Đi quanh ngôi mộ này một vòng cũng không có gì khác biệt lắm so với những ngôi mộ thông thường, chỉ là hắn cảm nhận được sác thực nguồn tà khí lởn vởn kia phát xuất ra chính là ở chỗ này, không loại trừ khả năng sảy ra thi biến, thế nhưng ngôi mộ này hoàn toàn được sây bằng đá, chỉ nghĩ đến việc phá bỏ cũng là không thể, hơn nữa thời gian cũng có hạn cho nên hắn liền từ bỏ ý định, thế nhưng đã làm thì phải làm cho chót, lấy từ trong người ra hai lá thất tinh thảo cùng một cái châm bạc đã quấn sẵn dây chỉ đỏ, ở ngay khoảng đất bên cạnh huyệt mộ mà đặt hai lá thất tinh thảo xuống rồi cắm châm bạc lên xiên quan lún sâu xuống mặt đất, chờ đợi một chút rồi từ từ rút lên, chỉ thấy lá thất tinh thảo héo úa đi một chút thế nhưng cây châm không hề có biến chuyển, trong lòng dấy lên cảm giác kì quái 

“kì lạ, không có thi khí”

Đây gọi là nhất châm định thi, sở dĩ pháp thuật này xuất phát từ những tên chộm mộ, hay còn được gọi với cái tên mĩ miều là mô kim hiệu úy, vì từ xa xưa những vị vua chúa hay quan lại đều muốn xây dựng cho mình một lăng tẩm nguy nga, bên trong chứa rất nhiều vàng bạc châu báu, lại không muốn cho những kẻ thuật sĩ giang hồ phát hiện cho nên nhiều người đều xây dựng một loại cơ quan hoặc vật liệu ngăn cách đi khí tức của người chết nhằm bảo vệ cho nơi an nghỉ của thân nhân mình, thế nhưng dù có làm cách gì đi nữa thì thi khí lâu ngày cũng sẽ ngấm dần vào đất, làm cách này để những tên mô kim hiệu úy đó có thể tìm được vùng bất bị nhiễm thi khí mà xác định vị trí của những huyệt mộ ẩn sâu trong lòng đất, sau này vì sự tiện lợi nên giới pháp thuật cũng dần dần phổ biến, cốt yếu để đối phó với những việc như gia chủ không cho phá mộ của người thân hoặc sợ rằng cương thi bên dưới đã quá mạnh mà biết lượng sức mình.

Dương Vũ liền cảm thấy việc này không đúng, thứ dưới mộ không phải cương thi vậy luồng khí tức này xuất phát từ cái gì? không cần suy nghĩ mà vội đi quanh huyệt mộ này một lần nữa, sờ soạn đủ chỗ rồi cuối cùng chạm tới cái lư hương kia, thấy giường như nó đã được cố định trên mặt đất, xoay chuyển thế nào cũng không được, cúi xuống nhìn cho rõ thì mới để ý kĩ trên hoa văn họa tiết trên lư hương có hình hai con rồng đang tranh dành một viên ngọc, hơn nữa viên ngọc này không được làm bằng đồng mà lại là một viên ngọc châu sáng lấp lánh được người ta gắn vào, khẽ đưa tay sờ vào thì đột nhiên huyệt mộ kia xuất hiện dị động, cả huyệt mộ dần dần bị đẩy sang một phía làm lộ ra một địa đạo, thế nhưng Dương Vũ không chỉ bất ngờ vì điều đó mà còn bất ngờ hơn là vì khi cỗ huyệt mộ này bắt đầu mở ra thì luồng khí tức kia như được thoát ra khỏi sự rằng buộc mà tuôn trào dữ dội, Dương Vũ có thể cảm nhận được từng dòng quỷ khí cường đại đang đập vào mặt mình, tuy không thể nói là cường đại nhưng nếu nói cho đúng thì những pháp sư có thể đã đạt tới cảnh giới chân nhân cũng chưa chắc dám đi xuống. 

Không cần phải nói Dương Vũ một mạch bước xuống, nhìn sơ qua thì thấy địa đạo này được xây dựng khá tốt, hai bên cách một đoạn lại treo một ngọn đèn nên khá sáng, phóng mắt ra xa thì thấy đoạn đường khá ngắn, bước đi một lúc đã gần như đi đến cùng đường, trước mặt xuất hiện một cánh cửa bằng gỗ trông có vẻ đã cũ kĩ, không chậm chễ liền mở cửa ra, một cảnh tượng đập vào mắt hắn khiến hắn có chút ngỡ ngàng, trước mặt là vô số hòm đựng ngọc ngà châu báu, đếm sơ qua cũng phải có cỡ hơn năm mươi chiếc hòm như vậy, thật không ngờ đây lại là kho chứa châu báu của Trang gia, thế nhưng không biết là gia sản mà tiền nhân đã để lại hay có sự nhúng tay của tên chi huyện kia, nói thực lòng hắn không hề để tâm đến số tiền vàng này vì cơ bản chúng không phải thuộc sở hữu của hắn, vô công thì bất thụ lộc, chỉ có điều hơi ngỡ ngàng chứ chưa hề có ý nào khác, thế nhưng chưa kịp phục hồi tinh thần thì bất ngờ truyền từ đâu đến âm thanh băng lãnh của một người mẹ đang hát du, tiếng hát trầm bổng nhưng thập phần da diết, thế mà lại không khỏi khiến người ta phải sởn gai ốc 

“à ơi tích tịch tình tang 

Con ơi mau ngủ, trời đã về khuya 

Không còn mặt trời, minh nguyệt dần lên

Khó thấy đường, lối về tăm tối 

Kẻ cố hương biết tìm chốn nơi nào

À ơi, tích tịch tình tang

Khăn trắng mẹ đeo, thương con còn thơ bé 

Tiếng trống dài sao lấp nỗi đìu hiu 

Qua canh này, không còn giờ mẹ đợi 

Đợi con về, trong đêm lạnh cô liêu 

À ơi …tích tịch tình tang

À ơi…”

Dương Vũ khẽ đưa tay lau đi giọt lệ còn chưa kịp lăn trên má, không phải vì xúc động, hắn cũng không hiểu vì sao mình lại khóc, khẽ đảo mắt qua lại thì mới để ý thấy một bóng người đang ngồi co ro ở phía gần sát bức tường, trong tay như đang ôm vật gì đó, vì ánh sáng không thể chiếu tới nên không thể thấy rõ nên hắn liền nhẹ nhàng bước từng bước đi tới, đến lúc chỉ còn cách người kia chừng mấy bước chân thì hắn mới nhận ra đó là một người phụ nữ, không, đó không phải là người, trên cơ thể của nữ nhân này tản mát ra một loại khí tức của lệ quỷ bậc thấp 

Như cảm nhận được phía sau có người bước đến cho nên nữ nhân kia liền lập tức quay lại, Dương Vũ vừa nhìn thì liền lập tức sững sờ, lần này trong lòng thực có cảm giác không yên, người phụ nữ này tóc tay rối bời, ánh mắt thập phần lạc lõng, vô định, tuy nói về sự kinh khủng thì không thể bì được với bất kì thứ gì mà hắn ta đã gặp trước đây thế nhưng thứ trên tay của nữ nhân kia quả thực là làm hắn trở nên hoảng hốt, thứ kia thật không thể ngờ là con quỷ anh mà hắn đã gặp ngày hôm qua, lúc này đang thiu thiu ngủ trên vòng tay nữ nhân kia, chỉ khác là bây giờ nó đã có ngũ quan, cơ thể cũng lành nguyên giống hệt như bao đứa trẻ khác, trông khá đáng yêu.

Dương Vũ nhìn qua thì đoán được mối quan hệ của bọn chúng thế nhưng không lên tiếng như đợi chờ điều gì, thế nhưng nữ nhân kia nhìn hắn một hồi rồi lại quay mặt vào tường, tiếp tục hát lại khúc hát du ban nãy, Dương Vũ khẽ nhíu mày nhưng vẫn giữ im lặng, tiếp tục để bà ta hát song thì mới lên tiếng 

-đó là con bà sao?

Người nữ nhân kia không quay lại, nhưng vẫn cất giọng, một loại thái độ rất bình thản, ngây ngô như của người bị mất trí 

-bọn chúng bắt con ta rồi, bọn chúng giết con ta rồi 

Rồi cười lên sằng sặc, Dương Vũ biết bà ta tâm lý không được ổn định, từ từ bước lên đến sát người nữ nhân kia, ngồi xuống rồi đặt hai tay lên hai bên thái dương của bà ta, khẽ nhắm mắt phóng thích một dòng cương khí cảm nhận, thấy trong tam hồn thất phách đã bị lấy mất một hồn hai phách, vậy ra bà ta bị điên cũng là dễ hiểu 

-tại sao chúng bắt con bà đi?

Tuy Dương Vũ biết việc này có thể sẽ không có kết quả thế nhưng vẫn muốn thử, người nữ nhân kia vẫn nói bằng giọng ngây dại 

-chúng giết con ta rồi, chúng đã giết con ta rồi 

Dương Vũ có chút thở dài, đứng lên, vì thời gian lục xoát nhà cũng không được lâu cho nên hắn không muốn phí thời gian, đi quanh căn phòng xem sét qua một lần thì mới thấy được một dòng nước nhỏ chảy qua bức tường kia, còn chảy đi đâu thì hắn không biết, nhìn thật kĩ thì mới thấy bên trong dòng nước có những mảng yêu khí luẩn quẩn, đang từ từ tiến lại phía hai người kia, quỷ anh tuy đang ngủ thế nhưng thỉnh thoảng vẫn hít một cái, một bộ phận quỷ khí ở dưới dòng nước liền bị nó hút vào, khuôn mặt biểu tình sự sảng khoái 

Đến lúc này thì Dương Vũ mới nghĩ ra điều gì, có chút rùng mình, hóa ra tên quỷ thủ kia không phải muốn hút yêu khí của sư thúc hắn, mà là để cho con quỷ anh này,điều này lí giải vì sao trên huyệt mộ kia không tồn tại lấy một ngọn cỏ mà cả khu vườn liễu lại xanh tốt như vậy, liễu, đặc biệt là dương liễu đều là những loại thực vật hấp thụ âm khí rất tốt, cho nên người ta chỉ trồng liễu ở những nơi thắng cảnh đông đúc chứ không bao giờ trồng trong nghĩa địa vì sợ chúng có thể trở thành thụ tinh. không biết làm cách nào để có thể dẫn được dòng nước vào đây nhưng xem ra để có thể giữ được quỷ khí không bị tiêu tán trong dòng nước thì có lẽ phải ngờ tới một loại lực lượng trận pháp nào đó, mà có vẻ đến tám phần liên quan đến vườn liễu ở trên, trong lòng Dương Vũ thầm có chút khen ngợi “vừa có thể tạo ra trận pháp, vừa có thể dung dưỡng trận pháp, đúng là cao nhân “

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play