Trong đầu Lương bá tuy có sự hoài nghi nhất định nên cố ý hỏi
-phải rồi, tại sao cậu lại bị thương như vậy?
Nhận ra được ý tứ của Lương bá cho nên Dương Vũ cũng chỉ cười nhẹ rồi lắc đầu mà qua loa nói
-chuyện dài lắm, sau này sẽ kể cho bá nghe sau
Đến đây trong lòng nổi lên một chút lo lắng, lại quay sang nói với Lương bá
-phiền bá cho tôi mượn bút với giấy được không?
Lương bá thấy hắn muốn tìm mực giấy thì cũng đoán hắn định viết thư cho thân nhân nên cũng lập tức đứng lên, một lúc sau thì quay lại thì đưa cho hắn thứ hắn cần, thế nhưng Dương Vũ đến lúc đặt bút xuống lại không nghĩ ra nên viết cái gì, sau gần nửa ngày mới viết được có một dòng chữ, gói gém cẩn thận rồi đưa cho Lương bá
-phiền bá nhờ ai đưa bức thư này tới quán trọ Lý Nguyên ở trấn phía trước, cứ đưa thẳng cho chủ tiệm nói người gửi là Dương Vũ, lão ta sẽ hậu đãi
Lương bá nhận lấy thư rồi để vào trong người, nói với hắn cứ yên tâm, người vùng này rất hay giúp đỡ người gặp hoạn nạn, còn nếu như không có ai chịu đi thì đích thân Lương bá sẽ đi, Dương Vũ nghe vậy thì vô cùng cảm kích, lại nghĩ đến những người này mặc dù không quen biết mà đối sử với hắn không khác gì người nhà thì lại thấy mắt hơi cay cay, từ nhỏ hắn chỉ sống trên núi, dù cho Đằng Thanh và liễu giao sư thái đối với hắn vô cùng tận tâm nhưng những lần đi theo hai người xuống núi khai quang thấy cảnh đứa trẻ khác được mẹ hoặc cha cõng trên lưng, trên tay còn cầm một sâu hồ lô ngào đường, không ít thì nhiều cũng có phần tủi thân, cũng thầm nghĩ sẽ có ngày tìm về gia đình nhưng hắn lại không hiểu tại sao họ lại nỡ vứt bỏ hắn như vậy, lâu dần câu hỏi đó cũng khiến hắn không còn ý định đó nữa
Đang trong lúc tâm trạng thì bên ngoài đường có tiếng hô thất thanh
-Lương bá … cứu, Lương bá, mau tới cứu con tôi
Lương bá đang uống dở ly trà nhưng khi nghe đến vậy vội buông xuống rồi chạy vào trong nhà, một lúc sau lấy ra một cái túi đeo lên người rồi chạy ra phía bên ngoài, Dương Vũ cũng không chịu ngồi yên, lập tức chạy theo
Chạy tới một nhà ở phía đầu làng thấy một số người đang đứng túm tụm trước cổng, Lương bá vừa chạy đến vừa hô
-mọi người nhường đường, mọi người xin hãy nhường đường
Đám người kia quay lại thì thấy đó là Lương bá thì không ai bảo ai, lập tức tránh qua hai bên để cho ông ấy chạy vào trong nhà, Dương Vũ cũng thừa dịp này mà chạy vào theo
Vào tới trong nhà thì thấy một tên nam nhân đang nằm dưới đất co giật liên tục, tứ chi thâm đen lại,mắt trợn trừng trừng, miệng không ngừng sùi bọt, Lương bá vội chạy tới lấy trong túi ra một bao vải xếp, mở ra thì thấy ở trong một đống kim châm dài ngắn khác nhau, rút ra một cây dài nhất, định đâm vào lòng bàn tay tên nam nhân kia nhưng hắn cứ rung lắc liên tục làm Lương bá không tài nào châm được, Dương Vũ đứng cạnh bên thấy vậy liền ngồi xuống, đưa tay phải ra đo từ khoang bụng lên trên một gang tay, đo sang bên trái thêm một ngón tay trỏ rồi điểm mạnh một cái, tên nam nhân kia đang co giật dữ dội nhưng lập tức im bặt, chỉ còn có thể giật giật vài cái ở cẳng chân, Lương bá thấy tên nam nhân kia đã có vẻ bình ổn hơn một chút thì liền quay sang nhìn Dương Vũ ý muốn cảm tạ thế nhưng lại vội vã đưa kim châm lên lòng bàn tay tên kia, cảm thấy đã ngập đến một nửa lòng bàn tay hắn thì lập tức rút ra, từ chỗ châm kim máu đen từ từ chảy ra từng giọt, thấy vậy Lương bá có chút không tin lắp bắp
-kì quái, không phải bị trúng gió
Đến lúc này xem ra mẹ của tên này cũng chạy vào, thấy con mình bị Dương Vũ đánh một chưởng bất động thì có vẻ như nổi đóa lên, quát tháo
-ngươi…ngươi đã làm gì con ta
-tôi đang cứu hắn, nếu bà muốn hắn sống thì đừng nói gì nữa
Dương Vũ quay ngoắt lại thét lên, bà mẹ kia có chút sững sờ nhưng thấy điệu bộ của hắn thì lại có chút bình tâm lại, lùi về sau hai bước rồi thút thít khóc, Dương Vũ ngồi xuống cạnh tên nam nhân kia, khẽ chấm một chút máu trên lòng bàn tay hắn mà xoa xoa, thấy không những là máu đen mà rất hôi thối, trong lòng cũng đã biết hắn bị cái gì, nhìn Lương bá mà nói thầm
-hắn bị trúng tà
Câu nói của Dương Vũ có vẻ như kích động Lương bá
