Diệp Tĩnh Hồng lấy làm kinh hãi, vẫn chưa hiểu được ý tứ trong lời nói của y, nhưng lại cảm thấy người trong lòng run đến lợi hại, xúc cảm mang đến một mảng lạnh lẽo. Hắn nhớ mang máng trước đây đã từng gặp qua tình huống này, liền vội vàng đem người ôm sát, mở miệng hỏi: “Chu Tư Kỳ, ngươi làm sao vậy?”

Chu Tư Kỳ vẫn không trả lời.

Đôi mắt y mặc dù mở lớn, nhưng ánh mắt lại mờ mờ ảo ảo, hàm răng cắn chặt lấy môi dưới, tựa như đang cố sức nhịn cái gì đó. Dù là như vậy, trong miệng thỉnh thoảng vẫn phát ra những tiếng khàn khàn.

Thanh âm kia trầm thấp lại đáng sợ, ở trong địa lao yên tĩnh lại đặc biệt chói tai.

Hệt như bị lưỡi dao sắc bén đâm tới, từng chút một quấy nhiễu lòng người.

Máu me đầm đìa.

Diệp Tĩnh Hồng hít sâu một hơi, miễn cưỡng trấn định lại, mặc dù không biết Chu Tư Kỳ xảy ra chuyện gì, nhưng vẫn nắm chặt bàn tay của y, đem nội lực của mình truyền qua.

Thế nhưng sau khi truyền khí mấy lần, liền kinh ngạc phát hiện toàn thân Chu Tư Kỳ vô lực, mà ngay cả một phần nội lực cũng không có!

Xảy ra chuyện gì?

Vì sao võ công của y lại hoàn toàn biến mất?

Diệp Tĩnh Hồng nghĩ tới bốn chữ này, bỗng dưng nhớ lại câu nói của Triệu Văn lúc trước — ngươi vì họ Diệp kia hi sinh nhiều như vậy, một thân võ công đều phế bỏ, hàng đêm còn phải chịu thống khổ do hàn độc phát tác…

Hắn lúc trước chỉ lo cứu người, hầu như không chú ý Triệu Văn nói gì đó, hiện tại từng chữ từng câu kia từ từ nổi lên trong lòng, từng lần từng lần một lặp đi lặp lại ở bên tai.

Chu Tư Kỳ phế bỏ võ công?

Hơn nữa lại là vì hắn?!

Người trong lòng vẫn luôn run rẩy.

Diệp Tĩnh Hồng chậm rãi nắm chặt hai tay, thân thể cũng không khỏi run lên.

Hắn nhớ lại buổi tối điên cuồng kia, nhớ lại cảm giác môi lưỡi ấm áp, nhớ lại sáng sớm ngày thứ hai Chu Tư Kỳ không thể tránh một chưởng kia, cùng với vẻ mặt kinh ngạc của y lúc đó.

Thời điểm bàn tay ấn lên lồng ngực, y không phải không muốn tránh, mà là… không có cách nào tránh.

Vào lúc ấy, y đã mất toàn bộ võ công.

Dù cho Diệp Tĩnh Hồng có đần độn đến mức nào, đến mức này rồi, cũng biết Chu Tư Kỳ là dùng cách nào để giúp hắn giải độc.

Ha, uổng công y tự xưng thần y, kết quả lại là đem độc dời lên người của chính mình.

Diệp Tĩnh Hồng khẽ động khóe miệng, hệt như muốn bật cười, nhưng vừa mở miệng, mới phát hiện tiếng nói của chính mình so với Chu Tư Kỳ càng khàn khàn đáng sợ hơn.

Áo người trong lòng từ lâu đã thấm ướt một mảng.

Máu tươi hòa cùng mồ hôi, khiến vết thương thối rữa, càng ngày càng trở nên nghiêm trọng.

Nhưng Chu Tư Kỳ không hề hay biết, chỉ liều mạng đem thân thể cuộn thành một khối, khuôn mặt thống khổ vặn vẹo, một bộ dáng vẻ hoàn toàn mất đi thần trí. Rất hiển nhiên, loại thống khổ mà y phải chịu vào lúc này, vượt xa những vết thương ngoài da kia.

Khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy.

Môi mỏng không còn chút huyết sắc nào.

Đưa tay chạm vào, chỉ thấy lạnh đến thấu xương.

Đây chính là hàn độc đã nói đến sao?

Hơn nữa… lại là do hắn?

Hắn nhớ tới Chu Tư Kỳ đã từng phát tác qua một lần, chẳng qua là khi ấy vẫn chưa để ở trong lòng, bây giờ nghĩ lại, khẳng định chuyện trúng độc không phải chuyện ngày một ngày hai.

Diệp Tĩnh Hồng thực sự không biết, Chu Tư Kỳ đến tột cùng đã giấu hắn bao nhiêu chuyện?

Dường như tính cách từ trước đến nay của y luôn như vậy.

Vĩnh viễn nghĩ một đằng nói một nẻo.

Vĩnh viễn khiến người ta không hiểu nổi, câu nào là thật, câu nào là giả.

Diệp Tĩnh Hồng lúc trước cực kì ghét tính cách này của y, nhưng hiện tại lại chỉ hận chính bản thân căn bản không hề hiểu y. Luôn miệng nói yêu y, nhưng chưa từng có lúc nào cùng Chu Tư Kỳ tâm ý tương thông, đã thế lại giống như mọi người trong thiên hạ, tùy tiện dán lên người y tội danh tà ma ngoại đạo.

Buồn cười Chu Tư Kỳ lưu luyến si mê như vậy nhiều năm, thế nhưng từ đầu tới cuối, đều chỉ có một mình y bị tình cảm vây lấy, rồi một mình trải qua nỗi khổ tương tư.

Nội lực đang không ngừng truyền qua, nhưng không cách nào giảm bớt được đau đớn của Chu Tư Kỳ. Chỉ thấy y cắn răng, cổ họng đã khàn đến mức không còn có thể phát ra tiếng, mà đôi tay đồng thời từ từ nâng lên, ở trên mặt mình tự cào xuống một đường.

Diệp Tĩnh Hồng biết hàn khí đã vào cơ thể, lúc này lạnh tới cực điểm, cần phải nhờ cách này để chuyển dời sự chú ý, nhưng lại sợ y làm tổn thương bản thân, vội vã dùng sức chế trụ hai tay của y.

“A… A…”

Chu Tư Kỳ miễn cưỡng kêu vài tiếng, hai mắt nhuộm đầy tia máu, há mồm muốn cắn cổ tay.

Y lần này không chút lưu tình, ngay lập tức máu chảy ra không ngừng.

Diệp Tĩnh Hồng nhìn mà kinh hãi không thôi.

Nhưng Chu Tư Kỳ chỉ hổn hển thở dốc, mặc cho máu tươi tí tách chảy xuống, lại dường như nhờ vậy mà giảm bớt thống khổ do hàn độc mang lại, vì thế liền dự định cắn cổ tay còn lại.

Diệp Tĩnh Hồng vội vã ngăn cản động tác của y, đưa tay của chính mình ra cho y cắn. Hắn quả thực không dám tưởng tượng, trên người Chu Tư Kỳ còn bao nhiêu vết thương như vậy do chuyện này?

“Tư Kỳ…”

“Chu Tư Kỳ…”

Diệp Tĩnh Hồng căn bản không biết hàn độc phát tác như thế nào, đương nhiên cũng không thể giúp được Chu Tư Kỳ, chỉ có thể vững vàng ôm chặt lấy, đứt quãng gọi tên của y.

Loại hàn ý lạnh lẽo kia tựa hồ cũng len lỏi vào sâu trong đáy lòng hắn.

Lạnh như thế.

Lạnh đến mức mọi đau đớn đều chết lặng, rồi lại ép người hít thở không thông.

Hắn thực sự không nhớ ra được, tại sao mình trước đây lại có thể tâm địa sắt đá như vậy? Tại sao có thể làm như không thấy đối với người luôn yêu mình tha thiết?

“Tất cả đều là lỗi của ta…”

Diệp Tĩnh Hồng lẩm bẩm, cúi đầu, run rẩy hôn lên gò má Chu Tư Kỳ. Lúc đôi môi chạm đến nơi lạnh lẽo kia, hắn cảm giác trên mặt mình cũng là một mảng lạnh lẽo.

Nhiệt độ cũng cực kỳ quen thuộc.

Một buổi tối hoang đường nào đó, cảm giác mát lạnh này từng thấm ướt gò má của hắn, sau đó len vào trong miệng. Tư vị cay đắng như vậy, thống khổ đến mức ngực cũng co giật liên tục.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play