Buổi chiều, Hoắc Ưng không cùng mọi người tham gia tiệc tùng mà lầm lủi trở về phòng. Cả ngày hôm nay hắn thấy bụng mình không được ổn cho lắm.
Ngạo Thiên khi thấy Hoắc Ưng rời khỏi liền đuổi theo phía sau. Vào đến phòng, Ngạo Thiên giữ lấy tay hắn, nhíu mi hỏi:
" Không sao chứ?"
Hoắc Ưng đè nén cơn khó chịu trong người, khoát tay nói:
" Không sao. Buồn ngủ thôi."
Nói rồi hắn đẩy tay y ra, trực tiếp đi đến bên giường. Ngạo Thiên đứng một chỗ không tin là người kia buồn ngủ được. Y biết rõ giờ giấc của Hoắc Ưng mà, huống chi hôm nay người kia ngủ đến tận trưa mới dậy.
Lại gần giường, Ngạo Thiên vẫn cố gặng hỏi cho bằng được:
" Thật sự là không có gì khó chịu chứ? Nếu có gì phải nói ngay đấy."
Hoắc Ưng vừa định nằm thì lại nghe tiếng Ngạo Thiên. Hắn nhất thời nhăn mặt, thở dài mệt mỏi.
" Biết rồi biết rồi, mau ra ngoài giùm đi."
Nói xong, hắn nằm xuống giường, kéo chăn kín người, nhắm mắt lại, cố gắng đánh một giấc để quên đi cơn khó chịu bên trong.
Bên ngoài, mọi người vẫn còn tụ tập lại mở tiệc. Mấy món ăn hôm nay đều do Tề Lãng thiếu gia bao trọn gói. Điều này làm Jin vô cùng phấn khích.
" Wayne, nếu như cậu bao bữa nay thì chúng ta uống rượu khác đi. Rượu hôm qua khá ngọt."
Tề Lãng ngồi ở bàn, còn đang định chọn vài món thì ngẩng mặt lên nhìn Jin. Cái vẻ bề ngoài khoái chí phấn khởi kia là ý gì chứ?
Lão đây bao trọn gói chính là muốn bồi bổ phu nhân của lão đấy.
Tề Lãng khinh bỉ nhếch môi cười lạnh, rồi nói:
" Tôi chỉ bao phần của Hoắc Kình thôi."
" What?" Jin phẫn nộ, " A, cái tên này sao có thể như thế?"
" Sao lại không thể chứ? Phu nhân tôi cần bồi bổ hơn đó." Tề Lãng nói mà mặt mũi tỉnh bơ, chỉ có mỗi Hoắc Kình bên cạnh là ngượng nóng cả người.
Anh lườm cậu một cái rồi nhìn Jin:
" Jin, cháu ăn gì cứ chọn đi. Wayne bao hết."
Tề Lãng nhìn cuốn thực đơn trên tay mình bị Jin giành lấy liền trợn mắt khó chịu. Vừa định xắn tay áo xử đẹp Jin thì Adonis ở đâu bay ra, ngăn lại.
Tề Lãng khinh khỉnh trả lời, " Jin không phải con gái."
Adonis bị câu nói của Tề Lãng đâm xuyên qua trái tim nóng rực vừa mới biết yêu. Cậu chàng tức giận lườm lườm Tề Lãng, không nói gì mà ngồi xuống cạnh Jin.
Rất là dịu dàng mà hỏi Jin, " Jin, em muốn ăn gì thế?"
Jin cũng tỏ ra bẽn lẽn hơn, " À, em định gọi món này, món này nữa. Hmm, rượu gì ngon ta? Adonis, anh chọn rượu đi."
Nhìn hai kẻ đối diện đang tung hứng nhịp nhàng, Tề Lãng trong lòng sinh nghi. Hoắc Kình bên cạnh cũng như thế.
Anh và cậu cùng nhìn nhau, trong ánh mắt là nhiều lời muốn nói.
Lúc này Ngạo Thiên trở về bàn tiệc, vừa vặn thấy Jin cùng Adonis đùa giỡn và gọi món, mi tâm y hơi nhíu chặt lại.
Trước đến giờ Jin chưa từng thân thiết với bất kỳ một đứa con trai nào. Ngạo Thiên cứ nghĩ đứa cháu họ hàng của mình còn không biết đàn ông là cái loại gì nữa cơ đấy.
Ngoại trừ gần gũi và sùng bái Hoắc Kình, Jin chưa từng vui vẻ và cởi mở với thằng con trai nào.
Ngạo Thiên kéo ghế ngồi xuống, không chọn món mà tùy ý mọi người.
Hoắc Kình lúc này nhìn y, " Hoắc Ưng bị gì sao?"
Ngạo Thiên cầm ly trà ô long lên uống một ngụm, " Hình như là ngủ chưa đủ giấc."
"...Ngủ đến tận trưa đó." Hoắc Kình có hơi thắc mắc.
Ngạo Thiên nhìn anh, trong bụng cũng thắc mắc giống hệt vậy.
Bữa tiệc hôm nay trôi qua khá nhẹ nhàng. Bên trong có mở một chút âm nhạc du dương êm tai càng khiến cho bầu không khí trở nên lãng mạn hơn.
Hoắc Kình hôm nay không được phép uống rượu thoải mái như hôm qua nữa. Mà anh cũng không muốn uống, sáng nay dậy đầu cực kỳ đau luôn.
Ngạo Thiên hôm nay cũng không uống nhiều, y chỉ nhìn Jin rồi dặn dò:
" Jin, cháu không được uống quá đà đấy."
Jin vừa mới nốc cạn một ly đã nghe Ngạo Thiên nói thế. Cô bé chun mũi, gật đầu vâng lời, " Cháu biết rồi, chú Dylan."
Trong tất cả những người ở đây, Jin sợ nhất là Ngạo Thiên đó. Ôi, cái con người đó ai mà chẳng sợ chứ. Nếu có thì bất quá có một người không biết trời cao đất dày là cái chi thôi.
Tiệc gần tàn, Ngạo Thiên chủ động đứng dậy trước, trở về phòng xem tình hình. Mở cửa đi vào, y thấy người nọ vẫn còn nằm im trên giường, giống như là ngủ say lắm vậy.
Đến gần kéo mền là một khoảng, Ngạo Thiên nhỏ giọng gọi:
" Falton."
Hai, ba tiếng liên tục như thế, Hoắc Ưng mới chịu nhúc nhích thân người. Xoay lại, Ngạo Thiên phát hiện trán hắn ướt đẫm mồ hôi, trượt xuống cả cổ áo.
Y kéo chăn ra, cởi áo Hoắc Ưng rồi vội vàng đi lấy một cái áo khác sạch sẽ chồng vào. Mồ hôi đã ướt đẫm hết cái áo rồi.
Hoắc Ưng dựa người vào giường, thở ra một hơi:
" Bụng đau từ trưa rồi. Khi nãy cứ đi hoài à. Mệt muốn chết."
Bây giờ mà người kia còn bình tĩnh nói như thế. Ngạo Thiên lãnh khốc nhìn một cái. Y nghĩ, chắc còn chưa ngất được.
Y luôn tự trấn tĩnh bản thân bằng những câu nói thế này. Hoắc Ưng mà biết thì có mà phẫn nộ hộc máu mất.
" Nè, đứng đó làm gì? Mang nước ấm với thuốc đến đây. Muốn nhìn tôi chết đi vì bị rối loạn tiêu hóa hả?"
Ngạo Thiên không để ý đến lời nói tức giận của Hoắc Ưng. Y mau chóng rời khỏi phòng. Khi trở về, trên tay y là một ly nước ấm và một bịch thuốc rối loạn.
Cho Hoắc Ưng uống thuốc xong, Ngạo Thiên đỡ hắn nằm xuống giường. Kéo chăn, chỉnh điều hòa, sau đó đứng dậy quan sát.
Hoắc Ưng vừa mới uống nước ấm liền thấy bụng mình thoải mái. Ít nhất thì không phải bay vào phòng tắm mà...giải tỏa nữa.
Hắn an tâm thả lõng thân người, mắt nhắm lại, tiếp tục với giấc ngủ bị quấy rối của mình.
" Còn không đi ra, đứng đó làm gì?"
Hoắc Ưng vẫn nhắm mắt mà thốt ra câu đó. Ý tứ dễ hiểu quá rồi. Người ta đuổi đó.
Ngạo Thiên vẫn lãnh đạm liếc nhìn người nọ đang nằm rung rung hai bàn chân, có vẻ thư thái quá. Y rút tay khỏi túi quần, ấn vào tay Hoắc Ưng là chiếc di động.
Cúi xuống, Ngạo Thiên hôn lên trán Hoắc Ưng một cái.
" Có gì gọi cho tôi ngay. Số 1 là số của tôi."
Nói rồi Ngạo Thiên rời khỏi phòng. Cánh cửa đóng lại, Hoắc Ưng vẫn còn như trên mây chưa kịp đáp xuống.
Mơ màng sờ sờ trán mình trong bóng tối, Hoắc Ưng cắn chặt môi. Không thể mỉm cười, có vui đến thế nào cũng không thèm cười.
Giơ điện thoại lên, Hoắc Ưng nhớ là mình còn không thèm lưu số của Ngạo Thiên vào điện thoại nữa. Xem ra, người kia tự biên tự diễn rồi.
Nghĩ đến đây, bỗng dưng trong lòng có chút vui vẻ, Hoắc Ưng giữ chặt điện thoại trong tay, nhắm mắt, ngon lành mà ngủ.
Ngạo Thiên trở ra bàn tiệc thì mọi người sớm đã về phòng ngủ cả rồi. Chỉ còn một người là ngồi ở đó ngắm sao trời thôi.
Kéo ghế ngồi ngay bên cạnh, Ngạo Thiên nhàn nhã rót ra một ly rượu, đưa lên miệng uống.
" Không vào cùng Hoắc Kình à?"
Người còn ngồi ở đây chính là Tề Lãng.
Nghe giọng Ngạo Thiên, Tề Lãng có chút giật mình nhưng khôi phục rất nhanh.
" Muốn uống một chút nữa rồi ngủ."
" Có tâm sự?" Ngạo Thiên đặt ly rượu xuống bàn.
Y hỏi cho vui thôi, chứ không có ý muốn ngồi nghe đâu. Nhưng mà Tề Lãng không nghĩ thế, cho nên cậu ngồi bộc bạch tâm sự của mình cho "tình địch".
Trong lòng cậu, Ngạo Thiên vẫn là một tình địch không thua kém gì về mọi mặt.
" Hôm qua tôi đã cầu hôn Hoắc Kình rồi."
Nghe đến đây, Ngạo Thiên nhất thời kinh ngạc.
Y liếc nhìn một bên mặt của Tề Lãng, chỉ thấy ánh mắt người nọ thập phần ôn nhu dịu dàng, tràn ngập yêu thương. Khóe môi cong nhẹ lên, Ngạo Thiên mỉm cười tựa như đó là một câu chuyện hạnh phúc.
" Tôi thấy hai người đeo nhẫn đôi rồi."
Tề Lãng xoay lại, cười khiêu khích, " A, mắt anh tinh thật đó."
" Hoắc Kình đồng ý rồi, cậu còn buồn phiền cái gì?"
Tề Lãng thu lại ý cười, ánh mắt trầm xuống vài phần. Cậu cầm ly rượu uống một hớp, " Hoắc Kình từng nói với tôi rằng anh ấy sợ căn bệnh của mình. Sợ sẽ không thể sống thật lâu."
Ngạo Thiên trầm mặc lắng nghe.
Đây không phải là điều mà mỗi Hoắc Kình sợ. Còn có y, có Tề Lãng, có Hoắc Ưng, có Jin, đặc biệt là phu nhân nhà Hoắc, Chu Sa.
Tề Lãng vuốt nhẹ mũi, " Khi nghe như thế, tôi đã đau lòng đến mức nào. Tôi chỉ có thể ôm lấy Hoắc Kình, bảo với anh ấy là sẽ không sao, mọi chuyện sẽ ổn mà thôi. Tôi thật sự muốn khiến cho Hoắc Kình vui vẻ hơn bây giờ nhiều thật nhiều nữa..."
" Tôi nghĩ Hoắc Kình đang rất hạnh phúc rồi."
Tề Lãng khẽ cười, " Ừm hửm. Khi yêu người đó, tôi đã gạt bỏ rất nhiều thứ. Bây giờ trong lòng tôi chỉ còn có mỗi ý niệm, chính là Hoắc Kình mà thôi. Tôi hiện tại cũng không còn là thiếu gia giàu có gì nữa, chối bỏ cả sản nghiệp gia đình. Tôi đang cố gắng tạo dựng một sự nghiệp để có thể cùng Hoắc Kình sống thật an ổn."
Ngạo Thiên nhướn nhẹ mi, mỉm cười lạnh nhạt. Nâng ly rượu lên, cạn một tiếng với ly của Tề Lãng, y nói:
" Những lời đó cứ thu âm lại rồi đưa cho Hoắc Kình nghe đi. Tôi vốn dĩ không định ngồi nghe cậu tâm sự tình cảm đâu. Cạn."
Tề Lãng ghé sát vào anh, nheo mắt, " Chậc, hóa ra tôi cũng đoán trúng rồi."
Ngạo Thiên không nói gì, chỉ uống thêm một hớp rượu cuối cùng.
Nửa đêm, Ngạo Thiên về phòng.
Hoắc Ưng vừa mới trong toilet đi ra, nhìn thấy Ngạo Thiên ngồi ở ghế salon liền hỏi:
" Mới về hả?"
Ngạo Thiên vào đến phòng vẫn còn uống rượu. Hay nói là y không thể say được ý.
" Ừm." Ngạo Thiên lạnh nhạt lên tiếng, sau đó nhìn Hoắc Ưng, " Lại đây."
Hoắc Ưng không mảy may cãi lại, trực tiếp đi đến đó, ngồi xuống nền nhà. Hắn hơi khác người, thích ngồi thoải mái dưới sàn nhà, uống rượu vậy đó.
Ngạo Thiên nhìn cảnh đó cũng không nhịn được cười. Tivi đang được mở ở kênh thể thao, có một trận bóng rổ trực tiếp.
Hoắc Ưng ngồi coi say mê, quên cả bệnh rối loạn vừa rồi của mình.
Ngồi một chút, Ngạo Thiên dựa người ra sau ghế, nhỏ giọng ra lệnh:
" Này, đứng dậy một tí."
Hoắc Ưng bỏ bịch snack xuống, ngửa mặt nhìn Ngạo Thiên. Trong lòng muốn phản kháng nhưng không hiểu sao ánh mắt lãnh đạm kia làm hắn hơi sợ sợ.
Đứng dậy, Hoắc Ưng thấy Ngạo Thiên vỗ nhẹ lên đùi mình, nói:
" Ngồi lên đây."
Cái mẹ gì thế?
Hoắc Ưng bắt đầu đứng thẳng lưng, " Anh là đàn ông mà cũng đến ngày động kinh thường xuyên như vậy sao?"
"..."
Ngạo Thiên đen mặt, khỏi bàn đi.
Mi tâm y nhíu chặt lại, thật sự đang tức giận rồi. Hoắc Ưng nói xong liền bật cười như vừa rồi kể chuyện hài ý.
" I"m kidding."
Nói xong liền ngồi lên chỗ vừa rồi Ngạo Thiên chỉ. Hai người đối mặt với nhau như vậy trong vài giây, Ngạo Thiên bắt lấy cằm Hoắc Ưng, in môi mình lên môi hắn.
Cắn nhẹ vào phần môi trên của Hoắc Ưng, Ngạo Thiên có hơi mỉm cười.
" Ưng Ưng, xin lỗi em."
Hoắc Ưng lần này muốn cười một trận cho đã nhưng mà sự nghiêm túc kia làm hắn không thể nào thỏa mãn nhu cầu được. Liếc mắt một vòng, Hoắc Ưng im lặng.
" Mấy ngày qua tôi lạnh nhạt với em như thế là tôi sai. Tôi không cố ý, chỉ là...kịch bản phải như thế."
" Kịch bản?" Hoắc Ưng tỉnh táo hỏi lại.
Vẻ mặt đanh lạnh thấy rõ.
Ngạo Thiên nhìn bộ mặt sắp giận dữ kia mà bật cười. Cầm lấy tay Hoắc Ưng, y xoa nhẹ như đang dỗ dành.
" Ừm là kịch bản giúp Hoắc Kình với Tề Lãng. Jin đã kể với tôi nghe chuyện của hai người họ. Sau đó tôi quyết định về nước, giúp Hoắc Kình. Đừng vội hiểu lầm, Hoắc Kình với tôi chỉ là bạn thân lâu năm thôi. Hmm, chẳng may em lại là một phần trong kịch bản."
Hoắc Ưng nghe Ngạo Thiên giải thích cặn kẽ, đôi mắt kia càng lúc càng lạnh. Hắn giơ hai bàn tay ra phía trước:
" Cắt dây đi."
Ngạo Thiên không bắt kịp suy nghĩ người nọ.
Hoắc Ưng nhếch mi, " Cắt dây đi. Tôi con mẹ nó không phải con rối của anh. Cho dù tôi yêu anh thế nào đi nữa cũng không bao giờ quỳ rạp mà làm con rối của anh như thế."
Ngạo Thiên ngỡ ngàng khi nghe Hoắc Ưng nói như thế, lại cúi xuống nhìn đôi tay kia, y mỉm cười bình thản. Nâng đôi tay đó lên, y hôn thật sâu lên đó.
" Đã hạ màn rồi."
Hoắc Ưng cúi đầu, cảm thấy lồng ngực mình căng ra thật khó chịu. Cảm giác bị đem làm con rối trong một vở kịch chỉ để giúp cho người khác, Hoắc Ưng không thể chịu nổi.
" Tôi đã theo đuổi anh lâu như thế, từ năm hai mươi ba tuổi cho đến tận bây giờ, thế mà anh chỉ đem tôi làm một con rối cho vở kịch của anh thôi sao?"
Hoắc Ưng nhắc đến mười hai năm theo đuổi Ngạo Thiên, hốc mắt không kiểm soát được lại nóng lên.
" Sau khi em từ Úc trở về Mỹ, tôi đã nhận ra tình cảm của mình. Tôi có tình cảm với em, một loại tình cảm rất đặc biệt. Nhưng tôi biết, em là người thừa kế của Hoắc gia, chúng ta không thể."
Hoắc Ưng lúc này cười điên loạn. Ôm lấy gương mặt của Ngạo Thiên, Hoắc Ưng hôn thật sâu lên trán y.
" Đồ tồi. Anh là một đồ tồi không thể hận."
Ngạo Thiên ngước nhìn đôi mắt người kia đã bị lấp đầy vệt nước. Một vệt chảy dài xuống gò má, chạm đến khuôn mặt của y.
Tỏ tình trong một tình cảnh thế này đúng là thảm hại mà.
Ngạo Thiên ôm lấy Hoắc Ưng, để người kia gục xuống bả vai của mình. Mười mấy năm theo đuổi để đổi lại một lời nói yêu của Ngạo Thiên.
Hoắc Ưng thật sự cảm thấy mãn nguyện, nhưng không thể hạnh phúc. Hoắc Ưng biết bọn họ chính là không thể. Nhưng làm sao chứ? Làm sao mình có thể buông tay được chứ?
Theo đuổi một người không khó, buông tay mới thật sự khó khăn.
" Em không thể, Ngạo Thiên à, em không thể đâu."
Rất lâu rồi Hoắc Ưng mới gọi tên thân mật của y. Hai tiếng Ngạo Thiên phát ra khiến tim y cũng nhói lên rất nhiều.
Hoắc Ưng ghì chặt lấy Ngạo Thiên. Cảm xúc hoảng loạn này là lần đầu tiên xuất hiện trong lòng của Hoắc Ưng.
Một vị tổng giám đốc khiến bao người nể sợ, bây giờ lại ra sức níu lấy hạnh phúc của bản thân.
" Tôi yêu em, Ưng Ưng."
" Đừng có nói cái kiểu anh sắp rời khỏi em như thế."
" Ừm, tôi chỉ muốn nói là tôi yêu em thôi. Rất, yêu, em."
Hoắc Ưng không nói gì nữa. Cả hai đều cùng lúc trầm mặc. Màn đêm vây kín, che khuất đi biết bao là đau đớn trong tim mỗi người.
Bên ngoài, có một bóng dáng vừa mới xoay lưng lại với căn phòng chứa đầy đau khổ kia.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT