Lệ nhi nghe hắn nói vậy thì có chút cảm khái, khẽ liếc nhìn hắn một cái thật nhanh rồi lại cúi mặt xuống đốt tiếp tiền giấy, hai người ngồi đó một hồi thì số tiền giấy cũng hết nên đành đi nghỉ ngơi, sáng xớm hôm sau còn chuẩn bị cho việc hạ táng Quảng Viễn lão đạo
Tờ mờ sáng khi gà còn chưa ra khỏi chuồng thì Dương Vũ đã choàng tỉnh dậy, vội đi vệ sinh cá nhân rồi thu xếp đồ đạc vào trong một cái túi rồi khoác đạo bào đi ra ngoài hướng thẳng phía chân núi mà đi xuống, đến khi đi đến lưng chừng núi thì hắn đột nhiên dừng lại, nhìn xung quanh bốn phía rồi lấy âm dương bàn từ trong túi ra xoay xoay một chút, nhìn trái nhìn phải thì thấy ở gần đó có một con xuối chảy dài sung quanh núi rồi chảy về hướng thị trấn nơi mà Lệ nhi trước kia sinh sống, bên cạnh có một hàng liễu cổ thụ xem chừng không phải do tự nhiên mà có, hắn tiến lại một chút quan sát thì thoáng chút ngạc nhiên, tổng thể có mười ba cây liễu xếp thành hình thù nhìn qua cũng chẳng đặc biệt thế nhưng đối với Dương Vũ thì nó như là một thứ gì đó rất to lớn, lại nhìn qua dòng xuối này thì mới hiểu ra được rằng bản chất cũng chỉ là một dòng xuối bình thường, nhưng ai đó đã cố tình trồng mười ba cây liễu kia để cho nó phải chảy qua một phía khác biến nó thành một cái long mạch, thủy sinh mộc, hơn nữa mười ba cây liễu này được đặt thành thế thập tam phong kinh tỏa có thể phát xuất ra vượng khí vừa vặn có thể tạo thành thủy trạch làm gia tăng thịnh khí cho long mạch này, tuy nhiên bố trí được chận pháp này thì mỗi năm người bay trận sẽ bị giảm mất một năm dương thọ, suy nghĩ một hồi thì chắc mẩm không thể là ai khác, chẳng trách mà cái trấn nhỏ kia lại có thể phồn thịnh được như vậy, Quảng Viễn chân nhân ông đúng là kì nhân đắc đạo, cả một đời hy sinh vì người khác, vậy mà đến lúc lâm chung không có tới một người thân bên cạnh, thực sự là quá chua sót đi
Nhìn về phía dòng xuối một hồi, suy nghĩ về điều gì rồi rút ra một lá phù, chấm chu sa viết lên đó mấy thứ loằng ngoằng rồi tiến lại phía một gốc cây liễu gần đó dán lên, lầm dầm đọc chú rồi mở mắt hô to “ chủ trận Lục Dương Vũ”
Song xuôi thì mới có chút an tâm lại lấy âm dương bàn ra để tính toán gì đó, cứ mân mê soay soay tính tính mà không để ý mặt trời đã lên đến gần tới đỉnh đầu, lúc đó chỉ nghe thấy tiếng của Lệ nhi gọi thì hắn mới bừng tỉnh
-Dương Vũ, Dương Vũ … huynh đâu rồi, Dương Vũ
-ta ở đây
Dương Vũ nói vọng lên, nghe thấy tiếng hắn thì có vẻ Lệ nhi bớt đi một sự lo lắng, vội chạy tới bên hắn, vừa thở dốc vừa nói
-ta tưởng…huynh bỏ ta mà đi rồi
Dương Vũ nghe thấy nàng nói vậy thì có chút mỉm cười, lại chú tâm vào âm dương bàn, dùng giọng nói ôn hòa mà nói với nàng
-ta đã hứa với mẹ cô là sẽ cưu mang cô, sẽ không bỏ cô mà đi đâu
Câu nói này của hắn thực sự đã làm cho Lệ nhi đỏ mặt, một hồi lâu sau mới dám cất tiếng hỏi
-huynh đang làm cái gì vậy?
Dương Vũ vẫn đang chăm chăm nhìn âm dương bàn, tay vừa xoay vừa bấm đốt, đi thêm được hai bước thì đột nhiên dừng lại, lấy từ túi sau lưng ra tám cây đinh bảy tấc cắm xuống đất theo đồ kì bát quái, lại lấy chỉ đỏ vòng theo tám cây đinh tạo thành hình bát giác, ở chính giữa kì đồ đặt lên một đồng tiền đúc mẫu rồi đứng dậy, từ trong tay áo lấy ra thêm một lá phù tử sắc vũ động, đột nhiên lá phù không lửa mà cháy phừng phừng, hắn thả lá bùa vào trong kì đồ rồi đọc chú
“thổ công địa mẫu
Tức tốc lệnh hành
Thượng linh địa trạch
Hạ tán thi phong”
Nói rồi nhìn xuống, chỉ thấy mặt trên của đồng tiền đúc mẫu chuyển dần sang một màu đỏ rồi trở lại trạng thái bình thường, lúc này hắn mới quay sang nhìn Lệ nhi cười cười nói
-tôi đang tìm một địa trạch để hạ táng Quảng Viễn chân nhân, nhưng sơn thần thổ địa của vùng này không hiểu vì lí do gì lại không chịu sự kiểm xoát của âm ti cho nên phải xin phép họ một tiếng, nói rồi mặc cho lệ nhi mặt đang biểu lộ ra sự ngạc nhiên mà lấy từ sau lưng ra một chiếc sẻng hì hụi đào đất ở đúng nơi hắn vừa bày trận, Lệ nhi đứng bên cạnh thấy hắn như vậy thì cũng không muốn làm phiền, bèn tìm một đoạn cây gần đó mà ngồi xuống, nhìn Dương Vũ bằng một ánh mắt phức tạp
Sau gần canh giờ thì hắn cũng đã đào được một huyệt mộ, leo lên nhìn Lệ nhi cười cười, trên khuôn mặt còn dính chút bùn đất, thấy vậy Lệ nhi liền tiến tới rút ra một chiếc khăn lau mặt cho hắn, khoảng cách khá gần, tên trơ trẽn kia có thể cảm nhận được một mùi hương nhè nhẹ từ Lệ nhi, cảm giác rất thỏa mãn, Lệ nhi lúc đang lau chăm chú lau mặt cho hắn thì chỉ thấy hắn nhắm ngiền mắt, thắc mắc hỏi
-huynh sao vậy?
Dương Vũ đang tận hưởng mùi thơm nhè nhẹ kia thì bị câu hỏi của nàng phá tan, ngại ngùng lắc lắc đầu rồi nói cùng về đạo quán để thu xếp chôn cất cho lão đạo kia, lúc hai người trở lại đạo quán thì mới phát sinh ra vấn đề, không có quan tài thì chôn cất kiểu gì đây, hai người Dương Vũ và Lệ nhi nhìn nhau một hồi thì mới lắc đầu ngán ngẩm, bàn nhau một hồi thì hắn mới quyết định xuống trấn nhỏ phía dưới tìm một tiệm mộc nào đó mua quan tài, còn Lệ nhi sẽ ở lại trông coi nhang khói, nói song lập tức liền rời đi
Xuống tới trấn nhỏ thì hắn mới lại cảm nhận được một chút không khí của loài người, vẫn thấy tốt hơn là xuốt ngày phải ở trên đỉnh núi, nhớ đến chuyện chính liền lân la đến một tên nam nhân gần đó hỏi thăm xem ở trong trấn này có tiệm quan tài nào không thì tên đó tươi cười nói cứ đi theo hắn, hắn cũng đang làm trong một tiệm quan tài, Dương Vũ nghe vậy thì có chút khó tin, không phải chứ, có cần trùng hợp vậy không, suy nghĩ một lát thì cũng tặc lưỡi cho qua vội đi theo tên đó, đi hết một quãng đường dài ngoặt vào một con hẻm, ngay đầu hẻm hiện ra một cánh cổng đang mở toang, bên trong có tiếng đục gỗ, tên nam nhân kia không để ý tới Dương Vũ liền đi vào gọi lớn
-sư phụ, người tới rồi
Dương Vũ thấy hắn nói vậy thì biết chắc là đang nói mình, nhưng sao lại tới rồi, chẳng lẽ trước khi mình xuống núi thì hắn đã biết mình đi mua quan tài? có chút tò mò liền ngó đầu vào trong thì thấy một ông lão cỡ năm mươi đang ngậm tẩu thuốc, tay vẫn gõ đều đều chiếc búa điêu khắc tỉ mỉ từng nét hoa văn trên quan tài, như có thể thấy hắn, lão già kia hắng giọng nói ra ngoài
-vào đi, mua quan tài hay tiền giấy
Thấy gọi mình Dương Vũ liền bước vào trong, hành lễ một cái rồi nói
-tôi muốn mua một chiếc quan tài
Người kia dừng búa, miệng phả ra một hơi thuốc quay qua nhìn Dương Vũ một cái rồi lại tiếp tục công việc, rít một hơi thuốc nữa rồi nói
-năm lượng bạc, không bớt
-cái gì, năm lượng bạc, quan tài đó để vừa tới ba người hay sao
Dương Vũ quắc mắt hỏi
Người kia nghe vậy thì cười cười, lắc đầu nói
-một đạo sĩ như cậu, khai quang vài lần thì đâu có thiếu tiền, đừng keo kiệt vậy chứ
Một câu này của ông ta làm Dương Vũ ngạc nhiên vô cùng, lập tức phải hỏi
-ông cũng là người trong đạo môn?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT