Tràn Hạo nhếch đôi môi kiêu ngạo của mình lên thành một nụ cười rực rỡ, rốt cuộc bây giờ anh cũng hiểu được tình yêu đích thực là gì.

Là khi nhìn thấy người mình yêu bị tổn thương chỉ có một, trong lòng của mình lại cảm thấy mình bị tổn thương gấp 10 lần.

Anh cúi xuống đặt lên trán của cô một nụ hôn thâm tình, ánh mắt chứa đựng muôn trùng yêu của Tràn Hạo hiện lên niềm vui chớm nở.

"Gia Duyên, anh đã hiểu."

Tràn Hạo nói nhỏ nhẹ vào tai của cô, nói dứt câu anh nghịch ngợm cắn nhẹ vành tai của Gia Duyên.

Hai tay Tràn Hạo bất giác ôm cô thật chặt, cặp mắt nhắm lại để huởng thụ tình yêu sâu sắc của cô dành riêng cho anh.

Tuy Gia Duyên không hề mở mắt nhưng cô có thể cảm nhận tình yêu chân thật của anh.

Bức tường sắt đã kép lại trái tim của anh bấy lâu nay đã vì cô mà mở ra.

Những giọt nước mắt trong suốt của niềm hạnh phúc, lần lượt rơi xuống khuôn mặt kiều diễm của cô, làm ướt đẫm cả một mảnh áo sơ mi trên bờ vai vạm vỡ của Tràn Hạo.

Tràn Hạo không nói gì thêm, anh biết cô đã nghe được những gì anh vừa mới nói, vẻ mặt hạnh phúc nụ cười ngọt ngào của anh làm cho Bạch Tử Long kinh ngạc trong lòng.

Bạch Tử Long luôn quan sát Tràn Hạo qua kính chiếu hậu.

Anh quen biết Tràn Hạo nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy nụ cười rạng rỡ, từ tận đáy lòng của Tràn Hạo.

Tuy thường ngày trên khuôn mặt ngạo mạn của Tràn Hạo luôn tươi cười nhưng nụ cười của anh chỉ là nụ cười giả tạo, là phương thức mà anh dùng để che giấu nội tâm óan hận của mình.

Bạch Tử Long phản công nhận "anh hùng khó qua ải mỹ nhân".

Dù đàn ông có hùng dũng mạnh mẽ đến đâu đi chăng nữa, cũng sẽ bại một cách thê thảm nhất trong tay người phụ nữ mình yêu.

Chiếc xe vừa quẹo qua một con đường rộng lớn, một toà biệt thự tráng lệ hiện ra trước mặt.

Một toà nhà được xay dựng theo kiến trúc Đông phương thật nguy nga nằm trên một mảnh đất mấy ngàn mét vuông được cách ly với bên ngoài bởi bức tường bằng sắt cao 2.2m.

Trước cổng có mấy tên vệ sĩ nghiêm ngặt canh chừng, người không phận sự tuyệt đối không thể bước vào.

Đây là ngôi biệt thự mà Ông Bà Tràn Minh Đào đã xây lên để tặng cho Tràn Hạo vào năm sinh nhật 21 tuổi của anh, người thừa kế duy nhất của Tràn gia.

Xe vừa dừng lại trước cửa chính của biệt thự Tràn Viên, đã có hai hàng người giúp việc cung kính đứng hai bên cửa chính chào đón Tràn Hạo.

Tràn Hạo phong độ dáng người cao lớn bế Gia Duyên từ trong xe bước ra ngoài.

Anh đứng hiên ngang trước cửa chính quay đầu lại nói với Bạch Tử Long lúc này đang cung kính đứng sau lưng anh.

"Không được đụng vào Lý Kỳ, chờ tôi đến xử lý."

"Dạ."

Nói xong Bạch Tử Long lập tức ngồi vào trong xe, phóng thẳng về trụ sở của bang Phi Long.

"Cậu chủ."

Người giúp việc cúi đầu hành lễ, đồng thanh lên tiếng.

Tràn Hạo không nói gì, chỉ gật đầu một cái rồi bế Gia Duyên đi thẳng vào trong biệt thự.

Mấy người giúp việc thật kinh ngạc khi nhìn thấy sắc mặt vừa hạnh phúc vừa đau lòng này của Tràn Hạo.

Quản gia của Tràn Hạo là một người phụ nữ khoảng chừng 57 tuổi, bà đã làm việc tại Tràn gia gần 42 năm.

Dì Hoà là một người rất nghiêm ngặt, đối với những người giúp việc tại Tràn Viên, bà luôn giữ thái độ công tư phân minh.

Nhưng đối với Tràn Hạo thì một mực nuông chiều yêu thương, bà đã chứng kiến Tràn Hạo sinh ra đời và một tay bà đã chăm sóc cho Tràn Hạo đến khi anh trưởng thành.

Dì Hoà cung kính đi theo Tràn Hạo lên phòng của anh, ánh mắt hiếu kỳ không ngừng quan sát người phụ nữ đang nằm gọn trong lòng của Tràn Hạo.

Dì Hoà lễ phép mở cửa phòng cho Tràn Hạo bước vào trong, bà nhìn thấy trên người của Gia Duyên toàn là vết thương trong lòng bà cảm giác thương xót.

Thương xót cho thân con gái mà phải chịu nhiều đau đớn đến như vậy.

Nhưng đồng thờ trong lòng bà cũng hiện lên nỗi bất an, bà không biết Gia Duyên là ai tại sao lại bị thương đến như vậy.

Dì Hoà lập tức ra hiệu cho mấy cô giúp việc chuẩn bị một thao nước ấm đặt bên cạnh giường, để cho Tràn Hạo lau đi vết máu trên người của Gia Duyên.

Dì Hoà là một người rất hiểu lòng người, nhìn cử chỉ quan tâm lo lắng của Tràn Hạo bà biết ngay người phụ nữ này là một người rất quan trọng đối với cậu chủ, vì từ trước đến giờ Tràn Hạo chưa bao giờ đưa phụ nữ về Tràn Viên.

Tràn Hạo nhẹ nhàng đặt Gia Duyên xuống trên cái giường lớn được phủ lên ra trải giường màu xanh lam.

Gia Duyên nằm ngơ ngác mở mắt thật to nhìn anh, lúc này Tràn Hạo đang bận rộn phân phối việc cho người giúp việc.

"Dì Hoà, cho người mang vài bộ quần áo size 8 lên đây và nấu một chén cháo thịt bò."

Gia Duyên nhìn thấy Tràn Hạo với nét mặt nghiêm trang giọng nói oai phong đối với người giúp việc làm cô hơi sửng sờ.

Từ trước tới giờ Gia Duyên chưa từng nhìn thấy nét mặt nghiêm túc này của anh.

Sau khi Tràn Hạo nói xong anh khóat tay ý bảo họ lui ra ngoài.

Dì Hoà là người cuối cùng rời khỏi phòng, ánh mắt tò mò của bà nhìn Gia Duyên lúc này đang yên ổn nằm trên giương lớn.

Bà thấy vậy liền nhẹ ngàng khép cửa phòng lại, để cho họ có không gian riêng tư.

Dì Hoà thầm vui trong lòng cuối cùng phu nhân cũng không cần lo lắng về việc cậu chủ luôn có những mối quan hệ lăng nhăng bên ngoài.

Tràn Hạo ngồi xuống trên mép giường bên cạnh của Gia Duyên, tay anh vươn tới cầm cái khăn trắng trong thao nước ấm vắt nhẹ cho khăn ráo nước.

Anh cẩn thận dùng khăn lau nhẹ nhàng trên khuôn mặt sưng phù của cô.

Gia Duyên bị hành động này của anh làm cho đau đớn, khuôn mặt diễm lệ của cô bất giác tránh né bàn tay của anh.

Tràn Hạo nhìn thấy vậy trong lòng anh cảm giác chua xót, bàn tay đang cầm cái khăn chợt xiết chặt đến nổi găn xanh cũng hiện lên rõ ràng.

Cặp mắt chứa đựng nộ khí nhìn vào vết thương trên người của cô.

Gia Duyên nhìn thấy sự tức giận hiện lên trong ánh mắt của anh liền lên tiếng so dịu lòng anh.

"Không sao, chỉ là vết thương nhỏ."

Vừa nói Gia Duyên vừa nở một nụ cười nhẹ.

Nhìn thấy Gia Duyên vì anh mà cố nặn ra một nụ cười gượng, Tràn Hạo càng thêm tức giận, phải chăng anh hiểu được tình cảm của mình sớm hơn một chút thì cô sẽ không bị tổn thương đến như vậy.

Bàn tay ấm áp của Tràn Hạo nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay bị thương của cô, anh khom xuống hôn lên miệng vết thương lúc này đã không còn chảy máu, chỉ còn động lại những vết máu khô cứng.

Ánh mắt thâm thuý của Tràn Hạo nhìn Gia Duyên, nói với giọng thâm tình.

"Từ nay về sau, anh sẽ không cho phép bất cứ ai làm tổn thương đến em."

Lời nói tự tận đáy lòng của anh làm cô cảm động vô cùng. Trong lòng Gia Duyên thầm nghĩ dù phải trải qua nỗi đau gì, chỉ cần nghe được lời nói chân thành này thốt ra từ miệng của anh cô cũng thấy đáng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play