Minh đang chạy, chạy giữa đất trời vô tận hay là chạy giữa mớ cảm xúc hỗn độn đang giày vò cô?
Hoang mang.
Tức giận.
Cô độc.
Cảm giác bị lừa dối…đau đớn đến vậy sao?
Chạy…chạy trốn.
Minh đang chạy trốn. Nhưng chạy trốn khỏi cái gì cơ chứ? Khỏi Nguyên, khỏi bữa tiệc sôi động kia hay là…chạy trốn khỏi sự thật?
Rồi một ánh sáng loé lên, có tiếng bấm còi inh ỏi. Nhưng giờ đây với Minh tất cả đều vô nghĩa. Cô đứng im, không động đậy.
- MINH!
Tiếng kêu của cô bạn thân nhất đánh thức Minh, Ngọc lao đến, đẩy Minh ngã nhào. Cô bàng hoàng ngồi dậy…nhưng…muộn rồi…
Ngọc cứu Minh.
Máu.
Nó khiến cô nhớ đến đêm kinh hoàng đó.
Ba mẹ cô nằm giữa một vũng máu.
Và giờ là Ngọc!
Cô bước đến, ôm lấy cơ thể bất động đầy máu của bạn mình, khẽ gọi, tiếng gọi mỗi lúc một lớn:
- Ngọc! Ngọc! NGỌC!
Đau, đau chứ! Nỗi đau lớn dần , lớn theo từng tiếng gọi.
Nhưng cô không khóc. Vì Trịnh Tú Minh không hề biết khóc, phải không? Hay vì đau quá nên không khóc được nữa?
Không ai có câu trả lời.
Minh cười, cười thật to.
Chua xót.
Có những thứ phũ phàng mang tên…sự thật.
___________________________________________
Ngọc được vào bệnh viện. Minh ngồi im, không nói gì, gương mặt hoàn toàn không chút biểu cảm, ngay cả khi Nguyên bước đến và ngồi cạnh cô. Lạnh
lùng quá chăng? Trịnh Tú Minh là đây!
- Xin lỗi! Vì đã không nói sớm hơn! – Nguyên khó nhọc nói
- Cần thiết phải nói lời xin lỗi nữa sao? Cậu Shin? – Minh nhìn Nguyên,
đôi mắt ánh lên những tia nhìn sắc lạnh như lần đầu cậu gặp cô
- Xin hãy nghe tớ! Tớ không thể cho ai biết sự thật, kể cả những người
anh em thân thiết nhất và…kể cả cậu! Điều đó là để bảo vệ cho tớ, cho
Phong Thần Bang và cho cả cậu nữa!
Những cảm xúc dồn nén đột nhiên vỡ oà thành từng dòng nước mắt giận dữ trên gương mặt Minh:
- Bảo vệ tôi? Vậy tại sao cậu còn cho Shin xuất hiện? Tại sao?
- Tớ không nghĩ mọi chuyện lại đi xa như vậy…
- Cậu còn mời tôi về làm đầu bếp nữa, vui không? – Minh bấu chặt vai Nguyên
- Tớ chỉ không muốn cậu làm ở bar, nơi đó rất phức tạp!
- Tôi nhớ không lầm thì cái bar đó là của cậu mà?
Im lặng.
- Hai cháu chắc là người nhà bệnh nhân Lâm Bảo Ngọc? – Vị bác sĩ già ái ngại nhìn đôi trẻ đang cãi nhau ầm ĩ
- À vâng! – Nguyên bình tĩnh đáp
Minh lau vội nước mắt, hối hả hỏi:
- Ngọc sao rồi ạ?
- May là đưa vào bệnh viện kịp thời nên cô bé đã qua cơn nguy kịch rồi!
Giờ thì các cháu có thể vào thăm bệnh nhân, tuy nhiên Ngọc đang ngủ, cô
bé cần nghỉ ngơi!
- Cảm ơn bác sĩ! – Cả hai đồng thanh
Đợi bóng vị bác sĩ đã khuất hẳn, Minh quay lưng, lạnh lùng quăng lại một câu:
- Tạm biệt! Shin.
Nguyên im lặng, khẽ chau màu. Cái chau màu rất khẽ nhưng chứa đựng tất cả nỗi đau, đau đớn đến tột cùng.
Bất lực.
Cậu rảo bước ra cổng chính, ở đây làm gì nữa? Nhìn người mình yêu quay lưng với mình đau đớn vô cùng.
- Shin! Anh…là Nguyên thật sao?
- Phải! – Không cần quay lưng lại, cậu cũng biết người vừa lên tiếng là ai
- Sao có thể…?
Nguyên quay lại, nghiêng đầu nhìn cô gái có gương mặt thiên thần kia, Lệ Băng.
- Sao lại không, Lyn?
Lệ Băng im lặng, vẻ bối rối hiện rõ trên gương mặt cô gái.
- Chơi với nhau từ nhỏ thế mà em lại không nhận ra anh sao?
- Em sang Canada hồi mới 10 tuổi, về thì đã biết anh nắm quyền Phong
Thần Bang và tách khỏi bang phái của ba anh, anh lúc nào cũng đeo mặt
nạ, cả Kay cũng không nói em nghe, nên em không biết…
Nguyên chợt tiến lại, nắm chặt vai Băng khiến cô kêu lên vì đau:
- Ai sai em đến phá anh và Minh, nói?
- Em…không…thể nói! – Băng sợ hãi
Nguyên buông Băng ra, nhếch mép. Cậu quay bước đi, để lại Lệ Băng khóc rấm rứt.
Nguyên đứng lại trước cổng chính, cậu mệt mỏi dựa lưng vào tường, đôi
mắt đã không còn những tia lửa nhỏ ấm áp nữa, giờ đây nó chỉ tràn đầy
những nỗi buồn sâu thẳm như đại dương bao la. Nguyên nhắm mắt lại, miệng nở một nụ cười cay đắng…
Hạ màn được rồi…
Tất cả đã kết thúc.
Ở góc tối, một chàng trai với mái tóc đen che một bên mắt mỉm cười, nụ cười lạnh lẽo như hàn băng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT