Ông Cường nhìn cô con gái nhỏ qua tấm kính chiếu hậu bằng đôi mắt có chút xúc động. Ông chưa bao giờ có thể ngờ rằng sẽ có một ngày cô con gái lạnh tanh ngang ngược lại có thể khiến bao người rung động bằng tiếng đàn du dương dịu dàng. Vậy nên Thiên Thy càng thay đổi bao nhiêu ông lại cảng cảm phục chàng trai ấy bấy nhiêu.
- Tất cả là nhờ Minh Đăng đó dượng. – Tiến Hào vừa cười vừa vui vẻ lái xe.
Mọi người đang trên đường về nhà bằng chiếc ô tô của gia đình. Riêng Thiên Thy thì đây là lần đầu tiên cô được ngồi trong xe cùng với gia đình như thế. Cuối cùng, Thy cũng có thể cảm nhận được mình cũng là một thành viên chính thức trong nhà chứ không phải là một kẻ ở tạm bợ, đêm ở ngày đi như trước. Nhưng cuộc sống này vốn rất công bằng. Công bằng đến mức bóp méo sự hoàn hảo. Vì chờ đến khi Thiên Thy cảm nhận được thế nào là mái ấm gia đình thì cũng là lúc chàng trai đã từng mang cho Thy ánh sáng cuộc đời rời bỏ cô mà đi.
- Thiên Thy! Ba muốn gặp cậu Minh Đăng đó, có được không?
Bỗng tiếng nói của ông Cường từ băng ghế trên đã cắt phăng dòng suy nghĩ của Thiên Thy, đôi mắt buồn khẽ xuất hiện những tia đầy bối rối nhưng rất nhanh đã trở về với trạng thái thường ngày. Buồn và trầm vô hạn.
- Dạ được. Nhưng để lúc nào đó thích hợp con sẽ dẫn anh ấy đến gặp ba.
- Thiên Thy! Con không cần phải giấu diếm gì cả, Tiến Hào đã nói cho ba nghe hết rồi. Dù sao ba cũng muốn đến thăm cậu ấy một lần.
Nói đến đây, ông Cường bỗng trở nên trầm tư hẳn. Vì hình ảnh của chàng CEO trẻ tuổi mà ông đã có dịp được gặp cách đây vài tháng lại quanh quẩn trong tâm trí ông. Quả thật đó là một chàng trai mang đầy sức trẻ và có tài kinh doanh. Người như thế phải có một tương lai sáng rực chứ không phải cái kết thê thảm thế này. Cho đến bây giờ ông Cường mới hiểu nguyên do vì sao cậu chàng lại đưa ra cho ông một yêu cầu liên quan đến con gái và mang đậm tính cá nhân như thế. Nhưng khi ông vỡ lẽ ra thì tất cả đã muộn màng.
Khẽ nén tiếng thở dài vào trong, ông Cường xót cho tuổi trẻ chàng trai ấy bao nhiêu thì thương cho đứa con gái tội nghiệp nhiều hơn bấy nhiêu. Để rồi lại càng xót hơn vì cái nén thở dài khác và giọng nói buồn tênh nhưng luôn kiên định.
- Dạ thôi ba. Con nghĩ anh ấy bây giờ chắc không muốn gặp ai đâu. Ba đừng đến làm gì.
- Ừ… ba hiểu rồi.
Chiếc ô tô lại trở nên im lặng đến khó chịu, vì mỗi người đều theo đuổi những suy nghĩ riêng của mình. Những lúc thế này, Tiến Hào luôn là anh hùng phá tan bầu không khí đáng ghét ấy bằng những vấn đề chỉ có anh mới phát hiện ra.
- À! Trúc Anh, Bảo Duy nó đi đâu rồi em? Bây giờ anh mới để ý nãy giờ thiếu cái bóng của nó.
- Dạ? Em cũng không biết nữa. Chỉ nghe cậu ấy nói là có công chuyện rồi bỏ đi ngay sau khi nhà mình vào xe. – Trúc Anh ngồi cạnh Thy khẽ giật mình, vì đó cũng là điều cô đang băn khoăn.
- Chậc, cái thằng nhóc này bây giờ thích làm những chuyện bí ẩn một mình lắm cơ.
Những tưởng câu hỏi của Tiến Hào sẽ là chủ đề thú vị để lất át sự im lặng nhưng nó lại phản tác dụng. Vì nhắc đến những việc làm bí ẩn và sự thoắt ẩn thoắt hiện của Bảo Duy trong thời gian qua chỉ làm cho mọi người thêm suy nghĩ bận tâm nhưng là trong im lặng mà thôi.
Và rồi chiếc xe lại lao vút đi trên con đường nhựa rộng thênh thang trong bầu trời quang đãng, đầy nắng đầy gió nhẹ tênh, nhưng chất chứa bao nhiêu sự suy tư nặng trịch.
Trong khi đó, trái ngược với bầu không khí thoáng đãng thơm mùi nắng gió tự do ấy thì ở một nơi khác, lại bị bóng tối tham lam chiếm gần hết căn phòng chật chội, chỉ để cho một chút ánh sáng ban ngày le lói qua khung cửa nhỏ trên cao. Phải. Căn phòng chật chội ấy chính là nơi nhốt chân chàng trai trẻ đã khiến bao người đang suy tư ngoài kia.
- Ê thằng kia, hồi sáng tao gọi mà mày không trả lời là thái độ gì đấy hả? Khinh người à?
Trong phòng giam nhỏ xíu, một gã đại ca đầu trọc ngồi chiễm chệ dưới đất đang được bọn đàn em massa sảng khoái, nhưng lại thấy tức tối trong người khi hình ảnh của Minh Đăng ngồi đối diện vô tình lọt vào con mắt gian manh của hắn.
- Công nhận cái thằng này lì thiệt đó đại ca, vô đây gần một tháng rồi mà vẫn chẳng coi đại ca ra cái khỉ gì hết.
“CHÁT”
Vừa mới dứt lời, gã đàn em xí xoét đã bị một bạt tai xái quai hàm.
- Im đi! Mày không nói thì cũng không ai nói mày câm đâu. – Tên đại ca tức giận quát gã xí xoét rồi bắn lửa về phía chàng trai đang ngồi thờ ơ trước mặt – Còn mày, tao không cần biết mày là ai ở ngoài kia, nhưng một khi vô đây mày phải cung kính, hầu hạ, nghe lời tao. NHỚ CHƯA?
- Đại ca hỏi mày có nhớ chưa kìa thằng c.h.ó. Bị đánh mấy lần mà cái mặt vẫn cứ kênh kênh, nhìn mà ngứa mắt ứ chịu được.
- Á đù…! Nó vẫn không trả lời kìa đại ca. Nó coi thường đại ca đó. Có cần tụi em tẩn nó thêm một trận nữa không?
- Thằng này thuộc dạng lì lợm khó đào tạo đây mà, hôm nay phải lấy máu nó lau sàn nhà cho tao.
Gã đại ca vừa dứt lời qua kẽ răng nghiến ken két là tất cả những người có mặt trong phòng đều hùng hổ đứng lên, bao vây lấy Minh Đăng tựa như đàn sói hoang gặp được con mồi béo bở. Vậy mà bây giờ đôi mắt café mới có vẻ như để tâm đến điều đó. Vì suốt một tiếng qua tâm hồn Đăng còn bận suy nghĩ đến cái trực giác kì lạ của mình ban sáng.
- Mẹ kiếp, nãy giờ mày coi lời tụi tao nói là cái gì hả thằng kia?
- Giả câm bây giờ còn giả điếc nữa hả mày?
- KHÔNG NÓI NHIỀU NỮA, DẦN NÓ MẠNH VÀO CHO TAO!!
Minh Đăng chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì đã bị gần chục cái chân đạp thẳng vào người, bản tính sinh tồn mách anh phải chống chọi lại bọn chúng nhưng vì đã rơi vào thế yếu ngay từ đầu nên có cố gắng đến mấy cũng không thể đứng lên phản lại như bao lần.
Kể từ khi vào đây, không biết Minh Đăng đã được no bao nhiêu trận đòn như thế chỉ vì thái độ hời hợt, chẳng quan tâm đến bất cứ điều gì và lại càng không phục tùng, kính nể bất kì ai. Tất cả những gì tồn tại trước mắt đều bị anh quăng vào một góc nhỏ xíu trong trí não mang tên “không – đáng - bận – tâm”. Bởi vì trong đầu Đăng bây giờ chỉ chứa nỗi nhớ dành cho người anh yêu và nỗi thù đối với những kẻ dùng cuộc đời anh để thay thế những tội lỗi của chúng.
Hai thứ đó ngày càng lớn lên trong Đăng, lớn đến nỗi lấn át tất cả. Kể cả những cú đá chí mạng anh đang phải gánh chịu. So với những nỗi đau cay độc đang dày xéo trong lòng thì những đòn đánh kia có là cái gì với anh. Hay nói cách khác, Minh Đăng bây giờ là một kẻ mang thân xác người phàm nhưng không còn biết đau dù có ra máu.
- Mày dám láo hả mày?
- Không coi ai ra gì này.
- Chết đi, chết đi…
- …
Những cú đá chí tử cứ thay nhau thục vào người Đăng, khiến cho máu trào ra khoé miệng tuôn ra nhuốm đỏ nền đất xám xịt, lạnh lẽo. Bọn chúng càng đá càng hung, càng hung càng tàn bạo và vô tình đánh thức dòng máu giang hồ đâm thuê chém mướn của chúng. Có lẽ bọn tù nhân ác ôn vẫn cứ hung tợn như thế nếu như không nghe thấy tiếng kéo cửa ở đằng xa.
- Dừng lại đi, mấy thằng cớm tới kìa.
Sau lời nói đầy cảnh giác của gã đại ca, bọn đàn em mới dừng chân và buông tha cho tấm thân đang rũ rượi nằm dưới đất rồi vội vàng trở về chỗ ngồi của mình. Tuy tụi nó dừng lại nhưng lòng chỉ muốn giết chết cái thằng lì lợm ấy cho xong. Nó thà chịu đòn chứ không chịu phục. Giống như bao lần, đánh xong đâu lại vào đấy. Không phục tùng là không phục tùng. Bọn chúng chưa bao giờ thấy thằng nào vừa lì vừa có sức chịu đựng đáng sợ như Đăng.
- Hoàng Minh Đăng! Mau ra đây, có người nhà đến thăm.
Gắng gượng dậy trên vũng máu be bét, Minh Đăng cắn răng để máu ngừng trào ra, rồi quẹt mạnh tay chùi đi vệt máu còn loang trên miệng. Anh thở hắt ra, liếc mắt nhìn bọn chúng với tia sáng sắc lẹm rồi lững thững lết thân tàn ma dại đến cánh cửa đã mở sẵn có viên cảnh sát đang đứng chờ.
Những tưởng kẻ xấu số sẽ đi qua cánh cửa ấy thật nhanh để gặp người thân nhưng không, anh còn cố nán lại trước viên cảnh sát, nói mà như thở nhưng vẫn giữ nguyên thái độ điềm tĩnh có chút ra lệnh.
- Tôi không phải họ Hoàng. Lần sau phiền chú đừng thêm từ ấy vào tên tôi.
Nói rồi Minh Đăng bước đi lựng khựng nhưng chẳng hề bận tâm, tựa như thân thể và vệt máu loang lổ trên áo là của người khác chứ không phải là của anh vậy. Đôi mắt café vẫn giữ nguyên những vệt u ám như thế cho đến khi đánh rơi ánh nhìn trên người vừa mới xuất hiện. Khẽ nhếch môi cười nhạt nhẽo, thì ra “người nhà” của Đăng là cậu nhóc này đây.
- Hình như cậu rất thích nhìn thấy tôi trong tình trạng này.
Minh Đăng vừa ngồi xuống ghế vừa nói một cách mệt mỏi, anh không mấy làm vui khi Bảo Duy cứ đến thăm anh với số lần dày đăc, đều đặn một tháng một lần như thế này. Ngược lại là rất khó chịu. Cực kì khó chịu.
- Anh không muốn gặp tôi sao? – Duy ngồi đối diện với Đăng, đôi mắt cậu có chút gì đó mờ đục khó hiểu.
- Không.
- Tại sao chứ?... tôi.
- Vì tôi biết tỏng cậu đến đây để làm gì.
- Vậy anh nghĩ tôi đến đây làm gì?
- Xem tôi tồi tệ như thế nào đúng không? Cậu thích điều đó.
Minh Đăng khẽ nhếch miệng, tỏ ra biết rõ tất cả như đi guốc trong bụng cậu nhóc đáng sợ này. Vì trên đời làm gì có kẻ nào hại người khác rồi lại đến thăm với lòng tốt? Một là do ăn năn hối hận. Hai là chỉ để xem đối phương tàn tạ như thế nào để lấy làm vui mắt. Cậu nhóc này có vẻ thuộc dạng thứ hai nhiều hơn. Nhưng Đăng đâu nào biết lời nói của mình đã vô tình làm tổn thương đến kẻ đối diện.
- Cho nên đây là lần cuối tôi ra gặp cậu. Sẽ không có lần sau đâu.
Nói rồi Minh Đăng gượng đứng lên vì đôi chân vẫn còn đau, bỏ lại Bảo Duy vẫn ngồi đó thẫn thờ trong im lặng, lòng cậu có chút xót xa khi thấy vệt máu loang đỏ ở cổ áo của anh. Vì thái độ hờ hững lạnh nhạt. Nếu Minh Đăng biết cậu là em trai anh ấy, liệu anh ấy có thể mở rộng lòng tha thứ cho những lỗi lầm của cậu không?
- Khoan đi đã – Duy vội vàng đứng lên, níu kéo Minh Đăng bằng giọng thất thanh rồi bối rối – Tôi đến đây không phải để nhìn thấy anh tồi tệ như thế nào. Chỉ là… muốn đến cho anh xem cái này… Tôi nghĩ… anh nên biết đến sự cố gắng đáng nể của chị ấy… Tất cả… là vì anh.
Bảo Duy vừa nói, vừa bối rối rút ra chiếc điện thoại ra rồi đưa lên cho Minh Đăng xem, nhưng anh vẫn chẳng bận tâm mà định bước đi tiếp, chỉ cho đến khi tiếng đàn piano ngọt ngào được phát ra từ chiếc điện thoại, Minh Đăng mới vội vã quay lại. Và anh đã muốn lao đến thật nhanh khi nhìn thấy người con gái ấy.
Trong chiếc điện thoại, là video quay lại hình ảnh của một cô gái đang đánh đàn piano. Minh Đăng thật sự không thể tin vào mắt mình khi thấy cô gái ấy. Vẫn là hình bóng quá đỗi thân yêu vì anh đã tạc nó vào tim, ghim vào trí nhớ. Nhưng việc mà cô ấy đang làm là việc anh chẳng bao giờ ngờ được.
- Để có một bản nhạc hoàn chỉnh như thế này, Thiên Thy đã phải phải dày công luyện tập rất nhiều. Suốt hơn một tháng chạy đôn chạy đáo đi học thêm và ăn ngủ chung với đàn, cuối cùng chị ấy cũng lấy được chiếc phiếu báo học của Học viện âm nhạc. Tất cả… là vì anh đấy.
Bảo Duy nhìn Đăng nói với giọng nghẹn ngào, nhưng dường như bây giờ Minh Đăng chẳng còn để ý gì đến sự việc xung quanh nữa. Anh chìm đắm vào video clip ấy như muốn thu trọn hình ảnh của Thy vào mắt mình để thoả cơn nhớ - yêu đang dày xéo anh từng ngày. Có thể nói trong màn hình điện thoại nhỏ bé đó có tất cả những thứ Đăng hằng nhớ mong. Từng âm thanh, chiếc đàn, cho đến hình hài người con gái ấy. Nó khiến anh có thể quên đi cái hiện tại cay đắng và tương lai mờ ảo đang chờ phía trước. Lúc này anh chỉ muốn xem, xem mãi không thôi…
Nhưng dù có quên thì hiện tại vẫn luôn hiện hữu. Và nó luôn tồn đọng một sự phũ phàng đến đau thương.
- Đã hết giờ thăm người thân rồi, mời cậu về cho.
Viên cảnh sát lạnh lùng bỗng bước đến, chia cắt hai chàng trai bằng hành động kéo Minh Đăng trở vô khi đôi chân anh không hề muốn nhấc lên. Hành động ấy tuy đơn giản nhưng lại như một gáo nước lạnh xối vào mặt Đăng khiến anh tỉnh người thoát khỏi cơn mê, miễn cưỡng quay trở lại với thực tại đầy cay đắng.
Phải rồi, cái thế giới tăm tối Minh Đăng đang sống và thế giới thanh bình trong màn ảnh nhỏ ấy là hai thái cực trái dấu hoàn toàn. Anh đâu thể làm gì ngoài việc cắn răng chấp nhận tất cả.
Mặc dù không muốn, nhưng Đăng vẫn phải đắng lòng buông bỏ chiếc điện thoại, thẫn thờ bước vô với sự kìm kẹp của viên cảnh sát, bỏ lại giọng nói thật lòng nhưng nghẹn ngào đang cố gắng hét thật to từ phía sau.
- MINH ĐĂNG! NẾU ANH MUỐN, TỪ GIỜ TÔI SẼ QUAY CLIP VÀ MANG ĐẾN ĐÂY THƯỜNG XUYÊN CHO ANH XEM. HÃY NHỚ! NGOÀI KIA LUÔN CÓ NHỮNG NGƯỜI SỐNG VÌ ANH ĐẤY!
Và sự cố gắng của Bảo Duy đã không phụ cậu khi lời nói chân tình ấy đã lọt vào tai của kẻ đang đi vào bóng tối. Bỗng chốc, cổ họng Minh Đăng nghẹn đắng đầy ứ xót xa, cố nuốt những thứ gọi là nhớ thương vào tận sâu đáy lòng, Đăng nhắm mắt rồi tiếp tục bước đi trong bóng tối ngục tù với bộ dạng thất thần.
Thiên Thy của anh. Tình yêu của anh. Đã hi sinh vì anh quá nhiều… Vậy mà anh nào có hay biết.
Trở lại phòng giam với đầu óc ngập tràn hình ảnh của người con gái ấy, Minh Đăng thẫn thờ đi đến chỗ ngồi thân quen của mình, nhưng chưa kịp ngồi xuống thì đám tù nhân khác lại đến bên kiếm chuyện với anh.
- Đại ca, tiếp tục chứ hả? Lúc nãy đại ca nói hôm nay phải lấy máu nó lau sàn cơ mà.
- Thôi! Dừng lại đi. Mất hửng rồi. Hôm khác đi.
Sau khi nhận được mệnh lệnh của gã đầu trọc, bọn chúng chán nản tản ra để Minh Đăng trở về chỗ ngồi thân quen. Anh khom lưng vờ ngồi xuống. Nhưng chỉ vài giây sau tất cả đều vội vã quay lại và ngạc nhiên hết sức vì những điều đang xảy ra trước mắt.
“CỘP”
“XOẸT”
Âm thanh thứ nhất là do cái đầu của lão đầu trọc bay thẳng vào tường bởi cú đá nhanh như chớp của ai đó.
Âm thanh thứ hai là tiếng con dao bật ra khỏi vỏ, sáng lóe nhờ những tia nắng ít ỏi phản xạ.
Và chủ nhân của những hành động đáng sợ đó không phải ngoài ai khác, mà chính là kẻ bọn chúng đã đè ra ức hiếp chỉ nửa giờ trước đó.
Cái vật sáng lóe bằng kim loại lạnh ngắt ấy đang được Minh Đăng kề sát vào cổ tên đại ca hóng hách. Đôi mắt café cũng toát ra những tia nhìn lạnh lẽo, bức người đáng sợ không kém gì con dao sắc nhọn kia. Những lời nói cay độc cũng bắt đầu được nhả ra qua từng kẽ răng.
- Nghe cho rõ đây, thằng đầu trọc, cả bọn bay nữa. Đừng thấy tao ít nói mà làm tới. Một tháng qua là thời gian tao thử lòng bọn bay, nhưng chỉ toàn một lũ thối nát, đần độn. Tao không cần biết tụi bay giết bao nhiêu mạng người ngoài kia, nhưng cứ đụng đến tao như một tháng qua xem, người của tao sẽ không để cho bọn bay yên đâu. Tất cả đều có tai mắt hết đấy.
- Mày có biết mày đang hù ai không hả thằng nhãi? – Bọn đàn em hốt hoảng nhìn đại ca đang chảy toát mồ hôi nhưng vẫn cố tỏ ra không sợ.
- Hù ư?
Minh Đăng nhếch miệng, rồi sau đó dí sát con dao vào cổ tên đại ca, từ từ cứa một đường nhỏ khiến dòng máu nóng hổi của hắn bắt đầu tuôn ra, chảy dài xuống ngực. Đôi mắt hắn trở nên điên loạn vì tức, vì đau. Đám đàn em thì hoảng sợ thực sự và cũng điên loạn theo khi hai con ngươi trong mắt chúng hằn lên những tia đỏ, nhưng không thể làm gì được.
Dòng máu nóng đỏ vẫn không ngừng tuôn ra, thấm đẫm lớp áo tù của gã, nhưng mũi dao nhọn vẫn cứ tỉ tê tiếp tục rê dài xuống cổ hắn.
- Nếu muốn mở rộng tầm hiểu biết, lũ đần tụi bay cứ ra hỏi mấy thằng cốm xem tao là ai ở ngoài kia? Từ trước đến nay tụi bay có thấy thằng nào không có thế lực chống đỡ đằng sau mà dám cầm dao rạch cổ thằng này như tao không?
Minh Đăng vẫn giữ nguyên ánh nhìn sắc lẹm cùng giọng nói đanh thép, cánh tay cầm dao vẫn không dừng lại hành động đáng sợ là rạch một đường dài đến cánh xương đầu vai của hắn, rồi dừng lại ở đó. Một đường dao dài nhưng không sâu.
- Tao lập lại một lần nữa. Nếu còn đụng vào tao, thì đừng có trách tại sao không có ngày ra tù. Nhớ những gì tao vừa nói không? Hả?
Minh Đăng xoáy sâu đôi mắt đáng sợ vào kẻ đối diện như muốn nghiền nát hắn ra thành trăm mảnh. Chính vì thế mà hắn chỉ biết câm lặng nhìn anh trong đau đớn và bất lực. Anh có ác quá không khi vừa rạch cổ vừa bắt hắn nói?
- Sao không trả lời? – Mũi dao ấn sâu hơn một li vào cổ hắn.
- N…h…ớ.
- Ăn nói trống không ngang hàng như thế à? – Đôi mắt bắn ra những tia nhìn sắc ác hơn.
- D…ạ…n…h…ớ
Mũi dao nhọn hoắt cuối cùng cũng rời khỏi da thịt của lão đại ca đầu trọc. Thứ kim loại đáng sợ ấy đã không còn bắn ra những tia sáng sắc nữa vì đã nhuốm màu máu đỏ tươi, nhỏ từng giọt xuống đất. Nhưng sau đó đã được Minh Đăng thản nhiên chùi sạch sẽ bằng mặt áo trong.
- Tốt. Nếu từ đầu ngoan ngoãn mạnh ai nấy sống thì đã chẳng có ngày hôm nay.
Nhếch môi giễu sự khuôn mặt cắt không còn giọt máu của gã, Minh Đăng đứng lên về chỗ ngồi thân thuộc của mình. Trước khi ngồi xuống, anh còn lia mắt nhìn khắp phòng như một lời cảnh cáo ngầm định.
Một khi bị đẩy vào đường cùng, con người ta sẽ trở nên đáng sợ như thế đấy.
Trên tay vẫn giữ nguyên con dao sắc lẹm, thứ mà anh đã vô tình nhặt được trong một lần lao động ngoài trời, rồi cất giấu nó kĩ càng vào giỏ đồ riêng theo quán tính nhưng chưa bao giờ Đăng nghĩ sẽ dùng nó để cứa cổ người khác như khi nãy.
Lúc này Minh Đăng mệt mỏi ngồi tựa lưng vào tường, đôi mắt không còn sắc ác như khi nãy mà chất đầy ưu tư phóng ra những tia sáng hiếm hoi trên ô cửa nhỏ trên cao.
“Thiên Thy! Anh thực sự xin lỗi em. Ở ngoài đó, em đã hi sinh vì anh như thế… vậy mà ở trong này anh đã không biết quý trọng bản thân mình. Để cho người khác dễ dàng ức hiếp. Anh tệ quá… Phải không em?...”
Khẽ bật ra một nụ cười nửa miệng đậm chất đểu cáng, Minh Đăng lại bắn tia lửa về nơi gã đại ca đang được đám đàn em bu quanh chăm sóc. Kể từ giờ trở đi, sẽ không có bất kì ai có quyền đụng vào Đăng cả. Anh là của Thy, của người con gái đã hi sinh vì anh rất nhiều. Cho nên chính anh cũng không có quyền ngược đãi bản thân. Vì làm như thế chẳng khác nào phụ lòng người con gái ấy…
- Chuyện ngày hôm nay mà lộ ra cho cớm biết, tụi bay chắc sẽ lường trước được kết quả, phải không?
Sau câu hỏi nhẹ nhàng của Minh Đăng, tất cả những người ở đó đều nhìn anh với con mắt ái ngại. Nếu một tháng trước anh là một kẻ lì lợm khó đào tạo nhưng rất giỏi chịu đòn, thì ngày hôm nay anh lại như một con người đáng sợ sẵn sàng giết hại những kẻ đụng chạm vào anh. Khiến cho bọn chúng cảm thấy sợ hãi con người kì lạ này, không ít thì nhiều. Vì những việc anh vừa làm, vì những lời anh vừa nói. Nhưng họ đâu biết tất cả những lời nói ấy chỉ là sự thật cách đây vài tháng trước. Còn bây giờ nó không hề có giá trị. Nhưng có hề chi, khi nói dối một cách đầy tự tin thì chính chủ nhân của chúng đã biến nó thành sự thật rồi.
Sau hôm ấy, cũng có vài kẻ nghi ngờ những điều Đăng nói nên đã bí mật thăm dò thông tin về anh. Để rồi phải ngã ngửa khi biết anh là CEO của một tập đoàn danh giá.
Những ngày sau đó, Minh Đăng sống trong tù nhưng lại có kẻ hầu hạ, kính nể.Bằng trí óc thông minh, nhạy bén anh đã dễ dàng kết thân với những gã đại ca khác, và luôn đi chung với họ. Tạo thành một lớp vỏ bọc vững chắc đáng sợ. Bọn chúng đa số là những kẻ khôn lỏi nhưng không tri thức và sắc bén bằng anh. Khôn lỏi là một sự nguy hiểm nhưng vẫn thua khôn ngoan ở cái đầu. Thua hoàn toàn. Chúng có cái danh, anh có cái trí. Bao trận phi vụ trong tù đều do một tay anh bày binh bố trận. Nhưng tuyệt nhiên không hề lấy sự giết chóc để giải quyết vấn đề như bao kẻ khác.
Chẳng bao lâu sau, Minh Đăng đã trở thành một trong những đại ca nổi tiếng trong tù. Không ai dám ức hiếp. Không ai dám đụng vào anh dù chỉ là một sợi lông. Những ngày tháng sống tù đã cho Minh Đăng một bài học để đời đó là nếu muốn người khác chăm sóc, hầu hạ mình thì trước tiên phải tự quý hoá lấy bản thân. Và không muốn bị ức hiếp thì phải ức hiếp mạnh hơn, tàn ác hơn với những kẻ có ý đồ đó với mình.
Nhưng tất nhiên chẳng ai có thể biết động lực khiến cho Minh Đăng từ một thằng bất cần sống – chết trong tù vươn lên trở thành một đại ca có tiếng lại chính là nhờ những video clip mà Bảo Duy đã quay lén Thiên Thy khi chơi đàn rồi âm thầm đưa đến cho anh xem.
Có những hôm lao động ngoài trời, bọn đàn em lại thấy gã đại ca trẻ tuổi của chúng ngồi trầm tư, dựa lưng vào những gốc cây si già cằn cỗi. Một kẻ nể phục trí óc của anh đánh bạo ra hỏi thăm và câu trả lời đã khiến hắn phải bật cười vì nghĩ đại ca nói đùa.
“Tao nhớ mưa!”
Minh Đăng và Thiên Thy, đã vô tình trở thành động lực của nhau nhưng họ chẳng hề hay biết như thế đấy.
o0o
Những ngày hè cuối cùng cũng tan đi, trời mùa thu xanh trong vắt khiến lòng người cảm thấy nhẹ nhõm hẳn. Bầu trời như tấm chăn bông được giặt sạch sẽ, trắng tinh thơm vị nắng thu dịu nhẹ. Dưới ánh nắng ấy có một cô gái đang chuẩn bị bước vào một hành trình mới gói gọn trong hai từ “sinh viên”
Đứng trước cánh cổng rộng lớn của Học viện âm nhạc thành phố, Thiên Thy cảm thấy choáng ngợp vì sự rộng lớn vĩ đại của nó. Nhìn những cô gái chàng trai bước vào cánh cổng ấy một cách tự tin và hân hoan, lòng Thy bỗng thấy có sự tự ti và lo lắng không hề nhỏ.
Bởi khi đã vào được cánh cổng này, đa số các sinh viên đều là những người thấu hiểu về âm nhạc ngay từ nhỏ giống như Minh Đăng. Còn cô là kẻ tay ngang quẹt vào con đường này chỉ mới được vài tháng, làm sao có thể theo kịp được bọn họ?
Hít thật sâu để lấy thêm niềm tin, Thiên Thy bật cười cho những phút giây lo lắng không lông của chính mình. Thiên Thy đây là ai chứ? Đã dám rẽ ngang, thì sẽ dám đi. Đã đi thì sẽ đi đến cùng. Nhưng tất cả mới chỉ là bắt đầu. Cô cần cố gắng nhiều hơn nữa. Hơn nữa và hơn nữa.
Nghĩ rồi Thiên Thy bước vào chiếc cổng đang dang tay rộng mở đón chờ cô.
Mong rằng kể từ bây giờ, cánh cửa này sẽ mở ra cho Thy một con đường dài trải theo suốt tuổi trẻ của cô.
Đứng giữa một khoảng sân rộng mênh mông với biết bao người qua lại, cô gái nhỏ khẽ nhắm mắt, hít sâu tận hưởng không khí mới mẻ, để cho làn gió nhẹ luồn qua kẽ tóc và khẽ mỉm cười.
“Minh Đăng! Em đã vào được ngôi trường ngày xưa của anh rồi này. Rồi em cũng sẽ trở thành nghệ sĩ như anh thôi. Sẽ làm được tất cả những thứ mà anh đã làm. Nhất định là như thế. Nhất định...”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT