“Sốc quá hả?”, Dạ Linh nhận ra là hắn cũng nói giọng đậm chất Hà Nội như ông Tài.
“Hả? Ừ… ừ…”
Cô hơi lúng túng khi đôi mắt mê hồn đó cứ liên tục tấn công trái tim cô.
“Tôi cũng chẳng hơn gì cô. Tôi đâu có muốn rơi vào tình cảnh như vậy”.
Hắn gục gặc đầu, gần như là nói với chính bản mình, và không hề có ý
mời Dạ Linh ngồi xuống, một cử chỉ hoàn toàn xa lạ với phong cách ga
lăng cô thấy ban nãy.
“Thử hỏi một thằng đàn ông sẽ như thế nào khi cuộc sống tự do tự tại
của hắn chưa kéo dài được bao lâu thì đã phải chui vào cái nhà tù hôn
nhân chứ?”
Hắn nói đầy vẻ triết lý, vẫn không thèm nhìn cô lấy một lần.
“Vậy, cô có định kết hôn với tôi không, lucky girl?”. Hắn
nháy mắt và chiếu thẳng tia nhìn vào mắt cô. Toàn thân cô như có dòng
điện chạy qua. Trời đất, hắn đã làm điều này như thế nào nhỉ?
Cô sững người trong giây lát. Rồi cô lấy lại ngay sự bình tĩnh khi nhìn thấy sự khinh thường trong đôi mắt xanh đối diện.
“Tôi đã mong đợi được gặp lại gia đình mình trong suốt một thời gian
dài, rất dài. Tôi rất vui khi gặp họ. Tôi cảm thấy mình thực sự may
mắn”.
Cô chợt nhìn thấy vẻ nghi ngờ trong mắt hắn. Giọng cô đanh lại.
“Nếu anh nghĩ là tôi vui mừng vì được một gia đình giàu có nhận về
thì lầm rồi. Tôi cũng chẳng thích kết hôn nếu không có tình yêu. Tôi
chẳng quan tâm đến suy nghĩ của anh đâu. Bằng chứng là tôi vẫn sẵn sàng
từ hôn nếu như anh muốn”.
Cô hất cằm lên vẻ thách thức. Đôi mắt xanh trước mặt cô thoáng bối
rối dù gương mặt chẳng chút biểu cảm nào. Hắn trầm ngâm một lúc rồi nói
với cô.
“Nhưng thưa cô, cô chưa trả lời câu hỏi của tôi. Tôi chỉ muốn nghe cô trả lời có hay không thôi. Cô có muốn kết hôn với tôi không?”
Chết tiệt cái gương mặt quyến rũ ấy, Dạ Linh rủa thầm trong bụng. Rõ
ràng là hắn đang đùa cợt cô và cố chứng tỏ hắn không thể bị khước từ.
Hắn có lẽ đã quen với việc dễ dàng chinh phục phụ nữ của mình, huống chi cô chỉ là một cô gái trẻ ngây thơ. Nhưng cô sẽ cho hắn thấy cô không
phải là thứ con gái chạy theo lớp vỏ bề ngoài:
“Tôi không muốn kết hôn với anh”.
Vì anh cũng có muốn kết hôn với tôi đâu, cô nghĩ thầm. Chà, cô thấy
khấp khởi vì sự bối rối cuối cùng cũng xuất hiện trên khuôn mặt hắn. Cô
muốn cho hắn thấy cô hoàn toàn khác với những người phụ nữ vẫn vây quanh hắn.
“Nhưng rất tiếc thưa cô. Cô buộc phải kết hôn với tôi thôi”.
Hắn gầm gừ trong cổ họng.
“Tại sao tôi bắt buộc phải kết hôn với anh chứ?” Cô vặn lại.
“Vì tôi sẽ không để tập đoàn H.A.D lọt vào tay bất kì ai khác ngoài
gia đình tôi”. Hắn giải thích ngắn gọn rồi nhẹ nhàng chuyển tư thế ngồi.
“Vậy nên…?” Dạ Linh nói.
“…cô sẽ phải kết hôn với tôi”. Hắn kết thúc với một tâm trạng không lấy gì làm thoải mái.
“Tôi thấy anh không hề mong muốn cuộc hôn nhân này”. Cô nhận xét.
“Tất nhiên rồi. Ai lại muốn kết hôn theo sự sắp đặt chứ. Với lại…” Hắn chợt ngừng nói rồi săm soi cô từ đầu đến chân.
“Tôi biết là tôi không đẹp, không xứng với anh”. Cô hậm hực nói.
“Rất vui vì cô nhận thấy điều đó”.
Christian ngẩng lên và nhìn vào mắt cô, giọng hắn đượm chút thú vị.
“Anh thấy rồi đó. Tôi không đẹp và không xứng với anh. Vậy anh còn muốn kết hôn với tôi làm gì?”
“Tôi nghĩ tôi đã nói cho cô lý do rồi”. Hắn chán chường nhắc lại. “Nhưng cô không muốn trở thành vợ của tôi ư? Thật sự không ư?”
Ánh mắt hắn lại sáng lên và chiếu thẳng vào Dạ Linh, làm tim cô loạn
nhịp. Cô hít sâu và nói to hết cỡ có thể vì giọng cô dường như bị tắc
nơi cổ họng.
“Đúng vậy”.
Christian rời mắt khỏi cô, ngửa người ra sau ngắm vòm lá phía trên
đầu. Tia nắng hiếm hoi lọt qua bóng râm, đơn độc và trơ trọi giữa mảng
không gian mờ tối, tạo thành một hình thù kì dị trên trảng cỏ xanh lởm
chởm những đá, thu hút ánh nhìn của Dạ Linh. Sau một hồi lâu yên lặng
theo đuổi những ý nghĩ riêng, cô lên tiếng.
“Này Christian, tôi nghĩ chúng ta phải trở về rồi”.
Cô hơi ngập ngừng khi gọi tên hắn.
“Hả? Ừ”. Hắn thoát ra khỏi dòng suy nghĩ và đứng dậy
“Chúng ta nên về thôi”.
“Christian”. Dạ Linh cẩn thận phát âm tên hắn thật rành rọt.
“Christ thôi”. Hắn chỉnh.
“Christ… Mọi người… ý tôi là bác gái và anh sẽ về Mỹ rồi trở lại đây vào tuần sau hay thế nào?”.
“Không, chúng tôi ở lại chờ rồi cùng sang Mỹ với cô”.
“Vậy,… mọi người sẽ ở đâu?” Dạ Linh kinh hoàng nghĩ đến cái viễn
cảnh khủng khiếp nhưng cũng rất đỗi ngọt ngào đó là được thấy Christ mỗi ngày trong nhà cô. Chỉ là nhìn thấy một thứ đẹp đẽ đến vậy trong nhà
thì hẳn là sẽ thích thú lắm. Dora thoáng nghĩ.
“Đương nhiên là ở khách sạn rồi. Tôi không nghĩ là nhà cô đủ rộng”.
Hắn từ tốn trả lời. Trái tim cô thất vọng nhưng lý trí của cô đang
mừng thầm. Nếu thấy anh ta thường xuyên đến thế chắc cô đau tim đến chết mất.
Năm ngày trước, lúc Christ vẫn còn đang họp thì nhận được tin ông anh mất. Anh phóng xe ngay về và thấy không khí tang thương bao trùm khắp
cả ngôi nhà. Anh không bất ngờ cho lắm. Bệnh tình của ông quá nặng trong mấy năm qua, chính ông đã nói với anh rằng ông chẳng sống được bao lâu
nữa và nhắn nhủ anh phải lèo lái tập đoàn H.A.D cho ông. Lúc đó, anh
biết ông khó lòng qua khỏi. Vì thế anh đã cố gắng thuyết phục cha mẹ tổ
chức đám tang nhanh nhất có thể để ông được sớm an nghỉ. Ngay sau lễ
tang, Christ mới được nghe bản di chúc của ông để lại. Anh hoàn toàn
không thể tin được quyết định đó của ông mình.. Ông để lại cho anh tập
đoàn H.A.D, chuyện đó quá hiển nhiên, nhưng còn chuyện kết hôn là thế
nào? Ông anh không thể bắt anh kết hôn với người con gái mà anh thậm chí còn không biết mặt.
Nhưng anh không thể bỏ tập đoàn H.A.D, mồ hôi và xương máu của cả gia đình. Nghĩa là anh sẽ phải kết hôn sao? Khi anh chỉ mới 23 tuổi thôi ư?
Christ rời khỏi nhà ngay sau khi nghe xong bản di chúc. Anh quá tức
giận. Anh vẫn chưa thưởng thức đủ mùi vị, niềm vui của cuộc sống độc
thân tự do tự tại. Vẫn chưa, kể cả việc chinh phục, tán tỉnh phụ nữ dù
danh sách bạn gái của anh nhiều tới mức không thể đếm nổi. Kế hoạch của
anh là không lấy vợ cho tới khi anh không thể trốn tránh được nữa. Và đó nhất định không phải là một cuộc hôn nhân vì tình yêu, anh sẽ lấy vợ,
một người vợ danh gia vọng tộc đủ để làm tăng thêm ánh hào quang của tập đoàn H.A.D. Vả lại, anh không biết gì về tình yêu dù vây quanh anh là
biết bao cô gái đủ tài đủ sắc, anh cũng không tin mình có thể có thứ
tình cảm ủy mị đó.
Hành động đầu tiên của anh là lái xe thẳng tới chỗ Vladimir, thằng
bạn thân của anh. Hắn là một tay IT cực kỳ nổi tiếng ở New York này.
“Biết gì chưa, tối nay có một bữa tiệc tại nhà Sharpay, cậu muốn đến đó tận hưởng ‘hoa thơm cỏ lạ không?”
Vladimir cất tiếng ngay khi thấy Christ bước vào phòng. Rồi anh chợt ngưng bặt vì vẻ mặt hằm hằm của Christ.
“Nói tôi nghe coi, bạn hiền. Chuyện gì khiến cậu nổi điên như con sư tử sắp bị chọc tiết thế ?”
Quả thật Vladimir chưa từng thấy bạn mình giận đến như thế, Christ
lúc nào cũng giữ vẻ mặt lạnh lùng cao ngạo và chẳng bao giờ thực sự bị
kích động, thậm chí ngay cả lúc chuyện làm ăn khiến hắn điên đầu. Christ đóng mạnh cửa rồi ngồi phịch xuống chiếc ghế duy nhất còn lại trong căn phòng bừa bộn toàn máy vi tính và đủ thứ đồ điện tử công nghệ cao khác của Vlar.
“Cậu biết gì chưa? Tôi sắp phải lấy vợ”. Christ gằn giọng, vẻ mặt anh tương phản với khuôn mặt hóm hỉnh của Vladimir một cách buồn cười.
“Đùa à? Cậu mà lấy vợ?”. Anh bạn thân của Christ châm biếm. “Thôi, có chuyện gì thì nói cho tôi nghe đi!”
“Thì tôi nói rồi. Tôi sắp lấy vợ. Mà lại là cháu nuôi của ông tôi”.
Christ hậm hực trước vẻ nghi ngờ của thằng bạn. Vladimir sững người,
nhìn anh chăm chăm, đánh giá tình hình thông qua vẻ mặt của Christ. Hẳn
chuyện này là thật và hoàn toàn nghiêm trọng căn cứ vào sự giận dữ và
căng thẳng trong giọng nói người đang ngồi trước mặt anh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT