Dáng vẻ thong dong mỉm cười này của y rất khác với trước đây.

Diệp Tĩnh Hồng đến nay vẫn nhớ rõ, thời khắc mình nhắc đến mấy chữ thoái ẩn núi rừng, trong mắt Chu Tư Kỳ lộ ra vẻ cảm động. Thế nhưng, sau đó thì sao?

Đích thân hắn đã đánh nát ánh sáng trong mắt của người kia.

Hắn trơ mắt nhìn người kia thương tâm thống khổ.

Hắn hết lần này đến lần khác cho y hi vọng, sau đó không chút lưu tình đạp nát trái tim của y.

Nụ cười quen thuộc kia biến mất không còn chút dấu vết, ánh mắt kia không còn dây dưa triền miên nữa, mà thâm tình nơi đáy mắt cũng đã hóa thành hàn băng… Tất cả những thứ này, đều do một tay hắn tạo thành.

Diệp Tĩnh Hồng cắn răng, ngay cả hít thở cũng khó khăn, thấp giọng nói: “Ta hiểu, dù sao cũng đều là lỗi của ta, ngươi không muốn đi cùng với ta cũng là lẽ tự nhiên.”

Chu Tư Kỳ cười cười, thấy hắn thương tâm như vậy, lại vẫn không nhịn được mà làm yên lòng hắn: “Diệp đại hiệp hiểu lầm rồi, ta nói như vậy là vì ta thật sự không quen cuộc sống như vậy. Điều ta thích chính là vung kiếm trên giang hồ, thúc ngựa khắp thiên hạ, chứ không phải thanh thanh thản thản quỷ ẩn núi rừng.”

Diệp Tĩnh Hồng lấy làm kinh hãi, nói: “Thế nhưng ngươi lúc đó…”

“Ban đầu là bởi vì yêu ngươi, ta đã mong có thể sống một đời như vậy cùng ngươi.” Chu Tư Kỳ cười tự giễu, nói, “Diệp đại hiệp chẳng lẽ không biết? Ta am hiểu nhất cũng không phải là trị bệnh cứu người, mà là hạ độc hại người.”

Thật sự.

Nếu không phải vì Diệp Tĩnh Hồng, làm sao y có thể đi làm chức thần y gì đó?

Lần đầu Diệp Tĩnh Hồng nghe thấy y nhắc đến những điều này, trên mặt khó tránh khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc, ngơ ngác nói không ra lời.

Chu Tư Kỳ thì lại trước sau mỉm cười, ôn hòa nhã nhặn nói: “Ngay cả ta cũng không ngờ được, có thể vì ngươi mà chịu oan ức đến mức này.”

Trong miệng y mặc dù nói như vậy, vẻ mặt lại hết sức ung dung, phảng phất như đã bỏ xuống gánh nặng trong lòng. Đúng rồi, y cuối cùng cũng coi như đã buông bỏ được cảm giác chờ mong và yêu say đắm một người, sau này có thể thích làm gì thì làm đó, thỏa sức trên giang hồ.

Nhưng mà, hắn làm sao bây giờ?

Diệp Tĩnh Hồng há miệng, thế nhưng tất cả âm thanh đều mắc nghẹn ở cổ họng, trong lòng đột nhiên ẩn ẩn đau, dường như giống như người đuối nước, nóng lòng đi tìm một khúc gỗ, liều mạng bắt lấy tay Chu Tư Kỳ.

Chu Tư Kỳ cũng không đậy mà tránh được, miễn cưỡng khép mắt: “Ta thực sự rất mệt, muốn ngủ tiếp một lúc, Diệp đại hiệp xin cứ tự nhiên.”

Trọng thương của y chưa lành, sau khi tỉnh dậy lại nói nhiều lời như vậy, thật sự đã mệt mỏi đến cực hạn, rất nhanh liền ngủ say.

Ngủ một giấc này lại mất vài ngày, khi tỉnh lại Diệp Tĩnh Hồng vẫn canh giữ ở bên người. Hai người bọn họ đều đầy rẫy vết thương, một hơi thở mong manh, một là dáng vẻ tiều tụy, như vậy mà ngồi đối diện nhau, thoạt trông cũng thật sự nhếch nhác.

Chu Tư Kỳ không nhịn được nói cười cợt vài câu, mà cái dáng vẻ trò chuyện vui vẻ kia, khiến cho Diệp Tĩnh Hồng kinh ngạc đến mức tưởng như là đang mơ.

Bất quá dù cho hắn có ngốc, nhưng chăm sóc người khác cũng vô cùng tận tâm, vết thương thường xuyên nứt ra cũng không để ý, ban đêm nhất định phải ôm Chu Tư Kỳ ngủ, cùng y trải qua cuộc sống mỗi ngày hàn độc phát tác.

Chu Tư Kỳ khuyên mấy cũng vô dụng, liền không thể làm gì khác hơn là mặc kệ hắn. Có điều vẫn lén lút kiểm tra thương thế hai chân, cũng nghĩ ra được hai phương thuốc, tính toán lúc nào có thể xuống đất bước đi, cùng với lúc nào có thể rời khỏi Võ Lâm Minh.

Diệp Tĩnh Hồng cũng không hiểu được tâm tư của y, mỗi ngày đều rất bận rộn bưng trà sắc thuốc, tuy không mấy lời ngon tiếng ngọt, nhưng lúc rảnh rỗi liền để ý Chu Tư Kỳ, chờ mong một ngày nào đó có thể thấy y hồi tâm chuyển ý.

Chu Tư Kỳ chỉ thở dài.

Chờ thể lực khá hơn một chút, liền khoác quần áo tựa ở đầu giường đọc sách, tận lực coi như người nào đó không tồn tại.

Ngày hôm đó xem sách một chút, cũng không biết xảy ra chuyện gì, tay đột nhiên mất lực, khiến quyển sách kia rơi xuống đất. Hai chân y đang bôi thuốc, không thể tùy tiện nhúc nhích, vậy nên không thể làm gì khác ngoài mất công động đậy thân thể, cúi cả người xuống lần tìm.

Thật vất vả mới nhặt được quyển sách, con mắt thoáng nhìn, lại phát hiện dưới đáy giường đang giấu một hòm thuốc.

Hòm thuốc kia thoạt nhìn cực kì quen mắt, cực kì giống với thứ mà trước kia y từng dùng qua.

Chu Tư Kỳ biết bây giờ nơi mình ở chính là nhà của Diệp Tĩnh Hồng, lòng bất giác hơi động, dứt khoát đem hòm thuốc kia kéo ra, đơn giản mở nắp lên.

Vừa nhìn xuống, lòng y càng đập mạnh hơn.

Trong hòm tất cả đều là Vong Ưu mà ngày xưa y tự mình điều chế.

Y nhớ những thứ này đều được giấu trong ngôi miếu đổ nát kia, còn tưởng rằng đã sớm bị thiêu đốt trong biển lửa, không nghĩ tới lại xuất hiện ở nơi này.

Chu Tư Kỳ lấy lại bình tĩnh, một tay chống ván giường, một tay lấy ra một bình thuốc đưa lên ngang tầm mắt nhìn kỹ. Dưới đáy bình sứ có mấy dòng chữ nhỏ — mười bảy tháng mười hai.

Y nhớ ngày ấy trời đổ tuyết lớn, y ngồi một mình ở trong phòng uống rượu, bốn phía yên tĩnh tịch mịch, liền, không hề báo trước mà nhớ tới Diệp Tĩnh Hồng. Dung nhan sáng chiều đều mong nhớ cứ thể tiến vào trong lồng ngực, hệt như đột nhiên bị một lưỡi dao sắc bén đâm vào thân thể, lập tức dấy lên một nỗi buồn tương tư vô tận.

Đứa ruột khoét xương, đau thấu tim gan.

Thời gian đã qua đi nhiều năm, dù y đã quên mất cảnh tuyết ngày ấy, quên đi rượu ngon ngày ấy, nhưng lại không thể quên được những đau đớn lúc đó.

Cho nên mới phí hết tâm tư điều chế Vong Ưu.

Chỉ khi lòng quên đi người kia, mới có thể trốn tránh loại đau khổ này.

Đáng tiếc cứ một bình lại một bình Vong Ưu được chế ra, nhưng y lại chưa từng một lần ăn qua.

A, dù sao cũng là do y quá cuồng dại.

Tình nguyện chịu đựng nỗi khổ tương tư, cũng không nỡ quên Diệp Tĩnh Hồng.

Nghĩ tới đây, môi Chu Tư Kỳ cong lên thành một nụ cười, chậm rãi đổ viên thuốc trong bình ra, đặt ở trong lòng bàn tay ngắm nghía một lúc, tự lẩm bẩm: “Vong Ưu Vong Ưu, sao có thể quên đi đau khổ?”

Đang lúc thở dài, chợt thấy một người từ ngoài cửa vọt vào, vừa kêu to “Dừng tay”, vừa liều mạng chạy về phía y, kết quả dùng sức quá mạnh, trực tiếp áp đảo y ở trên giường.

Chu Tư Kỳ có chút đau, nhưng sau khi nhìn thấy rõ tướng mạo của người mới tới, đơn giản chỉ mỉm cười: “Từ khi nào mà Diệp đại hiệp đã học được chiêu này của tiểu Bạch vậy? Thật là dọa ta mà.”

Trong ấn tượng chỉ có Bạch Húc mới có thể liều lĩnh như vậy, mà dáng vẻ hoảng hốt này của Diệp Tĩnh Hồng, đúng là chưa từng thấy qua.

Diệp Tĩnh Hồng ngẩng đầu lườm y một cái, động tác nhanh nhẹn mà cướp đi bình thuốc trong tay y, lạnh lùng nói: “Ngươi đừng làm bừa.”

“Làm bừa?” Chu Tư Kỳ ngạc nhiên nói, “Ta không có, cho dù có muốn cũng không có sức để làm.”

Diệp Tĩnh Hồng không nói lời nào, chỉ là mặt đề phòng trói lại tay chân của y, sau đó liếc sang bình thuốc bên cạnh.

Chu Tư Kỳ lúc này mới hiểu, nói: “Ngươi cho rằng ta định ăn Vong Ưu?”

Dừng một chút, thật sự bật cười, nhưng lại mang theo tiếng thở dài như có như không: “Diệp đại hiệp lo xa quá rồi, ta không thể làm chuyện ngu xuẩn như thế. Vong Ưu chỉ dùng để trị bệnh tương tư, mà bệnh của ta đã sớm khỏi từ lâu, việc gì phải cần đến nó?”

Nói đoạn, dùng tay dẩy bình thuốc bên cạnh.

Chiếc bình màu xanh biếc kia khẽ lăn, thuận thế rơi xuống giường, “xoảng” một tiếng, thoáng chốc rơi vỡ tan.

Mà Chu Tư Kỳ chỉ cười khẽ, không hề có vẻ lưu luyến.

Diệp Tĩnh Hồng chỉ cảm thấy sống lưng rét run, tay chân đều lạnh lẽo.

Hắn không hiểu.

Vết thương của hắn rõ ràng sắp khép lại, tại sao đột nhiên lại như bị nứt ra, đau đến tột đỉnh? Mỗi một lần hô hấp đều mang theo vị máu tanh nồng, tầm mắt mơ hồ không rõ, chỉ nhìn thấy người trước mắt.

Hai người cách xa nhau nhiều năm như vậy, thế nhưng Chu Tư Kỳ vẫn nở nụ cười làm rung động lòng người, trong mắt cũng ngập tràn nhu tình.

Hắn bỗng nhiên biết mình sai ở chỗ nào. Hắn vùng vẫy nhiều năm như vậy, do dự nhiều như vậy, đến cùng vẫn là từng bước từng bước một bị rơi xuống, khó có thể tự kiềm chế.

Hắn rốt cục cũng trải qua nỗi khổ tương tư.

Nhưng ái tình của Chu Tư Kỳ… Đã kết thúc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play