bảo vệ Trường An. Thêm vào trí nhớ kiếp trước của Lãnh Nguyệt Tướng Quân cũng như mưu kế, trí tuệ của Lạc Vô Trần. Hi vọng sẽ nhanh chóng tìm được Thất Vỹ Thiên Hồ, bình yên trở lại.
Chuyến đi này chưa biết thế nào, nhưng nếu có thể cùng lúc tìm được phụ thân của Trường An, cứu được Lữ Tuấn sư huynh thì xem như trọn vẹn.
Thật ra, lần này, Hiểu My còn bàn bạc với Trần Tùng. Cô muốn nhân khi ra Huyền Hải, sẽ tìm kiếm phụ mẫu của cô. Nghe nói bọn họ cũng đi vào kẻ hở không gian bằng con đường vân vụ. Cho nên hi vọng cả gia đình đoàn tụ vẫn còn. Tất cả chỉ thiếu một cơ duyên và ít vận may đưa tới.
Sau khi mọi người thống nhất ý kiến thì vội vã giải tán. Họ tranh thủ thời gian để chuẩn bị cho hành trình sắp tới.
Trường An tìm đến Vô Tâm đại sư và Vô Ưu bà bà, điều chế rất nhiều loại thuốc và luyện thêm đủ loại đan dược để bổ sung vào hành trang của mỗi cá nhân.
Lần này, từ bờ bắc trở về, hắn mang theo rất nhiều linh dược quý hiếm khác nhau, làm cho hai vị đại nhân này vô cùng thích ý. Bởi trong đó, có những loại họ tìm kiếm đã lâu. Nay nhận được đến tay, về dược tính và niên đại đều vượt ra ngoài mong đợi.
………………………………………………………………………..
Công tác chuẩn bị tất bật hết ba ngày.
Sáng ngày thứ tư, từ đỉnh núi đại Thần sơn, một đoàn Ưng Sư hơn chục con vỗ cánh thật mạnh, lướt nhanh về phía tây. Mục tiêu đến là Ma Lâm Thành, đại bản doanh của Binh đoàn Thần Võ.
Nửa đường, Kim Phượng phát hiện đàn Phong Ưng Vương trước đây đang đón đợi, thế là cho bọn chúng gia nhập vào.
Đoàn người ngồi trên phi hành thú đầy mạnh mẽ, uy phong, quét ngang bầu trời tạo ra một vùng tối rõ ràng trên mặt đất, khiến toàn bộ dân chúng ngơ ngác, dõi mắt trông theo.
Vừa đến Tây Phương Thành, Lãnh Nguyệt đã tách ra. Hắn phải trở lại môn phái, giải quyết chút công việc cá nhân, sau đó mới đến Ma Lâm Thành cùng mọi người hội ngộ.
Lại nói đến Đại bản doanh của binh đoàn thần võ hôm nay.
Nơi này, lúc bọn người Lão đại rời đi, dưới sự trợ giúp của Hắc Nguyệt Phái, người đầy đủ trí óc, không ai dám tới quấy rầy.
Thế nhưng, một số kẻ trí não chậm phát triển thì vẫn cứ nhắm mắt nhắm mũi, lủi đầu đâm vô.
Đối phó với bọn tiểu nhân này, Bào thúc không nói không rằng, nhờ Kim Mao Sư ra thị uy, hù doạ. (Thả chó ra giữ nhà. Ha ha ha. Tội nghiệp cho Kim Mao sư quá đi mất).
Mấy kẻ gây rối vừa nhìn thấy Đại Kim xuất hiện, hồn vía đã lên mây. Một số thằng không thể khống chế, vãi cả ra quần, lăn đi nhanh chóng. Về sau, dù ganh ghét, hâm mộ cỡ nào, cũng không dám bén mảng xuất hiện ở xung quanh. Bọn chúng rất sợ sư tử hai đầu a.
Tuy không có lão đại và đám người Hồ Phi Tiếu, Trần Đại Uy ở đây, nhưng thỉnh thoảng, Bào đại thúc vẫn nhận các mối giao dịch làm ăn, để cho những thành viên còn lại trong binh đoàn thực hiện. Điều này cũng đảm bảo sinh kế của cả binh đoàn. Bên cạch đó, còn tạo ra cơ hội để huấn luyện lũ trẻ. Dù sao thì đào tạo thế hệ tương lai thì không chỉ dựa kiến thức được bồi dưỡng mà còn phải có kinh nghiệm thực tế của bản thân.
Tóm lại, thời gian này, những người ở đại bản doanh của Thần Võ Binh Đoàn, họ trải qua một thời gian vô cùng thuận lợi. Thỉnh thoảng, trong những câu chuyện phím hằng ngày, lại nhắc nhở nhau về đại Boss và các huynh đệ đang ở phương xa. Đếm thời gian, không biết bao giờ mọi người trở lại.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT