Tôi vẫn luôn cho rằng là giữa tôi và anh là tình yêu bình đẳng. Thậm chí có đôi lúc, tôi thấy người thật hèn mọn trước tôi.
Hắn đương nhiên yêu tôi, tôi biết chứ. Nhưng đến tột cùng hắn yêu tôi nhiều bao nhiêu? Từ giây phút kia gặp được nhau, Khương Tự đã bắt đầu vây hãm tôi trong muôn trùng toan tính, hết thảy mọi thứ đều có dự mưu — — nhưng thật sự chỉ khi tôi đến gần, tôi mới dần dần phát hiện. Hoặc có thể nói tôi đã phát hiện từ rất lâu, chỉ là tôi không muốn thừa nhận và lừa mình dối người mà thôi.
Lý Minh đã cánh báo tôi, Lục Hổ không ngừng nhắc nhở, nhưng tôi vẫn kiên trì rằng Khương Tự chính là Khương Tự của lòng tôi — khác xa với những lời bọn họ nói. Mà đáng buồn cười nhất chính là, sự kiên định của tôi đã trở thành trò khôi hài kể từ lúc hắn giam cầm tôi.
Hắn là một Khương Tự thích làm nũng với tôi, lúc ngượng ngùng sẽ đỏ mặt. Nhưng hắn cũng là một Khương Tự u ám cùng dục vọng chiếm hữu biến thái vô cùng.
Tôi yêu hắn, và hắn cũng biết sự thật này, nên hắn cứ mặc sức dùng tình yêu để tổn thương tôi.
Tôi đã từng tự cho là bình đẳng, tự cho là thông minh, rồi những thứ này đổ nát dưới chân hắn.
Hắn muốn lấy lòng tôi nên cam chịu cho tôi làm hắn, ở trong tâm trí hắn – đây không phải chứng minh, hắn vẫn luôn nghĩ rằng sắm vai trò ở vị trí của tôi là lần hạ mình nhất của hắn? Cho đến nay bao nhiêu sự kiên nhẫn, bao dung, cam tâm và giằng xé mà tôi đánh đổi có nghĩa lý gì?
Tôi đột ngột rơi vào ghét bỏ và hoang mang, tôi không biết bản thân muốn gì nữa. Tôi nghĩ rằng yêu là hiến dâng, là trả giá, vì thế tôi cho đi hết thảy, nhưng rồi mình có được gì đâu?
Thời gian, tiền bạc, thân thể, thậm chí tính mạng, tất cả tôi đều đem ra trả giá. Sau mọi thứ, tôi nhận được gì?
Tôi yêu hắn, nhưng không đồng nghĩa với việc tôi đánh mất tôn nghiêm, tôi là một con vật thấp hèn.
Khương Tự yêu tôi, điều này không có nghĩa hắn sẽ không tổn thương tôi, sẽ không đối xử với tôi một cách lệch lạc, sẽ không khiến tôi phải lệ thuộc hắn…
Có lẽ mọi chuyện thành ra thế này cũng có một phần trách nhiệm rất lớn từ tôi. Chúng tôi không biết dùng phương thức hợp lý để biểu đạt tình cảm của mình, cho nên cả hai mới chìm đắm trong ngọt ngào ảo giác, bỏ qua những cơn sóng ngầm mãnh liệt. Kỳ thực tình yêu đã có lỗ thủng rồi, nhưng từ trước đến giờ tôi đều lựa chọn cho qua. Từ lúc bắt đầu, địa vị chúng tôi hoàn toàn khác biệt. Khương Tự là ai? Hắn là con nhà quan, gia đình bề thế, quyền cao chức trọng. Ở trong hoàn cảnh sinh trưởng như thế rốt cuộc hắn yêu tôi vì cái gì?
Hắn luôn miệng nói yêu tôi nhưng lại đem tôn nghiêm của tôi dẫm nát, khiến tôi như kẻ nô lệ chỉ có thể dựa vào hắn mà sinh tồn.
Tình yêu kia, tôi thật sự không kham nổi…
Lần trước hắn bị bệnh tim tái phát, tôi cũng từng có cảm giác này. Tôi thấy rất mệt, có đôi lúc tôi không tài nào lý giải được những việc hắn làm ra, bởi vì tôi đã dành tất cả mọi thứ của mình cho hắn. Tôi chỉ là người bình thường, tôi cũng biết mỏi mệt, cũng hy vọng hắn cho tôi một chiếc ôm và an ủi tôi một cách dịu dàng, nhưng thứ tình cảm kia hắn trao tặng tôi quá ít. Khi đó tôi chẳng bận tâm, chỉ một mực tin rằng tình yêu của tôi đủ lớn để xóa bỏ những thứ sứt sẹo khác, nhưng bây giờ càng không thể… Tôi…
Tôi cảm thấy đau thương quá.
Thì ra tình yêu có thể tàn lụi theo thời gian.
Tôi còn yêu Khương Tự, nhưng tôi đã quá mệt rồi.
“Để em nghỉ ngơi đi, Khương Tự… Em muốn nghỉ ngơi, anh để yên cho em một lát, được không anh?”
Nước mắt của hắn rơi trên mặt tôi, nóng rát đến lạ lùng. Hắn bỡ ngỡ nhìn tôi, nét mặt vừa yếu ớt vừa sợ hãi. Và hắn khóc lên như một đứa bé.
“Em nghỉ ngơi… Vậy anh làm sao bây giờ?” Ánh mắt Khương Tự đều là trống rỗng, “Em bảo anh làm sao đây? Anh chỉ có em, anh chỉ có em, anh chỉ có em…”
“Khương Tự.” Tôi gọi tên hắn. “Anh bệnh rồi, mình đi khám bệnh được không? Anh thấy không khỏe chỗ nào cứ nói em biết, cái gì mình cũng vượt qua được. Anh gọi Lục Hổ đến đây, chúng ta cùng đi gặp ông anh.”
“Không!” Nét mặt Khương Tự bỗng nhiên biến sắc, nước mắt vẫn còn tuôn nhưng dường như hắn đã thay đổi rồi. Đôi con ngươi kia ngập tràn hung ác, hắn nghiến chặt răng, tựa như một con sư tử hung hãn nổi điên. Hắn đột nhiên đứng dậy, quay đầu nhìn ra cửa phòng đang mở toang, gào thét: “Mày cút đi! Đừng hòng cướp Đông Đông, ai cũng đừng hòng…”
Tôi ngạc nhiên nhìn hắn, bởi vì ngoài cửa trống trơn, không có gì cả.
Khương Tự thở dốc, hắn bước tới đóng sầm cửa, một lần nữa trở lại giường ôm lấy tôi, thì thầm: “Em là của anh… Không cho nhìn người khác, ai cũng đừng hòng cướp mất Đông Đông…”
“Ai nhìn em… Ai cướp đi em?” Tôi run rẩy ôm lấy hắn.
Khương Tự nói ra một loạt tên, trong đó bao gồm Lý Minh, Lục Hổ, Bàng Huy và những bạn cùng trường có quan hệ thân thiết khác, thậm chí… còn có cả tên chính mình.
“Anh sẽ không để nó mang em đi… Đông Đông, em phải bên anh cả đời. Em đừng theo nó, em sẽ chết… Anh không thể để em chết…”
“Anh điên rồi.” Nước mắt tôi sắp tuôn rơi, không biết vì sao tôi cảm thấy mình không thở được, chỉ có thể nặng nề hít thở hổn hển để trấn tĩnh bản thân.
“Anh không điên, anh không ở cạnh thì nó lại muốn tìm em. Anh vừa bỏ đi thì nó đã lén xem em, từng người từng người đều muốn mang em đi mất… Chúng nó đều đáng chết cả!”
“Đừng nói nữa!” Tôi vươn tay đẩy hắn ra, tức giận nhìn hắn, trong lòng chỉ có một suy nghĩ duy nhất: Anh thật sự điên rồi!
Khương Tự ngơ ngác nhìn tôi. Hắn bị tôi đẩy xuống giường, chân trái va đập mạnh nhưng dường như hắn không cảm thấy đau. Hắn thờ thẫn đối diện với tôi, thật lâu sau mới vươn tay – làm ra động tác ‘ôm một cái’ như mọi ngày. Hắn cầu xin trong nức nở: “Đông Đông, anh sai rồi, đừng giận anh được không? Đông Đông, đến đây ôm anh đi, anh đau quá, Đông Đông…”
Tôi dằn nỗi xót xa mà bước xuống giường, vòng qua hắn, đi vào nhà vệ sinh và mạnh bạo đấm vỡ tấm gương. Tôi nhặt bừa một mảnh thủy tinh bên dưới, mặc kệ mu bàn tay đổ máu mà đi đến trước mặt Khương Tự, lạnh lùng bảo rằng: “Cởi bỏ dây xích cho em.”
Khương Tự run rẩy cầm lấy tay tôi, hắn muốn giành lấy mảnh vỡ ấy nhưng tôi đã áp chế động tác của hắn một cách dễ dàng.
“Em muốn, muốn làm gì hả? Đông Đông…”
Tôi dứt khoát rạch một đường trên cổ tay. Thật sự vết cắt không sâu, nhưng khoảnh khắc máu tươi nhiễm đỏ, tôi thấy Khương Tự sắp điên lên mất. Hắn bất lực nắm lấy tay tôi và cố ngăn dòng máu không ngừng chảy. Môi hắn tái nhợt, thân thể run lên từng cơn…
Hắn liên tục lẩm bẩm: “Anh sai rồi, anh sai rồi, anh sai rồi. Đông Đông, van em đấy…”
Tôi đẩy hắn, vô cảm mà cứa trên tay mình vết thứ hai, vết thứ ba.
Máu chảy càng nhiều, Khương Tự đã điên lên mất. Hắn vội ngăn tôi lại, từng dòng nước mắt liên tục tuôn rơi. Tôi chỉ bình tĩnh nhìn máu và nước mắt rơi trên mặt thảm, giờ phút này không còn suy nghĩ được gì. Tôi chỉ biết Khương Tự nhất định sẽ thỏa hiệp với tôi.
“Anh thả em đi, anh thả em đi…” Khương Tự quỳ gối trước mặt tôi, ôm lấy cổ tay đang đổ máu kia mà khóc không thành tiếng. “Van em, đừng như vậy. Van em đấy, Đông Đông… Anh cầu xin em, đừng đối xử với anh như thế… Anh sẽ chết, Đông Đông à! Anh đau lắm, em ơi…”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT