“Vậy bây giờ làm sao đây đại tẩu! Tẩu mau nghĩ cách a! Chúng ta còn phải mau rời khỏi chỗ này nữa!”
Bạch Ngọc Đường lòng như lửa đốt ~ nhìn Triển Chiêu vì đau mà giãy dụa, mười ngón tay cũng bấu vào bắp vai hắn ~~
“Thả đệ ấy ra, để tẩu xem trước xem có phải hài tử muốn ra hay không, chúng ta phải xem tình hình của đệ ấy rồi mới tính tiếp!”
Bạch Ngọc Đường vội đặt Triển Chiêu nằm ngang trên đất, Mẫn Tú Tú kéo ra đai lưng của Triển Chiêu, mau chóng muốn kéo quần y xuống ~ kéo không ra ~
tay Triển Chiêu theo bản năng đè lên hai bên eo không thả ~~
“Khụ, khụ!” Lô Phương ho khan hai tiếng ~ ||| – –
Bạch Ngọc Đường nhìn đại ca sắc mặt mất tự nhiên, lại nhìn Triển Chiêu mặt
mũi đỏ bừng, sau đó nhìn đại tẩu ngơ ngẩn, không thể làm gì hơn là cản
trước mặt Triển Chiêu, “Đại tẩu, để đệ làm cho.”
Thấy Bạch Ngọc
Đường lẹ tay lẹ chân tháo ra xiêm y của Triển Chiêu, đám người Lô Phương tự động đứng dạt sang bên ~ nhìn trời ~ liếc tứ lung tung chung quanh,
lâu lâu không nhịn được mà quay đầu lại liếc một cái ~ rốt cuộc sinh hay không a, gấp chết người ta ~
Bạch Ngọc Đường kéo quần Triển
Chiêu ra ~ theo bản năng xoa xoa phần bụng tròn của y trước đã, kéo
xuống thêm một chút nữa ~ tay Triển Chiêu đột nhiên siết chặt tay hắn ~
Bạch Ngọc Đường đỏ mặt, mắt đột nhiên không biết nhìn nơi nào ~ || – –
Mấy người vây ở bên chờ không thấy động tĩnh, Từ Khánh trước gọi, “Thế nào, có phải sinh hay không!?”
Bên kia mới ho khan một tiếng, lại nghe thanh âm khô khốc của Bạch Ngọc Đường, “Đại tẩu, cái này ~ nhìn chỗ nào của y?”
Mọi người té rạp đất ~~ |||= =
Mẫn Tú Tú vội quay đầu lại nhìn, “Ai da, đệ sờ bụng làm gì? Nhìn bụng là
tẩu đã nhìn từ khuya ~~ “ Cô lại không dám nói quá lộ liễu, “Đệ nhìn
phía dưới một chút, phía dưới ~~ lại nói nam nhân với nữ sinh cũng không giống nhau, đại tẩu cũng chưa từng nhìn qua a.”
Trương Lão Thực bị mọi người cả ở xa nhất đang nháo nhác dòm dòm, gãi đầu gãi tai, đột nhiên bị gọi tên liền ngốc hẳn ~
“Khốn kiếp! Còn ngu ra cái gì a! Thuốc là ngươi bỏ, sinh thế nào ngươi không
biết sao!?” Bạch Ngọc Đường giận ~ (đây là cái gọi “dốt nát + nhiệt tình = phá hoại” đó chú)
“Ta… Ta thật không biết ~” Trương Lão Thực
gãi đầu ~ “Ta chỉ nấu được thuốc từ công thức tổ bối truyền xuống thôi ~ cho nên mới nấu ~ chứ sinh thế nào ta cũng chưa từng thấy quá ~”
“…”
||||||||||||||||||= =
Trương Lão Thực cẩn thận dò lên trước, “Bằng không cho ta xem thử? Biết đâu đấy…”
“Cút!”
Tay còn chưa sờ tới y phục Triển Chiêu đã bị Bạch Ngọc Đường đẩy sang bên ~ lại bị Vương Triều bên cạnh Bạch Ngọc Đường kéo một phát ~ Hàn Chương
đàng sau đẩy một cái, Từ Khánh đá một cước ~ choáng váng rơi vào trong
góc hai mắt đầy sao ~ = =
“Thôi bỏ đi, tới mức này rồi, Ngũ đệ, cứ làm theo lời đại tẩu! Đệ cởi quần đệ ấy ra xem một chút!”
Bạch Ngọc Đường nghe lời cúi đầu nhìn một cái ~ đổ mồ hôi, hình như nhìn
thấy chỗ nào đó không nên nhìn ~ Tay Triển Chiêu bắt chặt cánh tay hắn,
làm hắn cũng khẩn trương ~ ===
Mèo chết, lúc này rồi ngươi còn thẹn thùng cái gì a!
Tâm vừa định, không để ý tới Triển Chiêu đang thêm sức bám lên tay mình ~
nâng hai chân y lên cẩn thận nhìn phía dưới ~ cái mông còn nhỏ hơn bụng y thật nhiều, chỉ một bàn tay đã bao lại được, giữa đùi có thứ gì ướt ướt trơn trơn, có dấu vết máu chảy ~ ngoài ra hình như không có gì. Bạch
Ngọc Đường thầm giật mình trong lòng ~ đây, cái chỗ này, hài tử sẽ đi ra từ đây sao? Lỡ đâu ~ vạn nhất ~ sắc mặt hắn trắng bệch, lắc đầu, không
không đâu!
“Đại tẩu, hình như không có gì ~ chỉ chảy chút máu ~”
“Đệ đừng chỉ nhìn thôi, lấy tay thăm dò chút, xem bên trong thế nào ~ nếu
thật là chảy nước ối thôi ~ thì chúng ta còn thời gian ra ngoài!”
Bạch Ngọc Đường nhắm mắt đẩy ra hai chân Triển Chiêu ~ theo bản năng nhìn
Triển Chiêu một cái, khuôn mặt tái nhợt của Triển Chiêu chợt đỏ bừng,
nhanh chóng nhắm mắt lại ~ hai chân cứng ngắc kẹp chặt!
Bạch Ngọc Đường không biết làm sao đành ghé vào tai y nhẹ nhàng nói, “Triển
Chiêu, ngươi thả lỏng chút, nhìn xíu thôi là được rồi!”
Triển Chiêu nhắm mắt lại không nói, bởi vì đau mà chân mày nhăn lại ~ lông mị rậm dài không ngừng lay động ~
Bạch Ngọc Đường vội cầm khăn lau lau giữa đùi Triển Chiêu cùng hai bờ mông ~ cẩn thận lấy đầu ngón tay xoay tròn dò vào trong tiểu huyệt trơn trượt, Triển Chiêu vì một cơn đau nhức làm run rảy cả người ~ thành ra không
quá hợp tác ~ thân thể co quắp lên ~~
“Y lại đau nữa, làm sao đây đại tẩu!?”
“Lúc đệ ấy đau thì đệ dừng lại, không đau thì tiếp ~~”
Bạch Ngọc Đường đáp ứng, vội tới mức đầu đầy mồ hôi, không dám vào cũng
không dám rút ra ~ thật lâu, hắn cảm thấy cơ thể căng cứng của Triển
Chiêu bắt đầu thả lỏng ra, thấy biểu lộ cũng hòa hoãn ~ biết đau đớn qua rồi, ngón tay mới bắt đầu hoạt động, hắn cảm giác được nhục bích bên
trong theo đầu ngón tay của hắn dần tách ra ~ khép mở như hoan nghênh
hắn tới ~
Không biết vì sao mặt Bạch Ngọc Đường nóng ran, len lén nhìn Triển Chiêu ~ trán Triển Chiêu toàn là mồ hôi, híp mắt há miệng
thở hổn hển ~ cuống quýt thu hồi nhãn thân, đầu ngón tay vừa lục lọi vừa nghe lệnh đại tẩu ~~ “Đại tẩu, vào chừng bao nhiêu a?”
“Trước dùng hai đầu ngón tay ~ cho vào hết thăm dò một chút, xem có sờ tới cái gì không?”
Bạch Ngọc Đường vội vàng rút ngón tay ra, dùng khăn lau một cái, lại dùng
ngón trỏ với ngón giữa dán miệng huyệt từ từ cho vào ~ Triển Chiêu rên
một tiếng, eo có rút lên ~ Bạch Ngọc Đường dùng một tay khác giữ lấy khố y, đầu ngón tay bên trong cơ thể xoay một vòng ~ trừ cảm giác thịt mềm, dường như không có gì cả ~~
“Đại tẩu, không có gì ~~”
“Vậy tốt! Bất quá chúng ta phải nhanh lên ~ hài tử sẽ không chờ được bao lâu!”
Bạch Ngọc Đường vội vàng rút tay ra ~ một tia máu theo sát ngón tay hắn chảy ra ngoài ~ sau khi ngón tay rút ra, mật huyệt kia dường như lớn hơn
nhiều, theo hơi thở dồn dập của Triển Chiêu, tiểu huyệt cũng khép mở
giống như hô hấp, tạo thành một lỗ nhỏ giống như cái miệng ~~
Bạch Ngọc Đường chợt lóe linh quang ~ giống như hiểu cái gì ~ không lẽ, tiểu hài tử muốn ra từ đây sao!?
Độ thực tế của suy nghĩ này khiến Bạch Ngọc Đường muốn nhất ~
“Nguy rồi! Chúng ta bị phát hiện, bọn chúng đang chạy tới đây!” Triệu Hổ đứng giữ cửa chạy vào kêu ~
Bạch Ngọc Đường đỡ Triển Chiêu dậy, “Đi! Chúng ta xông ra!”
Trong bụng đau đến kinh thiên động địa, Triển Chiêu vừa đứng dậy hai mắt đã
hóa đen ~ y cắn răng đứng lên ổn định cơ thể ~ muốn đẩy ra Bạch Ngọc
Đường, “Ta còn đi được!”
Đang lúc cấp bách như vậy, mình sao có thể giống như phế vật để mọi người vây quanh ~
“Được rồi, Triển tiểu miêu! Ngươi đừng cậy mạnh nữa, chúng ta đều không cười ngươi!”
Người gào lên trước nhất là Từ Khánh ~
Bạch Ngọc Đường đã sớm kéo Triển Chiêu, phóng ra bên ngoài ~
Ra khỏi cửa tù, liền thấy một đám người hò hét xông qua đây, “Bạch Ngọc Đường ở đây! Bắt hắn!”
“Người đâu, bên kia a!”
Lũ sơn tặc ồ ồ kéo tới, vung binh khí xông lên ~ Tần lão nhị từ xa đã
trông thấy đám Bạch Ngọc Đường, hận đến cắn răng ~ tiểu tử này ~ lại có
thể lao lên núi, còn đem đám Triển Chiêu cứu ra! Lão tử hôm nay không
nghiền nát ngươi thành tro không được!
Bạch Ngọc Đường thấy tình
hình không ổn, thuận tay móc ra pháo liên lạc trong ngực từ trên tảng đá ném lên trời. “Bụp” một tiếng, trên trời giữa sườn núi xuất hiện một
con chuột bông thật to ~~~
“Ta đã nói với Trương Long, chỉ cần Bao đại nhân tới, thấy tín hiệu liền phái người lên tiếp ứng!”
Mọi người cũng hăng hái ~ Vương Triều Mã Hán Triểu hổ ở trước mở đường ~
Bạch Ngọc Đường ôm Triển Chiêu chạy vội vàng trên sơn đạo gập ghềnh ~ Lô Phương Mẫn Tú Tú theo sát sau lưng Bạch Ngọc Đường không rời ~ chỉ sợ
vạn nhất làm Triển Chiêu bị thương, có chuyện gì không tốt ~ ba con
chuột khác ở sau cùng bọc hậu ~
Chọn nơi địch ít ~ cố gắng tránh né ~ đoàn người liều mạng chạy về chân núi!
Nhưng sơn trại cũng chẳng phải ở không, một khi phát hiện ra người liền xông
lên, cậy người đông thế mạnh không hề sợ hãi lao tới chém giết ~
Rất nhanh ~ Bạch Ngọc Đường liền cảm thấy tận lực ~Nhóm đại ca đói bụng lâu rồi, không đủ sức ~ miễn cưỡng có thể tự vệ ~ sức
chiến đấu của mình mạnh nhất còn mang người, dựa vào ba người Vương
Triều đàng trước chiến đấu, rõ ràng chẳng được bao xa ~ đáng chết! Bao
đại nhân bọn họ có tới chân núi chưa!?
Hắn cảm nhận được Triển
Chiêu lại giãy giụa mãnh liệt ~ trong lòng càng nóng hơn, đừng sinh liền bây giờ đó! Ông trời, Bạch Ngọc Đường ta trước giờ không xin ngươi,
ngươi giúp một lần đi!!!
Mắt thấy đại tẩu đàng sau bị một chưởng
của sơn tặc đánh ngã lên mặt đất, Lô Phương bị hai người cuốn lấy gấp
gáp chỉ có thể giương mắt nhìn ~ Bạch Ngọc Đường đặt Triển Chiêu xuống
đất, hết lớn một tiếng tuốt kiếm phóng qua ~ nửa bên đầu tên nọ bay mất ~ tức khắc lại có thêm mấy kẻ lao lên ~ Bạch Ngọc Đường không cách nào
phân thân ra, thấy có kẻ chém tới Triển Chiêu đang nửa nằm trên đất ~
gấp tới mức đỏ mắt ~
“Triển Chiêu!!!”
Triển Chiêu cố sức
giương thân thể, chặn lại cổ tay chém xuống của gã ~ chớp mắt đoạt lại
đao, phất về một cái, người kia “Phịch” một tiếng chết ngắc ~ y lảo đảo
đứng lên, một tay dùng đao chống đất, một tay áp lên phần bụng nặng nề,
dựa lên thân cây ~ đau đớn kịch liệt làm y không nhìn rõ thứ trước mắt,
ma sát đau đớn trên cây kích thích y giữ vững thanh tỉnh tạm thời ~~
Bạch Ngọc Đường điên cuồng bay tới bên cạnh y, ngăn cản mấy thanh đại đao ~
một kiếm đâm về mấy tên lâu la nhào tới ~ hướng ra sau cây quát, “Ngươi ở cạnh trông y cho ta!”
Trương Lão Thực lộ hơn nửa người ra khỏi
cây, rúc đầu chui ra, lúc này mới thấy người dựa trước cây là Triển
Chiêu, cuống quýt chạy tới bên cạnh vịn y, dùng tay áo xoa xoa đôi mắt
đầy mồ hôi của Triển Chiêu, đau lòng, “Triển đại nhân, Triển đại nhân
ngươi tỉnh ~~”
Ánh mắt Triển Chiêu mở lớn, đột nhiên đẩy gã ra,
cánh tay đảo qua đánh một cú mạnh lên sơn tặc ~ rồi tự y cũng quỵ xuống ~ sơn tặc nhanh chóng quay lại nhào lên, Triển Chiêu rút một gốc cây nhỏ
đập rầm rầm lên người sơn tặc, người kia nhảy tưng tưng một hồi cuối
cùng bị đánh hôn mê!
“Mau! Mau! Triển đại nhân không ổn rồi! 555”
Trương Lão Thực ôm Triển Chiêu ngã khụy trên đất hô lớn ~
“Mẹ nó, ngươi nói bậy bạ cái gì?!”
Bạch Ngọc Đường kỵ nhất những lời như thế ~ nhưng lại bị tiếng hô của gã làm run sợ ~~ trên đùi trúng một đao, nhất thời chảy máu không ngừng ~ giải quyết tay sai trước mắt, thở hồng hộc chạy tới ~ đỡ Triển Chiêu dậy,
dùng sức bấm lên nhân trung của y một cái, “Triển Chiêu! Ngươi cố lên!
Ngươi cố lên cho ta!”
Triển Chiêu mở mắt ~ lắc đầu, cố sức nhìn
thấy trong mắt Bạch Ngọc Đường toát ra một vẻ bi ai ~ ta cố lắm rồi,
nhưng… bây giờ không chịu nổi, ta không ~ không thể chịu nổi ~
Ngón tay không nhúc nhích nổi, ngoại trừ một sự đau đớn trên bụng, cái gì cũng không cảm giác được ~
Ý thức của y dường như tan rã hết, nằm trong khủy tay Bạch Ngọc Đường,
trên đầu giống như chỉ toàn mây bay ~ mềm mại lửng lơ phiêu động trên
trời ~ mềm người té lên người Bạch Ngọc Đường ~ ánh mắt từ từ nhắm lại
~~
“Không cho phép ngủ, không cho phép ngủ! Có nghe không!”
Có người liều mạng lắc y ~ âm thanh bên tai đánh vào hôn mê của y, có thứ
gì nóng nóng rơi xuống trên mặt ~ làm tim của y cũng đau ~ là gì vậy? Là ngươi sao? Là ngươi… đang khóc sao…
Ý chí Triển Chiêu chật vật chống cự một mảnh bóng tối ~ cố gắng muốn mở mắt ra ~~
“Ngũ đệ! Đệ đừng vội, đệ xem mắt của y vẫn còn động ~~”
Lô Phương kéo kéo Bạch Ngọc Đường sắp mất khống chế ~ Mẫn Tú Tú vội vàng tra mạch của Triển Chiêu ~~
Vương Triều từ xa vừa đánh vừa kêu, “Triển đại ca, viện binh chúng ta tới rồi, huynh cố lên!”
Chân túi truyền tới tiếng reo hò của quan binh ~ từng trận mưa tên rơi
xuống, sơn tặc ngã xuống không ít ~~ đã có mấy đội quan binh nhô ra từ
sườn núi, nhất thời đao quang kiếm ảnh, kêu hét không ngừng ~~
Trương Long cũng chạm mặt với mấy người Vương Triều đều chạy tới bên Triển Chiêu, cả kinh thất sắc, “Triển đại ca…”
Kẻ cùng Trương Long tới đây một tiếng quát lên, “Phụng mệnh hoàng thượng, nghênh đón Triển hộ vệ xuống núi!”
Là thân tín đang mai phục dưới chân núi của Triệu Trinh!
Bạch Ngọc Đường không để ý tới gã, lật chưởng để lên lưng Triển Chiêu, phát
nội lực thuận hơn cho y ~ Mẫn Tú Tú lấy thuốc trên ngươi đưa vào miệng
Triển Chiêu, điểm một cái ngay cổ họng y để y nuốt xuống ~~
Bạch Ngọc Đường ẵm lấy Triển Chiêu đi xuống núi, không ai thèm để ý tới gã,
gã giận dữ quay đầu lại hướng dẫn cho quanh binh, “Mau! Quét sạch chiến
trường cho ta! Một tên cũng không được bỏ sót!”
“Hoàng thượng, Triển hộ vệ nhiều lần trải qua sinh tử, cát nhân thiên tướng, không sợ!”
Bao Chửng lo lắng nhìn lên núi, lòng bàn tay cũng đổ mồ hôi ~ hết lần này
tới lần khác còn phải trấn an Hoàng thượng so với mình còn gấp hơn,
Triệu Trinh đi qua đi lại giậm chân, lại còn muốn cùng lên núi ~
“Đại nhân, tới!”
Ánh mắt Công Tôn tiên sinh sáng lên ~ xách theo hòm thuốc ra nghênh đón ~~
Bạch Ngọc Đường toàn thân đều là máu, bế Triển Chiêu vội vã xuống, “Mau! Mau tìm chỗ! Càng gần càng tốt!”
“Triển hộ vệ!”
Triệu Trinh nhìn Triển Chiêu trắng mặt suy yếu thở dốc, muốn đưa tay ~ lại
quay người cáu kỉnh kêu lên, “Người đâu! Phủ nha gần nhất ở đâu! Mở
đường trước! Để người nhanh chóng chuẩn bị chỗ!!!”
“Rõ!”
Mấy người khoái mã thêm roi phóng đi!
“Hoàng thượng, xin mời ~~”
Nhóm Bao Chửng để Triệu Trinh lên kiệu, chuẩn bị khởi hành ~ Triệu Trinh
nhấc màn kiều, ra lệnh nói, “Để Triển hộ vệ cùng lên đây đi.”
“Không được đâu Hoàng thượng!”
“Hoàng thượng ~ thế này không ổn đâu.”
Thân tín cùng Bao Chửng đều phản đối ~ Bao Chửng ngoài miệng nói ~ trong
lòng lại nghĩ ~ tốt nhất là như vậy! Nhìn bộ dáng của Triển hộ vệ, sợ
rằng không thể chịu lắc lư quá lâu!
“Đừng chậm trễ nữa! Trẫm đã bảo không sao các ngươi dài dòng cái gì!”
Bạch Ngọc Đường nhìn tay Triệu Trinh đưa tới ~ xoay người cẩn thận thả Triển Chiêu vào trong đệm mềm hoàng kim bên trong kiệu, Triệu Trinh nhận lấy
Triển Chiêu, đỡ y nằm lên gối đầu ~ đang tính để xuống màn kiệu lại giật mình ~ Bạch Ngọc Đường cũng nhảy lên xe ngựa ~
“Ta tới đánh xe! Ta sợ chúng chạy nhanh không ổn định, làm Hoàng thượng giật mình!”
Triệu Trinh đang muốn nổi giận, tiếng thở dốc của Triển Chiêu ở bên tai lại
càng dồn dập ~ vội vàng đem tinh lực đặt lên người Triển Chiêu, không
nhịn được muốn đỡ Triển Chiêu lên vai ~ trong lòng tuy hận không được ôm vào trong lòng, nhất thời tim đập thình thịch, lại cảm thấy như thế là
thừa dịp người gặp nguy, có hơi mất thể diện hoàng gia ~~ ==
Cuối cùng không chống lại được giãy giụa trong lòng, tay lặng lẽ đặt lên vai Triển Chiêu ~~
Chỉ tiếc ~ Triển Chiêu mở mắt ~
Tay lại lùi về ~ bày ra dáng vẻ ngồi thẳng thớm ~~
“Hoàng thượng, thần Triển Chiêu…”
“Được rồi, ngươi không cần nói nhiều. Trước nghỉ ngơi ~~”
Triển Chiêu cố gắng chống đỡ thân thể, cách xa Triệu Trinh một chút ~ thậm
chí còn cố gắng nâng lên thân thể đang nằm trên nệm mềm, ngoan cường
ngồi dậy ~ Nhìn thế nào cũng vô cùng kính cẩn, mới nãy còn nằng trong
ngực Bạch Ngọc Đường!
Triệu Trinh trong lòng giận ~ nụ cười trên mặt cũng có hơi cứng ngắc ~
Sắc mặt Triển Chiêu không ổn, tay dùng sức siết long đẳng bên mình ~ cả
người phát run ~ mồ hôi nhỏ xuống, nhìn qua giống như đau đến bất tỉnh ~
Làm sao bây giờ? Phải đi đỡ y? Phải ôm lấy y?
Triệu Trinh ở bên trong kiệu khổ sở đối đầu, mãi không xong ~ nhìn Triển
Chiêu khổ sở run lên, hắn rốt cuộc nhịn không được lặng lẽ xích qua,
“Triển hộ vệ ~~”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT