Ngày này, sau tan giờ học, Tiểu Dương về đến nhà lập tức để cặp xuống, chạy như bay ra cửa, đi tìm Vệ Vũ. Nhà họ Vệ cũng rất yêu thương Tiểu Dương, cô vào phòng bếp chào hỏi Vệ mẹ, rồi mới chạy vèo vào phòng anh Sói hoang trên tầng hai.

Tiểu Dương quá mức nóng lòng, ngay cả cửa cũng không gõ, trực tiếp mở cửa vào. Không ngờ lại thấy ngực trần của anh Sói hoang "A! Anh Sói hoang điên à? Mau mặc quần áo vào, nhanh!" Tiểu Dương xấu hổ lấy tay che kín cặp mắt, tuy nhiên lại len lén nhìn ‘cảnh xuân’ kia từ kẽ tay.

Vệ Vũ cảm thấy buồn cười, con cừu con này đã chạy vào còn xấu hổ chuyện anh không mặc áo sao? Huống chi, đã nhìn thấy hết rồi. Anh chậm rãi mặc áo sơ mi trắng ở trên ghế vào, hỏi: "Có chuyện gì mà mới tan học đã tới đây?" Nhắc tới chuyện này, lòng anh lại lạnh xuống, con cừu hư đốn này, chỉ khi nào có chuyện cần anh giúp mới chủ động đưa đầu vào rọ.

Nghe được vấn đề của anh Sói hoang, Tiểu Dương chu đôi môi ướt át, lã chã chực khóc, khổ sở mà nói: "Em gặp phải phiền toái lớn rồi, hôm nay thầy thể dục nói, nếu học kỳ này không thể bơi trên 50 mét, thì sẽ liệt môn thể dục!"

"Thầy Mai quy định à?" Cũng tốt..., nếu không mỗi lần đến khóa bơi lội, nữ sinh luôn nghĩ đủ loại lý do xin nghỉ, chỉ muốn ngồi trò chuyện cạnh hồ, không muốn xuống nước bơi lội.

Tiểu Dương đã lên lớp 11, học ở trường nữ sinh mà Vệ Vũ đang dạy, đây là trường nữ sinh do người quyền quý xây dựng, lấy phong cách nghiêm trang mà nổi tiếng, vì vậy mặc dù học phí đắt giá, nhưng hàng năm vẫn hấp dẫn vô số nữ sinh con em nhà giàu đến đây.

"Vâng, bởi vì thầy Mai nói nữ sinh lớp em quá lười biếng, cho nên nếu không bơi qua nổi 50 mét thì bị rớt môn này!" Hu hu, cô ghét nhất là bơi lội, cô không muốn tham gia khóa bơi lội này đâu!

Thông minh như Vệ Vũ, lập tức hiểu Tiểu Dương tới là nhờ anh làm huấn luyện viên kiêm luôn người cứu hộ luôn . Hồ bơi à. . . . . . Từ nhỏ Tiểu Dương đã sợ nước, vì vậy anh chưa bao giờ thấy Tiểu Dương mặc đồ bơi ! Ò ó o, chỉ tưởng tượng đến cảnh Tiểu Dương đáng yêu mặc bikini, lộ ra thân thể uyển chuyển mềm mại, cánh tay trắng noãn mập mạp như đóa hoa sen, mặc chiếc quần bơi chữ T sẽ lộ ra cặp mông trắng bóc tròn lẵn, nghĩ tới đây, Vệ Vũ cảm thấy nước miếng của anh sắp chảy xuống. Hô hô, cơ hội khó được như vậy, như khối thịt béo từ trên trời rơi xuống, anh không nhận thì thật có lỗi. Vệ Vũ mỉm cười tự tin với Tiểu Dương, vỗ lấy ngực đảm bảo: "Em yên tâm, thầy Sói hoang sẽ dạy em bơi lội!"

*********

Vệ Vũ lái xe mang Tiểu Dương đi tới một câu lạc bộ cao cấp. Câu lạc bộ này lựa chọn hội viên rất nghiêm, bên trong đầy đủ mọi thiết bị, Vệ Vũ là bạn tốt thời đại học của người thành lập câu lạc bộ này - Nhược Hi, đương nhiên là có thẻ hội viên. Sáng nay anh đã gặp Nhược Hi trước, bao khu cuối của hồ bơi, cấm người khác sử dụng. Dù sao anh và Tiểu Dương còn có quan hệ thầy trò, không thích hợp để đến hồ bơi chung, vì vậy bể bơi tư nhân này là một địa điểm tốt để bơi lội.

Vệ Vũ không mang mũ bơi, kính bơi tùy ý gắn trên tóc, quần bơi màu đen bó sát cơ thể, buông lỏng bên bể bơi! Chờ Tiểu Dương thay đồ tắm.

Khi Vệ Vũ nhìn thấy Tiểu Dương thay đồ tắm đi ra, hai mắt tỏa sáng! Tiểu Dương mặc bộ đồ tắm liền thân màu đen, tôn lên nước da trắng nõn, cổ áo chữ V kế khiến hai rãnh vú hơi lộ, bộ đồ ôm sát lấy cơ thế, khiến quần bơi dính sát vào mật huyệt, Vệ Vũ có thể thấy rõ mật sự tồn tại của âm hạch nhỏ và cả mép âm đạo.

Sắp phun máu mũi rồi, anh vội vàng đưa lưng về phía Tiểu Dương, đến vòi hoa sen bên cạnh xả nước, làm giảm độ cứng tức thời~

"Anh Sói hoang à, bộ này chật quá, em mặc không quen." Mặc dù đây là bộ đồ anh Sói hoang đưa cho cô, nhưng mặc lại lộ nhiều quá, khiến Tiểu Dương cực kì mất tự nhiên.

Tốt rồi, sau khi xả nước thì người anh em đã hơi tỉnh táo lại. Vệ Vũ hít sâu, quay lại nói rõ: "Tuyển thủ chuyên nghiệp đều phải mặc như vậy để bơi nhanh hơn, biết không?" May mà Tiểu Dương ngu ngốc của anh không biết cái gì.

Thật sự là vậy sao? Tiểu Dương có chút nghi ngờ, nhưng vẫn lựa chọn tin anh Sói hoang, vì vậy cô gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.

"Đúng rồi, hôm nay em phải gọi anh là huấn luyện viên Sói hoang, như vậy thì em mới nghiêm túc học tập được."

"Vâng thưa huấn luyện viên Sói hoang."

Hú hú, cảm giác để Tiểu Dương dùng giọng nói mềm nhỏ gọi huấn luyện thật sảng khoái! Vệ Vũ vui vẻ trong lòng. "Tới đây, huấn luyện viên kiểm tra đồ tắm em có mặc xong hay chưa đã." Đem Tiểu Dương kéo gần đến ngực, Vệ Vũ dùng đôi tay di động trên người Tiểu Dương. Ánh mắt đau đáu nhìn rãnh vú, thỏa mãn thị giác, bàn tay cũng không rãnh rỗi, chỉnh sửa hai bên ngực, làm ngực cô đung đưa.

"Anh Sói hoang, anh thật xấu xa!"

"Không phải là ‘anh’, là huấn luyện viên, em xem này, mặc áo còn không chịu mặc cho xong." Hai tay từ hai bên nách vòng lên phía trước, bắt đầu xoa bóp cặp vú, hơn nữa bàn tay còn ma sát đến đầu vú nhạy cảm.

"A. . . . . . A. . . Dừng tay. . . a. . ."

“Ngoan, anh đang giúp em chỉnh đồ tắm." Vệ Vũ dùng tay cảm nhận sự mềm dẻo và đàn hồi của bộ ngực, khi hài lòng mới rút tay ra, lại thay Tiểu Dương ‘điều chỉnh’ quần bơi. Ngón trỏ ma sát dưới quần bơi, đầu ngón tay hơi cào nhẹ tiểu huyệt, ngón cái chính xác tìm được hoa hạch nhỏ bé, đè chặt nó.

"Ừ. . . A. . . A. . . Huấn luyện viên. . . Ngừng. . . Ngừng. . ." Tiểu Dương cảm thấy thân thể bị đột kích bởi sung sướng, hai chân vô lực, dựa cả người vào anh Sói hoang.

Ừ, thật sướng, mình phải để Tiểu Dương giữ thể lực để còn bơi lội nữa. Thế là Vệ Vũ thu hai tay về. "Được rồi, chúng ta bắt đầu học thôi!"

Chương này không có H nè!
Kết thúc trò chuyện, Vệ Vũ lâm vào suy nghĩ. Đã đến lúc này rồi sao? Thời gian trôi quá nhanh, anh luôn cho rằng mình sẽ dùng đôi bàn tay này để chống lấy khoảng trời cho Tiểu Dương, để cừu con của anh sống thoải mái dưới bóng mát vĩnh hằng, nhưng cuộc sống đâu phải muốn gì được nấy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play