-không thể nào, chẳng phải là pháp sư vừa mới trừ tà cho chúng ta rồi sao, sao có thể…
-chẳng phải tôi đã nói hắn là loại lừa đảo hay sao
Dương Vũ có chút bất lực, nhìn tên nam nhân này một cái rồi lớn tiếng như để nói cho cả Lương bá cùng người mẹ kia nghe
-ba cân gạo nếp, hai cân hùng hoàng,hai cái mật rắn, đẳng sâm ba hào, tuyết minh tử ba hào
Nói rồi quay sang phía hay người nhưng vẫn chỉ nhận lại được những ánh mắt khó hiểu đang nhìn mình thì có chút khó chịu
-nếu muốn hắn sống thì mang tới đây nhanh lên
Lập tức cả hai người họ chạy ra ngoài, Lương bá là thầy lang cho nên mấy thứ hắn nói đều chạy về một lúc là có, duy chỉ có mật rắn là có phần khó kiếm, tuy thế nhưng đối với Dương Vũ cũng không sao, kêu người mẹ kia tìm một cái thau lớn đổ đầy nước, đem mấy thứ hắn vừa yêu cầu cho hết vào rồi trộn đều, song xuôi liền tự cắn tay rồi nhỏ vào đó hai giọt máu, trong lòng cảm thấy thực là phiền hà,nếu trong tay hắn lúc này chỉ cần có một lá bùa thì mọi chuyện đã song xuôi từ lâu, chẳng có việc gì phải bày ra những thứ như thế này
Đến lúc này xem ra vết đen đã lan đến gần hết người tên kia, Dương Vũ vội kêu hai người đem hắn bỏ vào thau nước kia, thân thể vừa chạm phải thứ nước này thì lập tức bốc ra khói đen, trong miệng bắt đầu gào thét lên những thứ âm thanh quái dị, pha lẫn vào đó là một cái thứ tiếng ngao ngao ghê rợn, cả Lương bá cùng người mẹ kia thấy một màn này thì hốt hoảng không thôi, Lương bá hành nghề y cả đời nhưng chưa thấy trường hợp như thế này bao giờ, có chút không tin nổi mà nhìn Dương Vũ, chỉ thấy hắn ánh mắt như có phần sắc lạnh mà nhìn người kia, người mẹ kia cũng không thể tin con mình lại có bộ dạng như thế này, nhưng thấy hắn phải kêu gào trong đau khổ thì lại không đành lòng, khóc lóc thê lương, đôi lúc muốn tiến lại để ôm lấy hắn nhưng bị Dương Vũ và Lương bá giữ lại
Một lúc sau thì tên kia bắt đầu đuối sức, không còn kêu gào nữa mà bắt đầu nhìn chằm chằm Dương Vũ, nói bằng cái giọng the thé
-nếu ta chết, thì tên này cũng phải chết, phải chết, phải chết
-ngươi cũng cứng gan lớn mật đấy, chỉ tiếc hôm nay ngươi gặp sai người thôi
Dương Vũ tỏ vẻ lạnh nhạt nhưng trong lòng lại đang rất bất an, tại sao mật rắn lại lâu như vậy
Đúng lúc này từ ngoài cửa chạy vào một người khác, vừa thấy ba người Lương bá thì vội hổn hển nói
-Lương bá, mật rắn đây
Không để cho Lương bá tiến đến nhận thì Dương Vũ đã vội chạy lại mà giành lấy, từ trong cái bọc bằng lá sen mà người kia đưa cho, ở bên trong có hai quả mật rắn cho hơn ngón tay cái, Dương Vũ khẽ đưa mũi vào ngửi một cái, cảm giác muốn nôn tại chỗ nhưng lại gật gật đầu ý nói đây đúng là thứ hắn cần, cầm trong tay hai cục mật rắn rồi tiến đến phía tên kia
Tên kia thấy hắn đang tiến đến, trong tay lại cầm mật rắn thì sắc mặt lập tức biến đổi, lại kêu gào lên như trước, tay chân khua khoắng loạn xạ làm cho nước bắn lên tung tóe, Dương Vũ tiến lại, nhanh như chớp tung cái bọc lá sen kia lên, lại đánh một quyền vào bụng khiến hắn phải ói ra một chút nước, ngay lập tức đưa tay túm lấy bọc lá sen kia mà nhét thẳng vào miệng hắn, đưa tay tới kéo yết hầu hắn một cái xuống dưới bắt hắn phải nuốt vào, chỉ nghe ực một cái, tên kia vừa nuốt vào hai cục mật rắn thì cả người sụi lủi, không còn khua tay múa chân như trước nữa, như biết chuyện gì sắp sảy ra, Dương Vũ vội lùi về sau phía Lương bá và người mẹ kia đang đứng, thế nhưng chờ đợi một lúc mà không có gì sảy ra, Dương Vũ cảm thấy có chút kì quái
Định tiến lại xem xét thì đúng lúc này, tên kia ộc ộc ra hai tiếng rồi phun ra một thứ chất lỏng đen xì, cực kì tanh tưởi rồi ngất lịm đi, từ trong cơ thể một làn khói bốc ra tạo thành một hư ảnh, nó gào lên một tiếng rồi hướng Dương Vũ bay tới, và vẫn như mọi khi, Dương Vũ đứng đó bất động một hồi, đợi cho nó bay tới trước mặt thì dướn người lên một bước, dùng tay phải bóp vào cổ nó hô một tiếng
“thiên địa huyền không
Chu diệt yêu tà
Sát”
Rồi siết chặt tay, lập tức hư ảnh kia bị vỡ nát, biến thành vô vàn đốm sáng rồi bay đi mất
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT