Shin khẽ cựa
quậy khiến Minh giật mình. Cô lắc đầu cố không nhìn vào hình xăm rồi bắt đầu băng bó vết thương cho Shin. Đôi mắt cậu nhắm hờ, cơ thể khẽ run
lên khi Minh chạm vào vết thương. Mưa vẫn rơi không ngớt.
Minh dọn dẹp mọi thứ rồi đi lấy nước cho Shin, cậu đang dần khoẻ lại.
- Hãy cẩn thận hơn! Tôi không muốn nhìn thấy anh như thế này lần thứ hai đâu! – Minh khẽ nói khi thấy Shin đã tỉnh
- Ừm! Cảm ơn cô! – Giọng Shin đầy vẻ mệt mỏi
Minh không nói gì, lẳng lặng ném cho Shin cái mền rồi nói:
- Anh nằm trên ghế đi! Tôi nằm dưới đất cho. Nhà tôi không có phòng ngủ, tôi ở một mình nên cũng chẳng tiện nghi gì đâu, có lạnh anh cũng cố
nhé!
- Tôi biết cô ở một mình và nhà cô không có phòng ngủ rồi!
- Sao anh biết? – Minh ngạc nhiên
Mặt Shin đột ngột biến sắc, nhưng cậu nhanh chóng mỉm cười:
- Thì nhìn là biết! Nhỏ cô nhỏ xíu, đồ dùng hạn chế hết mức có thể, nhìn xung quanh ngoài bếp, phòng khách, nhà vệ sinh ra chẳng thấy cái phòng
nào khác cả. Bộ tối nào cô cũng ngủ trên ghế sao?
- Ừ! Quen rồi! Thôi ngủ đi! – Cô gật gù
Minh nói rồi vội kéo mền nằm xuống đất, Shin chợt gọi cô dậy.
- Gì đấy? Anh đau chỗ nào à? – Minh dụi mắt
- Không! Tôi…đói! Nhà cô…có gì ăn được không? – Shin ấp úng
- Nhà tôi có mì gói thôi, anh ăn được không?
- Gì cũng được!
Thế là đêm hôm đó, giữa cái lạnh của cơn mưa khuyu, có hai kẻ đang xì xụp húp mì. Bên ngoài căn nhà nhỏ, mưa vẫn rả rích rơi.
Sáng sớm hôm sau, Jay và vài người nữa đến đưa Shin về. Jay cảm ơn Minh
rối rít, còn Shin chỉ im lặng nhìn cô rồi ngoảnh mặt đi thẳng, không
quay đầu lại. Minh bất giác thấy chạnh lòng.
Hôm nay Nguyên không đi học, chắc bệnh. Giờ ra chơi, điện thoại Minh nhận được tin nhắn:
“Tớ bệnh, hôm nay phải nghỉ, nhớ cậu nhiều!”
From: Nguyên.
“Vậy cậu nghỉ ngơi đi nhé! Tớ cũng nhớ cậu ^^!”
Minh nhắn lại, cô chẳng thích nghe Nguyên bệnh chút nào, dù có thể tình
cảm Minh dành cho Nguyên chưa nhiều nhưng không gặp cậu, cô cũng thấy
nhớ…
Dạo này Minh không được may mắn cho lắm, cửa hàng Sweet Rain cô làm đóng cửa, Minh phải chật vật đi xin việc, thật chẳng dễ dàng gì.
Minh đi khắp nơi, kết quả không khả quan cho lắm. Cô thở dài chán nản,
tính bỏ về nhà thì vô tình nhìn thấy bảng tuyển nhân viên nữ phục vụ
trước một quán bar lớn. Minh mừng như bắt được vàng, vội chạy lại, nhưng cô chợt khựng lại khi nhìn thấy tên quán bar…“Mirotic”. Đây là bar mà
Nguyên từng tổ chức sinh nhật, đêm hôm đó là một đêm kinh hoàng, nhưng
nhờ đó mà Minh tình cờ gặp lại Shin – một con người bí ẩn. Cô lắc đầu cố không nghĩ về ngày hôm ấy rồi nhanh chân bước vào trong. Không quá khó
để Minh được nhận, cô từng bưng bê tại một quán bar khá lớn, ngoại hình
xinh xắn khiến Minh nhanh chóng có được công việc với mức lương khá cao.
Trong tâm trạng phấn khởi, Minh rảo bước về nhà. Nhưng không phải lúc nào may mắn cũng trọn vẹn.
Vừa đến đầu ngõ, những bóng áo đen xuất hiện, chúng tiến về phía Minh.
Khi chưa kịp hiểu chuyện gì, cô đã bị đánh một phát vào đầu bất tỉnh.
Minh tỉnh dậy trong một căn phòng chật hẹp ẩm thấp và tràn ngập bóng
tối. Màn đêm phần nào trấn áp tinh thần Minh, nó khiến cô nhớ lại ký ức
kinh hoàng mà cô luôn cố chôn vùi…
Cánh cửa bật mở, hai người thanh niên cao to bước vào, lẳng lặng chẳng
nói một lời, mạnh bạo lôi Minh ra ngoài. Cô không vùng vẫy, vì trong
trường hợp này sự kháng cự chỉ khiến cô mất sức.
- Tỉnh rồi à?!
Giọng nói trầm đục như vang lên từ nơi sâu thẳm nhất lòng đất, giọng nói ấy làm Minh mơ hồ nhớ rằng hình như mình đã nghe ở đâu đó. Người đàn
ông vừa lên tiếng quay người lại đối diện với Minh. Trong một khoảnh
khắc, cô tưởng như đất trời sụp đổ dưới chân…
Đôi mắt đỏ ngầu và gương mặt tàn bạo hiện lên trên bóng đêm quái dị. Con người này, có hoá thành tro Minh cũng không quên…kẻ đã giết cha mẹ cô.
- Có biết tại sao mày lại ở đây không? – Người đàn ông áo đen hỏi
Minh không trả lời, cô nhìn chằm chằm vào người đối diện, ánh mắt cháy lên ngọn lửa hận thù.
- Không biết à? Vậy để tao nói cho mày biết, Black King đáng yêu của mày đã đụng tới Bang Tử Thần này, danh tiếng của Black King cũng lớn thật, nên…tao rất muốn chiêm ngưỡng dung nhan cô gái mà Black King luôn âm
thầm bảo vệ
Minh giật mình. Black King…Shin! Cô nhớ đã từng nghe Jay nói đến bọn Tử Thần – kẻ thù không đội trời chung của Phong Thần Bang
- Tôi không biết Black King là ai! – Minh bình tĩnh nói
Người đàn ông khẽ nheo mắt, ông ta toả ra luồng khí lạnh khiến Minh rùng mình. Lạnh đến nỗi tưởng như có thể đóng băng cả thế giới.
- Còn giả ngơ nữa à?!
Bên ngoài có tiếng ồn ào, một giọng nói thân quen đến bất ngờ vang lên:
- Thả cô ấy ra!
- Đến rồi! Khoan đã, sao lại là thằng oắt con này, Black King đâu?
Người đàn ông cười đắc ý, nhưng vẻ mặt ông ta đột ngột đanh lại. Minh vội quay lại nhìn, cô bất ngờ hét lên:
- Nguyên! Sao cậu lại ở đây?
Nguyên không trả lời Minh, vì cậu đang bận giải quyết những bóng áo đen đang lao tới với tốc độ hoả tiễn.
- Thú vị thật! – Người đàn ông lại cười, một nụ cười bí hiểm
Trước giờ Minh không biết là Nguyên giỏi võ như vậy, cậu đánh nhau không thua phim hành động. Nhưng Nguyên chỉ có một mình, chọi với cả tá tên
không phải là chuyện nhỏ, cậu bắt đầu đuối sức.
- Rất thú vị đấy nhóc! Nhưng mày làm mất thời gian của bọn tao quá!
Vừa dứt lời, người đàn ông giơ khẩu súng về phía Nguyên…
Đoàng!
Một tiếng động kinh hoàng vang lên, phá tan không gian yên tĩnh.
…
Một mảnh ký ức chợt hiện ra, Minh giật mình, hét lên:
- KHÔNG!
Cô lao đến đẩy Nguyên ra với tốc độ kinh hoàng khiến tất cả những người ở đó phải ngỡ ngàng.
- Không! Đừng! Làm ơn! – Minh gào lên
- Minh! Bình tĩnh, tớ không sao! – Nguyên cố gỡ tay Minh ra
Người đàn ông tức giận la lớn:
- Kéo con nhỏ đó ra!
Nhưng không ai kéo được cô ra, Minh gào khóc thảm thiết, ôm Nguyên chặt cứng, sự sợ hãi khiến cô mạnh đến không ngờ.
Cô nhắm chặt mắt lại, cảm giác như mình đang rơi dần, rơi dần, trôi tuột vào hố đen quá khứ…
Rồi máu khô đi, để lại trên đất một màu đỏ sẫm.
Không gian chỉ còn là bóng tối bao trùm.
Tàn khốc.
Những mảnh ký ức thoáng ẩn hiện khiến tim Minh đau thắt lại, đau đến nỗi tưởng như có thể chết đi.
- Minh! Cậu tỉnh lại đi!
- Chị hai!
Rồi cô nghe loáng thoáng tiếng Nguyên, có cả tiếng Jay nữa, cậu nhóc làm gì ở đây nhỉ? Âm thanh ngày càng hỗn tạp. Minh đang đứng ở ranh giới
giữa quá khứ và hiện tại. Ở đâu cũng đáng sợ như nhau. Tất cả vây lấy cô như những bóng ma từ địa ngục.
Trong một giây tỉnh táo, Minh nghe tiếng mưa, rất lớn…cô chợt ước, giá
mà mình được như những giọt mưa kia…rơi xuống đất và…vỡ tan…
Tất cả biến mất.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT