Ánh nắng bắt đầu trở nên gay gắt, mang vị trưa nồng oi ả bao phủ cả vùng trời. Dù tiết trời đang là cuối thu đầu đông, nhưng những cơn gió mang vị đông có lẽ đang mải rong chơi tận phương nào còn xa lắm, mặc kệ để cho những tia nắng mặt trời thỏa thích tung hoành ở đây vào mùa cuối năm.

Chẳng biết vì trời nắng nóng hay vì lo lắng quá nhiều mà lúc lúc Tiến Hào lại phải đưa khăn lên trán thấm mồ hôi. Anh đang ngồi chờ trên dãy ghế dài cũng với nhiều người đi phỏng vấn khác. Hôm nay, Tiến Hào chính thức được đi phỏng vấn tại Hoàng Minh sau khi nộp hồ sơ và được mời đi phỏng vấn. Hào đã nhờ ông Cường lo liệu trong tệp hồ sơ rằng anh đã tốt nghiệp đại học kinh tế, trong khi hết năm nay mới ra trường. Dù rằng mới đầu ông Cường có chút thắc mắc vì sao Tiến Hào lại gấp gáp như thế, nhưng cuối cùng cũng đã chịu giúp anh. Có lẽ cũng nhờ có dượng, mà họ cũng đã chú ý đến Hào với thân phận là con trai của giám đốc Phong Cường. Mong là mọi chuyện sẽ êm xuôi trót lọt.

- Trần Tiến Hào?

- Có… có tôi.

- Mời anh vào trong.

- Vâng!

Tiếng gọi thánh thót của cô nhân viên khiến Tiến Hào giật mình, anh hít một hơi thật sâu, cố gắng lấy bình tĩnh rồi đi vào căn phòng mà suốt từ nãy đến giờ, những người rời khỏi đây đều mang tâm trạng thật khác nhau, buồn có, vui có, thẫn thờ có, lờ đờ cũng có. Qua những nét biểu cảm của những người bị từ chối, Tiến Hào thấy căn phòng này thật đáng sợ. Đẩy nhẹ cánh cửa bước vào căn phòng “đáng sợ” ấy, điều đầu tiên Tiến Hào cảm nhận được đó chính là hơi lạnh từ máy điều hòa xộc thẳng vào cánh mũi, rồi sau đó là lan tỏa khắp toàn thân. Ở đây rất mát lạnh, khác hẳn với sự oi bức ngoài kia, vậy mà những giọt mồ hôi của Hào vẫn cứ chảy ra, có điều đã ít hơn lúc nãy nhiều vì được hơi lạnh hong khô đi rất nhanh.

Trong căn phòng có khoảng bảy, tám người, tất cả đều mặc vest đen trông rất sang trọng. Họ đang ngồi ở chiếc bàn dài được đặt ở giữa phòng. Và người ngồi ở vị trí trung tâm chính là vị CEO khó tính mà hôm trước anh đã gặp. Vẫn là cái bắt chéo chân đầy kiêu ngạo, đôi mắt sắc sảo có chút khó tính của ngày hôm trước, sắc thái của người đó điềm đạm đến nỗi Hào tưởng như chẳng có thứ gì trên đời này có thể khiến anh ta ngạc nhiên. Đối diện với vị CEO đó chính là chiếc ghế dành cho các ứng viên như Tiến Hào ngồi. Anh cúi chào mọi người rồi nhanh chân bước đến chiếc ghế - nơi anh phải đối mặt với rất nhiều áp lực.

- Mời cậu ngồi. – Một người phụ nữ đeo chiếc kính dày cộm ngồi gần cuối dãy bàn lên tiếng…

- Vâng.

- Cậu là Trần Tiến Hào? - Người đàn ông trung niên vừa nhìn hồ sơ vừa hỏi, và cuộc phỏng vấn bắt đầu..

- Vâng!

- Cậu đã tốt nghiệp trường đại học kinh tế với số điểm khá cao, vậy ngoài lí thuyết cậu đã có kinh nghiệm gì về ngành cậu đã theo học chưa?

- Vì ba tôi cũng làm kinh doanh nên tôi cũng thường hay đi theo ông để học hỏi, nói về kinh nghiệm thực tế thì tôi cũng đã được trải qua khá nhiều…

- Cậu có nhận xét gì về công ty?

- Không phải một mình tôi, mà ai trong giới kinh doanh đều biết Hoàng Minh là một công ty rất mạnh và không dừng lại ở đó, sự phát triển của công ty sẽ còn tiến xa hơn rất nhiều. Là niềm mơ ước của biết bao người trong giới kinh doanh.

Những người đặt câu hỏi cho Tiến Hào có vẻ khá ưng ý với những câu trả lời của anh. Nhưng riêng vị CEO ngồi đối diện với anh vẫn chưa hỏi anh bất cứ điều gì, đôi mắt có chút lơ đãng nhìn về phía tấm kính sau lưng Hào, ở đó có những vạt nắng đang ánh lên đủ thứ màu sắc phản chiếu qua lớp kính trong suốt.

- Nếu ba cậu cũng làm kinh doanh, vậy tại sao cậu không phụ giúp ông ấy mà lại đến đây xin việc làm? Chưa nói đến việc đó cũng là một ty khá lớn, sự phát triển và cơ hội mở rộng lĩnh vực là điều dễ dàng. Nếu so với việc làm chung với người thân và có điều kiện tốt như thế thì nộp đơn xin vào Hoàng Minh để làm nhân viên thực tập bình thường thì đó có phải là quyết định sai lầm không?

Đôi mắt đã thôi không còn lơ đãng nhìn vào tấm kính, vị giám đốc bất giác hỏi Hào một câu dài ngoằng cộng với ánh nhìn dò xét như muốn nhìn thấu tâm can, khiến Hào bối rối cực độ. Đôi mắt anh ta bình thản nhưng thật sắc sảo, cái bình thản khiến cho người khác có cảm giác ngược lại.

- Tôi…tôi… tại vì tôi thích tự lập nên mới không muốn làm chung với gia đình.

Khó khăn lắm, Tiến Hào mới lắp bắp nói được câu trả lời, thật ra câu hỏi dài ngoằng kia không làm anh bối rối đến thế đâu, nhưng đó là do đôi mắt của chàng trai ngồi đối diện với Hào vẫn không ngừng quan sát anh từng li từng tí một, ánh mắt bình thản nhưng rất sắc, nó khiến cho những người phải “chịu đựng” đôi mắt ấy có cảm giác như mình là kẻ có tội và đang bị vạch trần ra ánh sáng vậy. Không biết cảm giác của những người khác khi “chịu đựng” ánh mắt đó ralàm sao, nhưng với Hào, nó là như thế đấy…

- Ở đây, chúng tôi đang tìm những người tài năng và lòng quyết tâm thực sự, chứ không phải những kẻ mơ mộng thích chứng tỏ bản thân. Bằng cấp đôi khi không nói lên được điều gì cả, nếu tôi nhớ không lầm thì chúng ta đã gặp nhau trong buổi kí kết hợp đồng lần trước, cậu là người đã đi theo giám đốc của Phong Cường đúng chứ?

- Vâng!

- Hôm ấy cậu rất thụ động, và không gây được ấn tượng gì cả.

Tiến Hào thực sự không ngờ vị CEO đó lại nhớ ra Hào là ai, thấy anh ta không hài lòng về mình như thế chắc là thất bại rồi. Nhưng nếu không được vào đây làm việc, thì lời hứa với Bảo Duy sẽ ra sao đây? Chỉ cần nghĩ đến điều đó thôi, Tiến Hào đã thấy mọi chuyện thật quá khó khăn, sự thất vọng bản thân như cơn gió ùa về trong lòng anh, ngay cả việc xin vào làm ở đây, Hào còn làm không được thì nói gì đến sự trả thù mà đứa em luôn hy vọng vào anh cơ chứ.

- Tuy nhiên, tôi sẽ cho cậu làm việc thử ba tháng. Nếu trong ba tháng đó, cậu không chứng tỏ bản thân mình không phải là kẻ ảo tưởng thì lúc ấy, có lẽ không còn gì để tiếc nuối nữa phải không?

- Vâng cảm ơn, cảm ơn anh nhiều lắm…

Lời nói của vị CEO như một sự mở đường cho những suy nghĩ không lối thoát của Hào, khỏi phải nói anh đã mừng đến mức nào. Sau khi nhận được lệnh cuộc phỏng vấn kết thúc, Hào vội vàng đứng lên rồi rối rít cám ơn vị giám đốc “đáng sợ” ấy – người đã đẩy anh xuống những cảm xúc tồi tệ nhất và cũng là người nâng nó lên đến tận chân mây chỉ trong vòng vài phút. Tiến Hào nhẹ nhàng khép cánh cửa lại rồi bước ra ngoài, trên môi là nụ cười hết sức tự tin với đôi mắt tràn đầy hy vọng. Vậy là lời hứa với Bảo Duy, anh hoàn toàn có cơ hội thực hiện được nếu như cố gắng hết sức.Bây giờ chỉ cần đặt niềm tin vào bản thân và cố gắng thật nhiều thôi.

Sau khi Tiến Hào mở cánh cửa và bước đi được vài phút, thì Minh Đăng cũng từ căn phòng đó bước ra, cuộc phỏng vấn các ứng viên sáng nay đã kết thúc, và Tiến Hào là người cuối cùng. Đăng một tay đút túi quần, một tay cầm tệp hồ sơ của Hào sải bước đến phòng làm việc riêng của mình. Trông anh bây giờ thật khác với lúc sáng, không còn là jean rách gối, áo thun mỏng và chiếc nón lưỡi trai đen che nửa khuôn mặt nữa mà thay vào đó là bộ complete đen thật lịch lãm và sang trọng, bên tai trái cũng không còn chiếc khuyên tai màu xanh ngọc bích. Minh Đăng của bây giờ và Minh Đăng lúc ở bên Thiên Thy như là hai con người hoàn toàn khác nhau về hình thức lẫn phong thái. Ngay cả đôi mắt của anh cũng không ánh lên những tia nhìn tinh nghịch mà chỉ toàn mang vẻ lãnh đạm, bị công việc đè hai từ “trách nhiệm” nặng trĩu vào con ngươi màu café. Trông thật mệt mỏi.

Minh Đăng đang chăm chú đọc hồ sơ của Tiến Hào trên bàn làm việc, nói thật là anh nhận Hào làm việc chỉ vì một lí do duy nhất, vì lí do đó mà anh chấp nhận mạo hiểm khi biết nguyên nhân Tiến Hào muốn vào công ty không đơn thuần như anh ta nói. Lí do đó chính là biết đâu có thể qua Tiến Hào, Đăng sẽ tìm được cậu bé ấy, cậu bé mà anh vô tình cướp đi người cha! Biết đâu Tiến Hào vẫn liên lạc với em trai của mình? Và lúc ấy, Đăng sẽ có thể tìm ra và bù đắp cho cậu bé – người mà anh không ngừng kiếm tìm bấy lâu nay.

Cốc! cốc!

- Vào đi!

Ngoài cánh cửa, một người đàn ông trung niên có gương mặt phúc hậu bước vào, trên tay ông cũng là một tệp hồ sơ khác…

- Giám đốc, đã có tin tức về cậu bé đó rồi.

- Thật không? Bây giờ đang ở đâu?

Minh Đăng ngạc nhiên thực sự, không dấu nổi sự mừng rỡ trong giọng nói, đôi mắt anh đang chờ đợi câu trả lời của người đàn ông với những tia nhìn tràn đầy hy vọng.

- Hiện tại thì tôi chưa biết cậu ấy đang ở đâu, nhưng trước đây cậu ta đã ở làng mồ côi SOS.

- Làng SOS? Gần trường học Hernman?

- Vâng, chính là ở chỗ đó.

Một nụ cười hy vọng nở trên cánh môi tuyệt đẹp của chàng trai, nó không quá vui vẻ nhưng nó rất đẹp, đẹp như chính tâm hồn của anh vậy, chưa gì hết mà Đăng đã cảm thấy thật hưng phấn, rồi vẽ lên rất nhiều kế hoạch khi anh gặp được cậu bé ấy, nào là sẽ mua nhà, mua xe, nuôi ăn học, nói tóm lại, nếu được gặp cậu bé, anh sẽ cố gắng thay thế chú Hải làm cha, làm anh của cậu bé. Đứa con trai mà ân nhân của Đăng đã nhờ anh chăm sóc lúc qua đời.

o0o

Trong khi đó, ở trường Hernman, các học sinh sắp bắt đầu vào ca chiều sau giờ nghỉ trưa, vì là đang trong thời gian ôn thi cuối kì 1 nên trên tay ai cũng cầm một tệp đề cương dài ngoằng, môn nào cũng hơn hai trang A4 trở lên. Và tranh thủ học mọi nơi, mọi lúc, có thể nói đi đâu cũng thấy những tệp đề cương ấy ở khắp nơi, như là canteen, sân trường, hành lang, trong lớp. Nói chung, ở đâu có học sinh là ở đó có đề cương, chúng y như những chiếc bùa hộ mệnh hoặc như một đồ vật quý giá mà các cô cậu học trò không muốn rời xa, hoặc nói đúng hơn là không – thể - rời - ra.

Trên hành lang vắng, Thiên Thy kéo ghế ngồi dựa vào tường ngoài của lớp, để vừa học bài, vừa có thể tận hưởng những làn gió hiếm hoi bay bổng vờn vã qua dãy hành lang. Nhìn tờ đề cương lịch sử trên tay mà nước mắt Thy lúc lúc lại chảy dài xuống má vì… quá buồn ngủ. Những giọt nước mắt ngắn, dài cứ theo từng cái ngáp mà tuôn ra, thật khó để cho một đống chữ vào đầu trong thời gian ngắn.

- Chị!

Tiếng gọi đầy hưng phấn phát ra từ cuối dãy hành lang, khiến Thiên Thy tỉnh người được một phần. Nhưng khi nhìn thấy chủ nhân của tiếng gọi đó, Thy lại thấy khó xử không biết đối diện với người đó như thế nào. Chẳng hiểu sao từ hôm Bảo Duy “tỉnh tò” với Thy, cô chỉ muốn tránh né cậu em mãi thôi.

- Học bài mà mắt cù đờ như thế thì học được gì đây?

Bảo Duy ngồi xuống bên Thiên Thy, giọng điệu vẫn vui vẻ tự nhiên như chưa hề có chuyện gì xảy ra, như là chưa có cuộc “tỏ tình đáng sợ” nào cả. Nếu được, Thiên Thy chỉ mong cậu em có thể quên quách cái ngày đó luôn đi cho rồi.

- Ừ, lịch sử là môn ru ngủ của chị mà…

- Chị lười học thật, mà sao đi thi cứ được điểm cao thế?

- Ngồi chém., chém tùm trúng tùm la, ăn may. Thế thôi!

- Chị thật là!!

Bỗng dưng Bảo Duy nói giọng chầm lại, mặt cậu cúi xuống như đang phân vân điều gì đó thật khó nói.

- Chuyện đó, chị vẫn không tin là thật sao?

- Chuyện gì?

- Tình cảm của em ấy.

Duy vừa dứt câu nói là Thiên Thy giật mình ngay tắp lự. Đối với Bảo Duy, Thy thật sự rất khó xử, cô không thể lạnh lùng, gạt phăng chuyện tình cảm ra giống như những kẻ từng tỏ tình với Thy, vì sợ sẽ khiến cậu em tổn thương, lại càng không thể chấp nhận Duy vì Thy biết bây giờ trong trái tim cô, ai mới là người đang ở đó... Nhìn cậu em đang ngồi cạnh mình mà Thy thấy lòng áy náy vô cùng. Sau vài phút bối rối, Thiên Thy cũng có thể nói ra những điều mà từ lâu, cô đã muốn nói với Bảo Duy…

- Chị yêu em… giống như là em trai của chị vậy, tình cảm ấy rất rõ ràng, nó không thể trở thành một thứ tình cảm khác được. Hơn nữa, em biết không, đôi khi người con gái không chỉ cần mỗi tình yêu chân thành là đủ đâu. Họ còn cần một người có thể cho họ cảm giác an toàn và được che chở khi ở bên cạnh nữa, những thứ ấy rất khó tìm thấy ở một người con trai nhỏ tuổi hơn mình. Tất nhiên tuổi tác không quan trọng, nhưng nó là yếu tố rất lớn để quyết định tính cách và suy nghĩ của một con người. Quan trọng hơn, chị thấy tình cảm của em chỉ như là một thói quen, một thói quen rất khó bỏ và nó đã bị ăn mòn thành tình cảm. Nó thực sự rất khó bền vững, rồi sau này, chị nghĩ em cũng sẽ quên chị thôi!

Những lời nói rất nhẹ nhàng của Thiên Thy khiến Bảo Duy hoàn toàn bất ngờ, cậu chưa bao giờ thấy Thy trầm tư như thế, sâu sắc như thế. Duy đã quen với một Thiên Thy mạnh mẽ, lạnh lùng và bạo lực. Đây là lần đầu tiên cậu thấy cô có những suy nghĩ chững chạc đến nỗi Duy không thể nào chạm tới được. Phải chăng là vì hắn ư?

- Chính vì thế, mà chị đã chọn hắn sao?

- Em nói gì?

Lần này Bảo Duy cúi gằm mặt xuống và lầm bầm điều gì đó rất nhỏ khiến Thiên Thy nghe câu được câu không. Nhưng cô có cảm giác Bảo Duy đang trở nên rất lạ lẫm, hai bàn tay cậu nắm chặt vào nhau khiến Thy tò mò muốn biết khuôn mặt của cậu trông như thế nào, khi mà cậu cứ cúi gằm mặt xuống. Tất nhiên Thy sẽ không thể thấy được những tia gân xanh đang dần xuất hiện trên khuôn mặt cậu em, nó hằn lên thật rõ ràng trên khuôn mặt đỏ tía vì kiềm nén cơn giận của Bảo Duy. Bất giác, cậu em đứng phắt dậy rồi quay lưng bước đi thật nhanh, nhưng khi đi đến giữa hành lang, Duy bỗng dưng dừng lại rồi nói thật lớn, mà không thèm quay lại nhìn Thiên Thy lấy một cái, nhìn từ phía sau, Thiên Thy cũng có thể biết Duy đang không ổn chút nào…

- EM SẼ KHÔNG BỎ CUỘC ĐÂU.

Nói rồi Duy đi tiếp một mạch xuống dãy cầu thang, cậu đi rất nhanh, và khốn cho kẻ nào lỡ đụng phải Duy lúc này. Vì những chuyện vừa qua, mà Bảo Duy vô tình đang dần đánh mất cái hình tượng gương mẫu cute boy của cậu trong mắt các học sinh Hernman, bây giờ họ cảm thấy Duy đáng sợ hơn trước rất nhiều. Duy cứ lầm lì đi thăng xuống sân sau mà không có ý định dừng chân nếu như chiếc điện thoại trong túi cậu không rung lên từng hồi vì có cuộc gọi. Là cuộc gọi của Tiến Hào…

- Alo!

- Duy! Anh đã xin vào được Hoàng Minh rồi – Đầu dây bên kia là giọng nói hớn hở của Tiến Hào.

- Được, hay lắm, vậy anh hãy cố gắng tìm cơ hội thuận lợi nhé, em nhất định sẽ giúp anh. Nhất định chúng ta phải thắng….

Cuộc gọi chỉ vỏn vẹn có vài câu mà khiến tâm trạng của Bảo Duy khá hơn rất nhiều, nhưng đôi mắt cậu vẫn giữ nguyên vẹn những tia nhìn thù hằn nơi tận sâu đáy mắt, chỉ có điều bây giờ nó không u tối như lúc nãy nữa, mà sáng lên một tia hy vọng, một tia hy vọng đáng sợ.

Bốn tiết ôn thi trôi qua trong lặng lẽ và nặng nề, vì đang trong thời gian quan trọng nên tụi học trò cũng chú tâm vào bài ôn mà không quậy phá như thường ngày. Thiên Thy thất thểu ôm cặp bước ra cổng trường, những tờ đề cương dài dặc làm đầu cô có chút nhức, và trong suốt bốn tiết vừa qua cứ lúc lúc Thy lại nghĩ đến sự ương ngạnh của Bảo Duy. Nếu ôn thi khiến cô mệt mỏi một, thì Duy khiến cô mệt mỏi mười, đã vậy Trúc Anh càng ngày càng xa lánh Thy. Nếu ngày nào đi học cũng như bây giờ thì Thy thật sự không muốn đến trường nữa…

Bước đi trên vỉa hè đông nghịt người qua lại mà Thiên Thy cảm thấy hụt hẫng, cứ ngỡ khi vừa ra cổng trường, cô sẽ được nhìn thấy chàng trai hay đội nón kết đen che hết nửa khuôn mặt đứng đợi mình, vậy mà lại chẳng thấy đâu…Có phải Thy đã dần dần quen với việc có Minh Đăng ở bên cạnh mình không? Ôi! Đừng như thế chứ…Thy thật sự không muốn bản thân bị lụy bởi bất cứ thứ gì đâu…

Hôm nay, Ciao café đông khách lạ, mới hơn đầu giờ chiều mà quán đã chật kín chỗ ngồi, khiến Thiên Thy bận rộn tạm quên đi người – nào – đó vẫn cứ lì lợm ở mãi trong đầu cô từ lúc ra khỏi trường. Nếu bác Thành không nói hôm nay quán có một tiết mục đàn nhạc đặc biệt thì chắc Thy cũng không hề biết, cô đúng là một nhân viên hời hợt mà, hèn gì hôm nay quán lại đông khách như thế.

Đang mải miết với những chiếc giấy stick viết vội, Thiên Thy bỗng giật mình bởi những tràng pháo tay của mọi người dành cho ban nhạc mới xuất hiện trên bậc tam cấp của quán, gần với chiếc piano trắng được đặt kiêu hãnh ở đó. Họ có đủ thứ dụng cụ âm nhạc, nào là kèn harmonica, saxophone, ghi-ta… mỗi người một nhạc cụ khác nhau, và họ bắt đầu chơi những bản nhạc không lời cực chất. Những âm thanh từ mỗi dụng cụ phát ra hòa quyện vào nhau tạo thành một bản hòa âm có sức hút rất mạnh, làm mê đắm lòng người… Nhưng tuyệt nhiên, không có ai đụng vào chiếc đàn piano trắng gần đó. Thiên Thy cảm thấy thắc mắc, tại sao không chơi piano luôn nhỉ?

Bản nhạc không lời kết thúc trong sự hoan nghênh, hưng phấn của tất cả mọi người, nhưng tràng pháo tay dài vừa chấm dứt được vài giây là lại vang lên tràng pháo tay khác mạnh hơn, nhiệt liệt hơn, hứng thú hơn khi trên bậc tam cấp xuất hiện một chàng trai trẻ, có vẻ đẹp thu hút biết bao nhiêu là đôi mắt. Một vài cô gái không kiềm chế được sự thích thú mà nói lớn lên: “John kìa, John kìa”. Tất nhiên lúc ấy khỏi phải nói Thiên Thy đã bất ngờ như thế nào.

Minh Đăng tiến lại chiếc đàn piano trong sự hân hoan của tất cả mọi người, đặc biệt là những cô gái trẻ. Anh mỉm cười, vẫy tay chào mọi người rồi ngồi xuống bên cạnh chiếc đàn piano, những âm điệu từ những nhạc cụ lại vang lên, và tất nhiên bây giờ sẽ có sự góp âm của piano. Nhưng lần này Minh Đăng không chỉ đánh đàn như mọi khi, mà anh còn cất tiếng hát thật trầm ấm. Giai điệu vui tươi của bài hát “Lời Yêu Thương” được cất lên trong bao đôi mắt say đắm của tất cả những ai đang hiện diện, riêng chỉ có đôi mắt của cô gái nào đó là chưa hết ngạc nhiên và cảm thấy một chút e thẹn khi Minh Đăng vừa nhìn Thy vừa hát, giống như là một lời nhắn nhủ vậy…

Ngày nhộn nhịp về trên khu phố,

Có cô em tung tăng, đôi môi cười hoa thắm.

Và mặt trời của miền nhiệt đới

Trên vai em, buông chân cho anh mơ mộng.

Anh muốn được cùng em, về miền biển vắng.

Mình sẽ sống những ngày Hè ươm nắng.

Dưới bóng dừa lả lơi, sẽ nói yêu em mãi

Sẽ nói lời yêu thương đã từ lâu anh giữ trong lòng hoài.



Minh Đăng đang hát say sưa là thế nhưng anh vẫn không quên quan sát cô gái đang đứng ngây ngốc ở dưới kia, liệu Thiên Thy có hiểu được anh đang mượn bài hát này để chính thức nói lời yêu với cô không? Có liên tưởng được “miền biển vắng” kia có nghĩa là nhà của Đăng không? Nhìn thấy đôi mắt tròn xoe không chút bối rối kia chắc là Thy không hiểu thật rồi. Ôi cô gái lạnh lùng mà khờ khạo của anh! Anh đang chính thức tỏ tình với cô đấy. Có biết không hả?

Cuối cùng bài hát cũng kết thúc trong tiếng vỗ tay vang trời của khán giả. Minh Đăng đứng lên định nói điều gì đó nhưng lại thôi. Anh mỉm cười lịch sự chào mọi người và bỏ ban nhạc ở lại rồi đi xuống và biến mất trong chiếc cổng trắng phía sau quán. Khiến cho nhiều người tiếc ngẩn ngơ vì ngắm nhìn và nghe anh hát chưa đã. Anh xuất hiện và biểu diễn nhanh gọn lẹ quá… Đến cả Thiên Thy còn cảm thấy hụt hẫng nữa là…nhưng cô vẫn mong sẽ có một chàng trai đội nón kết đen xuất hiện ngay sau đó và anh đã xuất hiện thật.

Minh Đăng kéo Thiên Thy đến chiếc bàn số 25 – chiếc bàn khuất tầm mắt nhất mà anh vẫn hay ngồi. Bây giờ thật khó có thể nhận ra đây là chàng trai vừa hát lúc nãy, bởi Đăng đã biến thành một kẻ “bụi” hơn khi nãy rất nhiều, tất nhiên không thể thiếu chiếc nón kết màu đen quen thuộc…

- Hiểu không? - Minh Đăng bối rối hỏi Thiên Thy…

- Hiểu gì?

- Không hiểu thật chứ?

- Không, có hiểu gì đâu?

- Vậy thôi khỏi hiểu luôn đi!

Nhìn Minh Đăng bối rối có chút bực bội mà Thiên Thy không khỏi phì cười. Gì chứ cái kiểu vừa hát vừa nhìn người ta như thế thì ai chẳng biết chắc chắn là có ý đồ, mà ý đồ gì thì chẳng phải lời bài hát hồi nãy đã nói toẹt ra hết rồi sao? Một kẻ ngốc nếu trong tình cảnh đó còn có thể dễ dàng hiểu huống chi là Thiên Thy đã vốn rất nhạy cảm. Không ngờ Minh Đăng cũng thuộc dạng người khó nói ra những lời “ ngọt ngào” nên mới phải mượn lời bài hát nói với Thy. Thú vị thật…

- Cười gì chứ? Em hiểu mà cố tình giả nai phải không?

- Hiểu gì? Em buồn cười thì cười thôi!

Thiên Thy trưng ra bộ mặt vô số tội khiến Minh Đăng thấy nãy giờ anh đang làm những việc vô cùng ngốc. Có ai đời đi tỏ tình gián tiếp với người ta xong rồi hỏi “có hiểu không” như Đăng chưa? Đôi lúc, Minh Đăng thấy mình thật ngốc, mà những lúc ấy chỉ có thể là ở bên cạnh cô bé con này. Nhưng nếu Thy hiểu rồi mà vẫn cố tình làm ngơ như thế thì có nghĩa là gì? Cô không muốn chính thức thừa nhận mối quan hệ của hai người sao? Đăng vuốt mặt rồi đứng lên bước ra khỏi ghế trong khi Thiên Thy vẫn cứ ngồi cười cái bộ dạng khổ sở của anh…

- Này! Đi đâu đó!

Thiên Thy hỏi vọng tới rồi đứng lên vội vàng đi theo Đăng, khiến anh mỉm cười nhẹ nhưng vẫn cố tình làm mặt giận. Hôm nay, Minh Đăng nhất định phải dạy Thiên Thy cách yêu thương mới được…

Không khí về đêm của thành phố lúc nào cũng trong trẻo hơn ban ngày, từng cơn gió nhẹ nhàng vờn vã tạo ra những gợn nước nhấp nhô trên con sông Hàn. Cả con sông như được choàng lên mình một chiếc áo lung linh huyền ảo bởi những ngọn đèn vàng chiếu xuống, bởi ánh trăng mượt mà trên cao. Đêm nay, sông Hàn thật đẹp, đây cũng chính là nơi lần đầu Thiên Thy gặp lại Minh Đăng.

Trên vỉa hè, có đôi trai gái đang đi dạo dưới trăng thật thanh thản, họ sánh bước bên nhau trông thật đẹp đôi. Người đi bên ngoài gần làn xe vẫn cứ là Minh Đăng, còn Thiên Thy thì cứ lúc lúc lại nhắc nhở anh đi xích vào bên trong, vụ tông xe lần trước đã khiến Thy sợ lắm rồi. Hôm nay, họ không nói cười như lần trước vì mỗi người đều bận bịu theo đuổi những suy nghĩ của riêng mình.

Đối với Minh Đăng, anh đang thấy khó chịu vô cùng vì tay của Thy cứ lúc lúc lại đụng vào tay anh, mà không thể nắm lấy được. Chẳng hiểu sao đôi khi có những ngại ngùng vô cớ tạo nên khoảng cách vô hình mà thật khó để gỡ bỏ. Đăng nhắm mắt mặc kệ những khoảng cách vô hình đáng ghét đó, hít thật sâu rồi nắm lấy bàn tay đang đong đưa kia. Cái nắm chặt đến nỗi khiến Thiên Thy giật mình, bàn tay cô giờ đây đã nằm gọn lỏn trong tay Minh Đăng, giống như chú chim nhỏ ở trong một chiếc lồng kiên cố, có muốn thoát cũng không được, nhưng liệu có chú chim nào muốn thoát khỏi chiếc lồng ấm áp, mang đến cho mình cảm giác bình yên hay không? Thy bây giờ cũng thế đấy…

Tuy là đang rất ngại ngùng, nhưng Thiên Thy lại chẳng muốn thoát khỏi bàn tay ấm áp đó, cô chỉ biết bước đi tiếp và lúc lúc lại vờ liếc qua Minh Đăng, anh cũng đang rất ngại nhưng đôi môi không thể giấu đi nụ cười mỉm trông thật đẹp. Phải, người con trai đi bên cạnh cô rất đẹp, đẹp ở chỗ nào, Thiên Thy không còn phân tích được rõ ràng giống như lúc trước được nữa, chỉ biết là rất đẹp, nhìn chỗ nào cũng đẹp hết. Nếu bây giờ phải xa người con trai đang đi bên cạnh Thy, chắc chắn cô sẽ rất nhớ…

Em vụng về xoay xở với tình cảm cuả bản thân…

Tự yêu, tự nhớ, tự mỉm cười…

Tập quan sát, tập lắng nghe, tập yêu người…

Lần đầu tiên nếm trải vị hạnh phúc…

Chỉ mong sẽ trọn vẹn mãi không thôi!

- Thiên Thy!

- Huh?

- Em sẽ mãi ở bên cạnh anh chứ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play