“Hé hé để xem bây giờ mày có còn dương mặt lên mà khinh bỉ nữa không? Bệnh dại ở trai?? Bây giờ tao sẽ cho mày nếm cái bệnh đó...”

- Buông ra…

“Rồi mày sẽ giống như tụi tao thôi, ngoan ngoãn mà ngồi yên cho các anh “hưởng” đi em….”

- Minh Đăng!

“Ngồi yên nào, yên nào, yên nào, yên nào, yên nào….”

- Minh Đăng!!....KHÔNG!!!!!!!!!!!!!!!

ĐÙNG ĐÙNG!!!

Tiếng sấm chớp rạch ngang trời cũng là lúc Thiên Thy choàng tỉnh giấc, cô ngồi bật dậy thở hổn hển với vẻ sợ hãi, ngoài trời đang mưa là thế nhưng người Thiên Thy nhễ nhại mồ hôi. Thy nhìn quanh quất căn phòng rồi dừng lại ở bức ảnh to đùng được treo trên tường. Là hình của Minh Đăng, phải rồi, là Minh Đăng, người mà cô liên tục gọi tên trong cơn ác mộng. Những chuyện kinh khủng lúc tối vẫn cứ ám ảnh Thy ngay cả trong giấc mơ. Bất giác Thy vô thức đặt chân xuống giường, tìm kiếm vòng tay đã chở che, bảo vệ và cho cô sự an toàn trong lúc hiểm nguy nhất.

Ngoài phòng khách, Thiên Thy thấy Minh Đăng đang nằm ngủ trên ghế sofa. Chiếc ghế chẳng đủ chỗ để cho đôi chân dài của anh duỗi ra thoải mái nên phải co lại, trông dáng nằm thật khó chịu. Tất cả chăn gối Đăng đều nhường cho Thiên Thy, lớp áo mỏng dài tay không đủ làm Đăng ấm nhưng vẫn cố nhắm mắt cho qua đêm. Minh Đăng vừa mới chập chờn vào giấc ngủ khó chịu được vài phút thì đã bị đánh thức bởi cái gì đó đang nhè nhẹ kéo áo anh. Nhíu mày khó chịu tỉnh giấc, Minh Đăng được phen ngạc nhiên thực sự khi ‘cái gì đó” đang nhè nhẹ kéo áo anh chính là Thiên Thy, chẳng biết Thy đã ngồi dưới đất từ lúc nào…

- Thiên Thy! Sao em lại ngồi đây?

Minh Đăng choàng người dậy lo lắng hỏi cô bé nhỏ nhắn đang ngồi bó gối dưới đất.

- Em không ngủ được sao? Hay là đói bụng? Để anh đi làm đồ ăn nhé…

Đáp lại những câu hỏi vồn vã của Minh Đăng chỉ là cái lắc đầu nhẹ của Thiên Thy với đôi mắt buồn ngây dại.

- Vậy tại sao em ngồi đây?

- Sợ!

Minh Đăng dần hiểu ra vấn đề, anh nghĩ Thiên Thy vẫn còn bị những chuyện lúc tối ám ảnh…

- Ôm!!!

- Sao?? - Minh Đăng bối rối…

- Ôm!

Có lẽ Thiên Thy của lúc ấy đã để cho cảm xúc thực sự điều khiển tất cả con người mình, không hề màng đến lí trí, chỉ vô thức làm theo những gì trái tim mách bảo.

“ Sợ, ôm” không lẽ Thiên Thy đang muốn được anh ôm vào lòng? Có lẽ cô ấy vẫn chưa bình tâm lại được sau cú shock khủng khiếp đó và đang cần một vòng tay che chở để lòng được bình yên…

Hiểu ra lý do cho tất cả những hành động và lời nói lạ lùng của Thiên Thy, Minh Đăng liền đứng lên và nhanh chóng bế Thiên Thy vào phòng ngủ, anh nhẹ nhàng đặt cô xuống giường rồi nằm sát bên cạnh và ôm Thy vào lòng thật chặt, thật ấm. Một lần nữa, cảm giác an toàn lại bao trùm lấy Thiên Thy, cô an tâm rúc rúc mặt mình vào khoang ngực của Minh Đăng rồi dần chìm vào giấc ngủ sâu trọn vẹn.

