Dora không biết hành động của cô có phải là hèn nhát không. Suốt đêm cô không ngủ và cô ra khỏi nhà để đi học vào cái giờ mà không người Mỹ nào muốn bước xuống giường. Nhưng cô thực sự sợ hãi, mỗi bước chân cô đi như chạy, cô biết cô đang chạy trốn. Chạy trốn khỏi điều có tác động quá lớn đến cô. Chạy trốn chính tình cảm của mình…

Cô nuốt khan, cô không muốn thừa nhận. Nhưng trớ trêu thay, càng cố gắng quên đi thì những lời lẽ, hành động và suy nghĩ lại càng ập đến trong cô nhiều hơn. Chúng làm cô say mê nhưng cũng làm cô đau khổ. Khẽ nhắm mắt lại, cô mặc cho gió thổi tung mái tóc, cô đang chạy trên đường cao tốc, và lúc này thì đường cao tốc vẫn còn vắng chán?

Thu hết can đảm để định hình cảm xúc của mình. Có phải cô đã thực sự dành tình cảm cho Christ rồi không? Nhưng anh không xứng đáng. Ít nhất thì hành động hôm qua của anh cũng đã chứng tỏ anh không xứng đáng.

Quỷ thần ơi, cô không nên nhớ về chuyện ngày hôm qua. Anh quá quyến rũ để có thể phớt lờ. Cách mà môi anh thành thạo lướt trên da cô. Mùi hương mạnh mẽ của anh xộc vào mũi cô làm cả người cô run lên vì kích động.

Nhưng cảm ơn trời, anh đã dừng lại trước khi có chuyện xảy ra. Tong mắt anh, liệu cô có quá tầm thường để có thể được tôn trọng? Cô cay đắng nghĩ, có thể đó chỉ là một phút bốc đồng khiến anh không thể kiềm chế bản thân. Và có thể anh cũng không dành tình cảm cho cô, không thực sự một chút nào. Cô lắc mạnh đầu và tập trung vào con đường vì đang dẫn vào trung tâm thành phố. Cô đúng ra không nên suy nghĩ đến anh nữa. Anh chỉ làm cô đau khổ hơn thôi…



“Chào. Hôm nay thế nào rồi?”

Vladimir hỏi ngay khi nghe có tiếng bước chân trong phòng mình. Đó là tiếng bước chân của thằng bạn mà anh có thể phân biệt giữa hàng ngàn tiếng bước chân khác. Thằng bạn anh dường như đang cáu kỉnh vì chuyện gì đó thì phải.

“Cực kì tồi tệ”.

“Vậy sao? Bất ngờ nhỉ? Chẳng phải khó có điều gì làm ảnh hưởng đến tâm trạng cậu vào một buổi sáng đẹp như thế này sao?” Vladimir hỏi, quay mặt ra khỏi màn hình vi tính, gỡ cặp kính gọng sừng ra, anh hỏi bạn mình.

“Thế nào? Hợp đồng rắc rối nào làm cậu đến nông nỗi này?” Vladimir ướm thử.

“Không phải hợp đồng”.

“Ba mẹ cậu làm phiền cậu với vài quyết định hay ho nữa chăng?” Anh lại tiếp tục đoán mò, không khí bây giờ buồn cười giống như một gameshow đối thoại trực tiếp trên truyền hình vậy.

“Cũng không”.

“Sức khỏe không tốt hử?”

“Không. Sức khỏe vẫn bình thường”. Chỉ có điều tim tôi có vấn đề, Christ nghĩ thầm.

“Chuyện này thì tôi thua. Tôi có thể đoán đây là một chuyện cực kì mới mẻ trong cuộc đời cậu. Vì hiển nhiên là chuyện đó không hề có tiền lệ trước đây”.

“Lần này thì cậu nói đúng”. Christ gật đầu.

“Vậy tôi có vinh dự được biết chuyện gì đang xảy ra với cậu không?”

“Tôi cũng chẳng biết giải thích chuyện này như thế nào nữa”.

“Thì cứ nói ra những gì cậu nghĩ đi!”

“Okay! Tôi đang gặp rắc rối với một cô gái”.

“Hả?”.

Valdimir thiếu điều bật ngửa ra khỏi ghế. Dáng điệu anh lúc này trông cực kì buồn cười. Mồm há hốc, mắt mở to đến không thể to hơn, còn cả người thì cứng lại vì sốc. Một phút trôi qua. Christ nhìn bạn mình với vẻ ngao ngán. Anh biết Vladimir sẽ chẳng thể nào tin được chuyện này. Anh hiểu bạn mình cũng rõ như hắn hiểu anh vậy. Và trong mớ kiến thức hỗn tạp của Vladimir về Christ thì trong đó không có định lí nào đại loại như ‘tớ đang gặp rắc rối với một cô gái’ cả. Vladimir, cuối cùng, cũng lắp bắp được vài lời.

“Cậu… Chính cậu… gặp rắc rối… với… với một cô gái ư? Một cô gái?”. Vladimir nhấn mạnh ba từ cuối. Christ mà anh biết là một kẻ đã biết tán gái từ năm lên tám. Kĩ thuật tán gái của hắn tích lũy được qua ngần ấy năm, cộng thêm cái vẻ ngoài cực kì bắt mắt khiến hắn trở thành tên sát gái nhất nhì ở thành phố này. Thật tình thì chuyện Christ gặp rắc rối với một cô gái khác gì một con nhện tự dưng lại bị mắc kẹt trong cái lưới của chính mình. Vladimir đang tự hỏi không biết ‘quái vật’ nào lại có đủ sức làm được việc này. Đẹp. Chắc chắn cô gái đó phải đẹp. Nhưng đến mức nào thì Vladimir không tưởng tượng ra được. Bạn gái của Christ từ người mẫu đến diễn viên đều đủ cả, mỗi người mỗi vẻ. Chợt một cái tên lóe lên trong đầu Vladimir.

“Dora hả?”.

“Ừ”.

“Chuyện gì thế?” Vladimir quá chăm chú với chủ đề đang được nói đến nên anh phớt lờ vẻ cam chịu của Christ.

“Ừm. Chuyện này hơi khó nói. Với lại tôi cũng không biết diễn tả sao nữa. Tôi chưa bao giờ cảm thấy như thế này”.

“Woa!… Thật khó tin. Christian Halver. Tổng giám đốc tài năng, tay sát gái nổi tiếng đang gặp phải rắc rối nan giải à? Chuyện hiếm có đây. Mai tôi phải đi mua vé số mới được”.

“Vé số thì liên quan gì đến chuyện này?” Christ bực dọc hỏi.

“Ừ. Nhưng chuyện ngàn năm có một mà. Biết đâu hên trúng thì sao”.

“Nhảm nhí. Đừng đùa nữa. Tôi nghiêm túc đấy”. Christ nghiêm giọng.

“OK. Nghiêm túc. Thế chuyện gì đã xảy ra với cậu và cô ấy?”

Vladimir vẫn nhớ người mà Christ đã dẫn đến bữa tiệc hôm trước. Cô ta đúng là một tạo vật tuyệt vời để quyến rũ đàn ông. Khuôn mặt không hoàn hảo một cách tuyệt đẹp nhưng rất ấn tượng và cuốn hút, nhất là đôi mắt đầy vẻ thách thức, một người đẹp Á Đông điển hình, nhưng hoang dại và đầy khiêu gợi. Sự tương phản mạnh mẽ này đem lại cho cô ta một sức cuốn hút mãnh liệt không thể diễn tả được.

Vladimir còn nhớ rõ cái cách ánh mắt Christ dõi theo cô ta suốt bữa tiệc. Rất khác với ánh mắt đánh giá một cô gái trước khi ‘tấn công’ mà cậu ta thường dùng. Dịu dàng, e dè, đầy chiếm hữu và cũng rất nồng nàn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play