Buổi sáng hôm sau Dạ Linh ngán ngẩm bước vào lớp. Việc đầu tiên cô làm sau khi bỏ balô xuống ghế là chạy ngay sang lớp cô bạn thân nhất của mình để báo “hung tin”. “Trân ơi!”

Cô cất tiếng gọi bạn. Nó quay lại ngay và lập tức nhíu mày khi thấy vẻ mệt mỏi và trầm buồn trên khuôn mặt Dạ Linh.

“Ừ. Có chuyện gì với bạn vậy?”

Huyền Trân gạn hỏi. Dạ Linh buồn bã ngồi xuống ghế đối diện bạn. Cô nhìn thẳng vào mặt bạn mình, cất tiếng nói rõ ràng, rành mạch.

“Tao sắp phải đi xa, trong một thời gian dài sẽ không được gặp mày và những đứa bạn khác nữa rồi”.

“Mày? Đi xa? Đi đâu và tại sao lại phải đi chứ?”. Huyền Trân trợn mắt hỏi.

“Đi Mỹ”. Dạ Linh trả lời, giọng vẫn chẳng khá hơn được chút nào.

“Nhưng để làm gì? Mày có quen ai ở bên đó đâu? Với lại gần thi đại học rồi. Hay là mày lại nghịch ngợm nghĩ ra trò gì mới đấy?”. Trân lên giọng, ai chứ Dạ Linh thì dám giở trò chọc phá cô lắm.

“Tao phải đi Mỹ thật mà, họ nói họ là gia đình thực sự của tao. Và muốn tao đoàn tụ gia đình với họ”. Giọng Dạ Linh chậm rãi, nghe như cô vẫn không tin được chuyện mình đang nói ra.

“Gia đình mày? Thật không? Mười tám năm qua không có tin tức gì của họ, tao đã nghĩ hẳn họ đã từ bỏ rồi chứ ?” Huyền Trân kêu lên kinh ngạc.

“Ừ thì là thế. Họ chỉ mới tìm được tao thôi. Và chắc chắn tao sẽ phải qua Mỹ”. Dạ Linh nói, giọng không giấu được vẻ buồn bã. Chia tay những đứa bạn thân thiết suốt bao năm nay để đến một nơi hoàn toàn xa lạ làm cô thấy hụt hẫng. Ai sẽ ở bên cô và chọc cô cười? Ai sẽ bỏ thời gian hàng giờ đồng hồ lắng nghe tâm sự của cô? Ai sẽ rượt cô chạy toé khói khi cô giở trò chọc ghẹo?

“Vậy là mày đi thật sao? Vậy có về đây nữa không?” Huyền Trân lo lắng hỏi, cô không muốn xa bạn mình một chút nào.

“Chắc chắn sẽ về”, Dạ Linh quả quyết.

“Tao sẽ về thăm dì Loan, thăm mày và cả những đứa khác nữa”. Giọng cô sụt sịt.

“Nhưng tao sẽ nhớ mày lắm”. Huyền Trân nói nhỏ, nỗi buồn từ cô bạn thân lan sang cả cô.

Hai người tâm sự với nhau một lúc rồi Dạ Linh trở về lớp trong một tâm trạng nặng trĩu. Cô cũng báo tin với mấy đứa bạn trong lớp. Và ngay lập tức chúng vây lấy cô hỏi han và chia sẻ tâm sự với cô. Cô vui vì có những đứa bạn thật sự tuyệt vời. Tuy vậy có một điều cô hoàn toàn giấu chúng bạn, cô tuyệt nhiên không nhắc đến hôn ước của mình.

Buổi chiều lúc tan học, khi vừa đi vừa trò chuyện với lũ bạn ra cổng trường. Cô chợt để ý thấy có mấy nhóm nữ sinh đứng tụm năm tụm ba, bàn tán với vẻ sôi nổi khác thường, họ còn cười rúc rích với nhau. Cô nghe loáng thoáng. Nào là “… đẹp trai quá”.., nào là “phong độ quá”..

Hừ, bọn con gái này mà đến nhà cô hôm qua thì mới tận mắt biết được thế nào là một người đẹp trai phong độ thật sự là như thế nào, hoặc nếu không thì đến khách sạn New World hôm nay cũng được vì cô nghe nói Christ thuê phòng ở đó. Gần ra tới cổng trường, cô mới thấy rõ trung tâm của những lời xì xầm. Một gã trai mặc đồ da màu đen ngồi trên một chiếc môtô bóng lộn cùng màu. Gã ta đeo mắt kính đen. Trông cái bộ dạng bảnh bao đó, cô thấy rất quen. Đến khi cặp kính được gỡ ra thì “cái dáng quen quen” đó hiện nguyên hình là Christ, gã hôn phu đáng ghét của cô. Hắn nhìn cô chằm chằm, mặc cho cô liếc trả rồi quay đi. Biết rằng không thể dùng mắt để gọi cô, hắn đưa tay lên ngoắc.

Mấy đứa con gái ban nãy giờ chuyền sang ngơ ngác ngó xung quanh xem hắn ngoắc tay với ai, cô thầm nghĩ chắc mấy đứa đó đang tìm một cô nàng queen-bee xinh gái và hot nhất trường đây, chứ làm sao ngờ được đó lại là cô chứ. Đến lượt nhóm bạn cô xầm xì về cái gã trai mới xuất hiện. Tiếng xầm xì càng lan rộng hơn khi hắn để lộ đôi mắt xanh chết người kia.

Dạ Linh đứng sững lại, lo ngại nhìn hắn, nửa muốn tiến về chỗ hắn nửa muốn tránh đi. Cô đâu có muốn làm tâm điểm của sự chú ý trong những ngày cuối cùng ở trường cơ chứ. Rồi như nhận ra cái ngoắc tay của mình cũng không có hiệu quả, hắn bỏ tử thế ngồi gây ấn tượng chết người của mình rồi bước xuống chậm rãi tiến về phía cô. Thôi rồi! Dạ Linh thầm nghĩ

“Tôi nghĩ là cô thấy cái vẫy tay của tôi, Dạ Linh”.

Hắn nhẹ nhàng nói sau khi gật đầu chào những đứa bạn xung quanh cô. Trong khi cô không khỏi ngượng ngùng vì bọn bạn cô đang mê mải nhìn ngắm Christ không chớp mắt. Chúng hẳn là đang choáng váng trước vẻ đẹp trai khi nhìn gần của hắn ta đây mà. Dạ Linh thầm nghĩ

“Không. Tôi đâu có thấy”. Cô chối vẫn chưa hết cảm giác ngại ngùng do đám bạn mang lại.

“Vậy à?”. Hắn nheo mắt nghi ngờ. “Nhưng… Dù sao thì tôi cũng tới đây rồi. Cô đi với tôi”.

Hắn nói với giọng như ra lệnh trong khi âm vực của giọng nói vẫn rất nhẹ nhàng, hơn thế có phần gợi cảm khó cưỡng. Đáng sợ thật, Đúng là giọng điệu của một kẻ ý thức được thế mạnh của mình đây mà. Ghét thật, đúng thể loại Dạ Linh vẫn thường không thích. Cô bướng bỉnh

“Đi với anh? Nhưng đi đâu?”. Dạ Linh hỏi lại, bối rối khi toàn bộ sự chú ý của mọi người xung quanh đang dồn về phía mình. Người cô đang nhận được những cú huých đang càng lúc càng tăng về độ mạnh của đám bạn.

“Tới chỗ mẹ tôi, bà bảo tôi đưa cô đến chỗ bà”. Hắn trả lời giọng đều đều.

“Bà gặp tôi có việc gì sao?”. Cô gặng hỏi.

“Tôi không biết. Mà đến nơi thì cô sẽ biết chứ sao”.

Nói xong, hắn không chờ cô trả lời mà rảo bước đi thẳng về phía chiếc xe. Dạ Linh hơi ngớ người. Cái huých vai của thằng bạn thân đẩy cô về hiện tại.

“Ai vậy bà?”.

Quang hỏi. Song, không đợi Dạ Linh trả lời, cậu ta tiếp.

“Trông đẹp trai thật đấy? Tôi chưa thấy ai phong độ như vậy. Phải nhờ anh chàng này tư vấn về việc chăm sóc nhan sắc mới được…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play