Còn Minh Đăng vẫn nằm đó, đôi tay đang ôm Thiên Thy mà lòng lại dâng lên một nỗi xót xa. Thì ra Thiên Thy ngang ngược, ngông cuồng khi bị tổn thương là sẽ yếu đuối và ngoan ngoãn như thế này sao? Sẽ cần một vòng tay để ôm trọn cô vào lòng…

Nếu lúc tối Đăng không lái xe ngang qua con đường đó thì sẽ không thể thấy Thiên Thy đang bị một tên cầm kim tiêm chích vào cổ và dọa nạt, khi thấy họ vào quán bar anh đã điên cuồng đi vào theo và lục tung cái hộp đêm đó đồng thời báo luôn cả cảnh sát đến để tìm giúp. Cũng may Đăng đã nghe thấy người – nào – đó hét tên mình ở trong căn phòng gần đó khi chạy ngang qua hành lang mờ ảo và có mặt kịp thời…

Minh Đăng đưa Thiên Thy về nhà mình là do anh không muốn cô ở trong căn nhà đó chút nào. Nhớ đến người phụ nữ đang ở chung nhà với Thy, Đăng mới biết bao năm qua Thy đã rất khổ sở và chịu đựng khi phải sống chung với mụ dì ghẻ ngay cả con đẻ còn hất hủi huống chi là con riêng của chồng…

Đăng đưa tay nhẹ nhàng vuốt dọc theo cánh mũi thanh tú của Thy, vào đôi má đang say giấc nồng, chạm nhẹ tay lên bờ môi chúm chím, ở đó, anh đặt lên một nụ hôn rất nhẹ, rất êm và cũng rất lâu…

o0o

Bình minh đến, từng giọt nắng đã len lỏi qua những đám mây và chiếu xuống nhân gian, chui tọt qua ô cửa sổ, nhảy nhót trên đôi mắt ngủ mê khiến nó nhíu lại, chậm rãi mở ra và…

Chớp mắt lần thứ nhất…

“thình thịch”

Chớp mắt lần thứ hai…

“Thình thịch”

Chớp mắt lần thứ ba…

“Thình thịch”

Cai… cái… cái gì thế này? Chuyện gì đang xảy ra đây, kiểu gì mà Thiên Thy vừa mở mắt ra là đã thấy khuôn mặt thanh tú của Minh Đăng đang ở sát bên cạnh khuôn mặt mình?. Lúc đầu Thy cứ ngỡ chỉ là ảo tưởng nên mới chớp mắt lia lịa để cái hình ảnh trước mắt mình biến mất, nhưng càng chớp mắt, tim càng đập mạnh và đập như chưa bao giờ được đập…

Không những cái hình ảnh trước mắt Thy là người thật mà người đó còn đang ôm cô ngủ ngon lành, nhìn lại dáng nằm của cả hai mà Thiên Thy đỏ mặt như quả cà chua. Thy đang gối đầu trên tay Minh Đăng và cánh tay còn lại của Đăng thì đang ôm ngang qua người Thiên Thy, đôi chân cô bây giờ mới có cảm giác tê cứng lại vì bị chân của Minh Đăng đè lên quá lâu. Nói tóm lại cho dễ hiểu là Thiên Thy bây giờ không khác gì cái gối ôm của Đăng vậy, từ đầu đến chân đều bị anh ôm kín mít…

Nhìn lên khuôn mặt Minh Đăng anh vẫn đang ngủ ngon lành, hơi thở đều nhưng nóng ấm phả vào mặt Thiên Thy khiến tim cô lại được dịp “đình công” đập liên hồi. Nhưng nói gì thì nói mà phải công nhận Minh Đăng có khuôn mặt rất đẹp, những đường nét sắc cạnh không thể lẫn vào đâu được. Đôi môi mỏng tuy có chút thâm nhưng rất quyến rũ, nhìn là chỉ muốn chạm vào mà thôi… Thiên Thy cứ nhìn như thế cho đến khi không chịu nổi nữa thì…

“BỊCH”

- Hơ! Hơ! Có chuyện gì thế? Ui da! Đau đầu quá!!!! Thiên…..

Minh Đăng bị đá văng xuống đất mà không hay biết gì, đầu óc anh quay cuồng lại tưởng động đất nên điều đầu tiên anh nghĩ đến là Thiên Thy nhưng ai nào ngờ…

- THIÊN GÌ MÀ THIÊN? AI CHO ANH NGỦ CHUNG VỚI EM HẢ? ĐỒ BIẾN THÁI! ĐỒ CHẾT BẰM…

Tuy là đang tức xì khói nhưng Thiên Thy thấy vui mắt vì cái mặt ngu ngu của Minh Đăng đang ngây ngô không hiểu chuyện gì ở dưới đất, đã vậy còn lấy tay xoa đầu trông lại càng…. Ngu thêm…

- NÓI ĐI! TẠI SAO ANH LẠI NGỦ Ở ĐÂY?????????????

Thiên Thy vẫn không ngừng hét ầm ĩ lên trong khi đó Minh Đăng còn đang ngây ngô khó hiểu, anh vẫn chưa tỉnh ngủ sau cú ngã “đẹp mắt”, hơn nữa lại còn bị đập đầu vào đất nên nhất thời chưa thể định hình được chuyện gì đang xảy ra, phải vài giây sau mới có hiểu được Thiên Thy đang nói gì >_<…

- Là em muốn anh ngủ chung mà… - Minh Đăng ngáp dài lười biếng đáp.

- Cái gì?

- Em muốn anh ôm em ngủ…

- Minh Đăng! Anh có biết anh đang lừa ai không?

Lần này thì mặt Minh Đăng đã tỉnh ngủ thật tuy rằng cái đầu vẫn còn đau! Anh vuốt mặt một cái, dường như đã hiểu ra tất cả rồi đứng lên lại gần cô gái hung dữ đang ngồi trên giường với vẻ mặt cực kì ngây ngô.

- Em không nhớ gì sao? Hay là đang cố tình giả nai để trốn tránh nhiệm đây?

- “Trách nhiệm”? Em đã làm gì anh? Nói nghe thử xem – Thiên Thy hất hàm…

- Em đã “dụ” anh vào phòng rồi sau đó hành hạ anh suốt cả đêm đó. Làm ơn nhớ lại đi cô.

Minh Đăng vừa nói vừa đưa hai tay áp chặt vào đầu Thiên Thiên lắc qua lắc lại khiến mặt mũi cô nhăn nhó lại hết cỡ…

- Anh chưa bắt em chịu trách nhiệm là may lắm rồi lại còn dám đá anh xuống giường, la lối om xòm. Vừa ăn cướp vừa la làng sao?

Vẻ mặt rất chi là nghiêm túc và có phần bực bội của Minh Đăng khiến Thiên Thy lo lắng, lẽ nào những gì Đăng đang nói là thật sao? Không thể nào! Nhưng cho dù có thật hay không thật thì trước tiên phải thoát ra khỏi cái bàn tay lì lợm này mới được. Cái đầu người ta chứ có phải cái vô lăng đâu mà cứ bẻ qua bẻ lại như thế. Bực mình!

Nghĩ rồi Thiên Thy lấy hết sức lực giữ yên cái đầu của mình thôi lúc lắc trong bàn tay của Minh Đăng rồi nhanh chóng đập thẳng vào khuôn mặt của người đang chọc tức cô. Trúng ngay mũi…

- A

- Thiên Thy! Đầu của em làm bằng đá sao?

Tội nghiệp Minh Đăng, được có mỗi một đêm ngủ ngon giấc và cảm thấy hạnh phúc vì được ôm người con gái mình yêu, vậy mà cái giá phải trả là mới sáng sớm tinh mơ đã bị “u đầu, mẻ mũi” Nhưng dù sao nguyên nhân của cú đá đó cũng chỉ vì Thiên Thy sợ mình không kiềm chế được bản thân sẽ đụng vào đôi môi Đăng nên mới phải dùng tới bạo lực để giải quyết mà thôi. Tóm lại là tội nghiệp cho cả hai.

Trong WC, Thiên Thy không ngừng tát nước vào mặt. Mỗi lần tát lần tát là mỗi chuyện xảy ra từ tối qua cho đến nay đều hiện về trong đầu cô. Rất rõ ràng, rất chi tiết. Chẳng hiểu sao sáng nay khi thức giấc là đầu óc Thiên Thy trở nên trống rỗng khi nhìn thấy Minh Đăng nằm cạnh mình. Không còn nhớ gì kể cả chuyện khủng khiếp tối qua cũng bay đâu mất, đến bây giờ mới nhớ ra từng chút một. Nhớ cả cái hình ảnh con bé ngây ngốc nào đó nửa đêm nửa hôm đi tìm Đăng và bắt người ta ôm vào lòng… cho đến cái dáng nằm của hai đứa khi mở mắt thức dậy, chẳng khác gì đôi vợ chồng mới cưới. Tất cả là do Thiên Thy vậy lúc nãy lại hung hăng, đanh đá ăn vạ người ta…

Ôi mất mặt, mất mặt chết đi được! Thiên Thy bây giờ đã không còn tát nước té tát vào mặt nữa mà thay vào đó là quay sang đập nhẹ đầu vào tường tự kỉ. Từ hồi cha sinh mẹ đẻ đến giờ cô chưa bao giờ cảm thấy xấu hổ đến thế. Phải rồi, cách tốt nhất lúc này là chuồn khỏi đây thôi.

Nghĩ là làm, Thiên Thy mở cửa WC rồi đi một mạch ra phòng khách, đi ngang qua cả Minh Đăng đang ngồi làm cái gì đó trên ghế salon mà không nói một lời…

- Em đi đâu vậy?

- Đi học.

- Hôm nay là chủ nhật mà.

- Hả? À, đi lễ nhà thờ…

- Nhà thờ làm lễ xong rồi. – Minh Đăng cố nhịn cười trước cái vẻ mặt ngáo ngơ của Thiên Thy…

- Tóm lại là rời khỏi đây – Thiên Thy gắt.

- Không được.

- Tại sao?

- Em phải chịu trách nhiệm với anh! Tính bỏ đi sau khi “hại” người vô tội sao. Chưa kể tối hôm qua…

Câu nói bỏ lửng của Minh Đăng khiến Thiên Thy đỏ mặt! Chết bằm! cứ phải nhắc đến thì mới yên sao?

- Anh không biết đâu, từ nhỏ đến giờ, ngoài mẹ ra đây là lần đầu tiên anh ngủ chung với con gái đó, đã vậy lại còn bị sứt đầu mẻ mũi nữa, nhan sắc suy giảm đi trầm trọng. Em hại người ta như thế rồi tính bỏ đi được sao?

Chém gió! Nhìn cái tướng đó mà nói chưa lần nào ngủ với gái thì chẳng khác nào nói gà trống biết đẻ trứng! Thiên Thy đây từ nhỏ đến lớn trừ những cái gối ra thì chẳng bao giờ có bất kỳ thứ gì ở trên giường cô mỗi khi ngủ. Thy còn chưa nói đến thì thôi! Nhưng nghĩ lại chuyện tối qua tất cả là do Thiên Thy mà ra, hơn nữa hôm qua nếu không có Minh Đăng xuất hiện đúng lúc thì Thiên Thy bây giờ chẳng biết còn có thể đứng đây nữa hay không. Sự thật là Thy đã nợ Minh Đăng một mạng sống khoẻ mạnh…

- Được rồi! Giờ anh muốn gì?

Trái lại với giọng điệu yếu xìu của Thiên Thy, Minh Đăng cười tươi hớn hở như trẻ vớ được quà.

- Nấu đồ ăn sáng cho anh đi!

@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@

Chap này đã vui hơn được tí xíu nào chưa các bạn

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play