Úy Minh Hải cười như không cười gật đầu, Úy Lam đứng dậy, “Đã lâu không gặp.”
“Quả thật lâu rồi chưa gặp cô.” Nói xong Tần Thư lấy cốc của mình chạm với Úy Lam, “Tôi vừa về, còn chưa có thời gian mời cô uống cà phê. Hôm nào chúng ta nhất định phải ngồi lại với nhau, kính cô một ly trước nhé.”
Cô giả vờ giả vịt nhấp môi, nhưng không uống.
Úy Lam nhất thời không đọc được kịch bản của cô, khóe miệng cười nhạt: “Còn chưa kịp chúc mừng cô và Hàn Phái, tân hôn hạnh phúc.”
Lời này cô ta một trăm lần không tình nguyện nói ra.
Cũng không muốn mình bị loại tình cảm không có kết quả này ràng buộc.
Úy Minh Hải lắc lắc ly bia, một chuỗi bọt khí nhỏ ục ục nổi từ dưới đáy lên thành ly, tụ lại với nhau, nổi lên trên bề mặt một màu nâu nhạt.
Trong phút chốc, từng đám bọt khí tan vỡ hết.
Úy Minh Hải như chuyên chú nhìn ly bia trong tay, nhưng thỉnh thoảng vẫn liếc cô một cái.
Ông ta tâm tư thâm trầm, Tần Thư không đoán được rốt cuộc ông ta suy nghĩ gì, giống như tất cả tâm tư không muốn để cho người khác biết đều bị cặp kính gọng vàng kia che giấu.
Hiện tại ở khoảng cách gần thế này, cô có thể thấy rõ bộ dáng của ông ta.
Đàn ông 40 tuổi, lại không có dáng vẻ của một ông chú dầu mỡ, cho người ta cảm giác sạch sẽ thoải mái trẻ trung.
Mặc dù ngồi, cũng không có chút bụng bia nào.
Ống tay áo sơ mi của Úy Minh Hải cuốn đến khuỷu tay, chống trên mặt bàn, tuỳ ý uống bia, không để ý đến ánh mắt âm thầm đánh giá của Tần Thư.
Ông ta lộ ra cánh tay màu lúa mạch phía trên còn vài vết sẹo, có vài vết đã nhạt màu, chỉ lưu lại một vệt trắng nhạt.
Tần Thư biết những vết sẹo này tới từ đâu, Úy Minh Hải cũng không giống như những ông chủ khác, chỉ ngồi văn phòng xử lý công vụ, ông ta cực kỳ nhiệt tình yêu thích thám hiểm bên ngoài.
Ở trong rừng mưa nhiều ngày, cuối cùng hữu kinh vô hiểm*, tuy rằng khắp người đều có vết thương nhưng vẫn ngoan cường sống tiếp.
(*Hữu kinh vô hiểm: gặp nguy hiểm nhưng bình an vô sự)
Cho nên ở thương trường phong vân khó lường, cá lớn nuốt cá bé, kể cả lần vấp ngã nhiều năm trước, ông ta vẫn có thể sừng sững như một ngọn núi.
Đồ nướng Úy Lam gọi đã lên, mùi thơm sực lên.
“Có muốn cùng nhau ăn một chút không?” Úy Lam khách khí nói.
“Cảm ơn, tôi ăn no rồi.”
Tầm mắt Tần Thư lại lần nữa dừng ở trên người Úy Minh Hải, tùy ý trò chuyện với ông ta: “Hiện tại mọi người đều chú ý ăn uống lành mạnh, Úy đổng gọi nhiều như vậy, có ăn hết được không?”
Cô đang ám chỉ nuốt Phương thị sẽ bị mắc nghẹn.
Lời này nghe có vẻ ngạo mạn vô lễ, Úy Minh Hải cười nhạt, không nhìn ra chút mất hứng nào “Mỗi ngày tôi đều rèn luyện, ăn uống không tệ lắm, cảm ơn đã quan tâm.”
Tần Thư liếc mắt hai lần về phía cầu thang, hình như là đang xem Hàn Phái có xuống hay không. Bên kia không có ai, thần sắc cô buông lỏng một chút, tầm mắt lại hướng tới người Úy Minh Hải.
Cô bỗng nhiên cảm thấy kỹ thuật diễn của mình cũng được.
“Úy đổng, nhiều công ty trong ngành như vậy, vì sao phải chọn xuống tay với Phương thị?”
Úy Minh Hải không nhanh không chậm nói: “Tần tiểu thư quá lời rồi, đây là đầu tư, tôi cảm thấy tương lai không tồi, Tần tiểu thư có muốn góp cổ phần với tôi không?”
Tần Thư cười: “Tôi không có tiền thì làm sao bây giờ?”
Úy Minh Hải: “Góp bằng chuyên môn cũng được.”
“Cảm ơn Úy đổng nâng đỡ, nếu nói chuyên môn, tôi cảm thấy chính mình cũng khá được.” Tần Thư nói xong, bất động thanh sắc đánh giá Úy Minh Hải.
Úy Minh Hải trước sau đều cười, đáy mắt không có chút nào gợn sóng.
Cũng không biết có phải lốc xoáy quá sâu hay không, cô không thấy rõ.
Thời gian không còn nhiều, có lẽ Hàn Phái sẽ lập tức trở lại.
Tần Thư phải trở về, cô không vòng vo nữa: “Úy đổng, nếu ngài thật sự quyết tâm bắt lấy Phương thị, còn định đẩy Phương Mộ Hòa và bác Phương ra khỏi hội đồng quản trị, vậy thì ai cũng sẽ không dễ chịu.”
“Hả?” Úy Minh Hải nhấp một ngụm bia, biểu tình không chút biến hóa, ông ta nói: “Tôi rửa tai lắng nghe đây.”
Tần Thư: “Chờ khi nào bắt đầu, ngài chẳng phải sẽ biết sao? Nếu nói cho ngài biết trước cũng chẳng còn gì thú vị nữa, phải không?”
Cô cố tình tạm dừng: “Đừng làm tổn thương người quá đáng, nếu không đến lúc đó, tôi sợ cho dù ngài có ba đầu sáu tay cũng không ứng phó được. Úy đổng, ngài vẫn là suy xét cẩn thận một chút, nên đúng lúc thu tay lại. Có tiền mọi người cùng nhau kiếm, tế thủy mới có thể trường lưu*, ăn một miếng lớn không thể ngay lập tức trở thành người mập được, còn có thể bị đau dạ dày đấy.”
(*tế thuỷ mới có thể trường lưu: dòng suối nhỏ mới có thể chảy dài)
Cô vừa cảnh cáo vừa uy hiếp.
Úy Minh Hải bỗng nhiên cười nhẹ.
Nhìn chằm chằm cô mấy giây, Tần Thư cũng nhìn ông ta, vẫn như cũ không nhìn ra manh mối gì.
Tần Thư buồn bã nói: “Bia lạnh với đồ nướng BBQ là mỹ vị nhân gian. Nhưng người lớn tuổi vẫn nên kiềm chế một chút. Úy đổng, ngài cứ dùng bữa, xin lỗi tôi không tiếp được.”
Úy Minh Hải nhấp mấy ngụm bia, nhàn nhạt mùi lúa mạch, hầu kết trượt lên xuống, nuốt xuống bia lạnh, từ khoang miệng đến yết hầu, sảng khoái, mát lạnh.
Vài giây sau, trong cổ họng như có như không có chút chua xót.
Nhưng trước sau ông ta đều không nói gì.
Chờ cô đi xa, Úy Minh Hải mới thu hồi tầm mắt, ánh mắt nheo lại, khiến người ta không hiểu.
Úy Lam cho rằng chú không vui sau khi bị mạo phạm, nói với ông ta: “Cô ta luôn như vậy, được nuông chiều từ bé, không để ai vào trong mắt. Chú, chú không cần để ở trong lòng.”
Đến bây giờ cô còn nhớ rõ lúc ấy ở sân bay, cô đi Canada công tác, Tần Thư hình như là về trường, ỷ vào có Hàn Phái ở đó, bộ dáng cô ta đối với cô hùng hổ dọa người.
Úy Minh Hải nói: “Mắt thấy không nhất định là thật, tai nghe chưa chắc đã tin được.”
Úy Lam nhất thời không hiểu lời này có ý gì, vừa muốn hỏi, Úy Minh Hải lại bảo cô, không ăn thì nguội mất.
“Chú, với con mắt của đàn ông, Tần Thư có phải là kiểu mà đàn ông vừa gặp đã yêu không ạ?” Úy Lam ăn mà không biết mùi vị gì, hỏi Úy Minh Hải.
Úy Minh Hải như suy tư gì nhìn chằm chằm cô, hỏi ngược lại: “Cháu thích Hàn Phái à?”
Úy Lam: “…”
Suýt chút nữa bị xiên nướng làm bỏng, “Sao có thể ạ.” Cô không thừa nhận.
Úy Minh Hải cũng lười vạch trần: “Tình cảm là thứ không đáng tin cậy nhất, cái gì cũng không đáng tin bằng tiền. Cháu cũng không còn nhỏ, đừng kéo dài nữa, tìm một người có năng lực, đối xử với cháu tốt rồi nhanh kết hôn đi. Đã 30 rồi, còn muốn kéo dài tới khi nào?”
Úy Lam: “Cháu biết rồi, chú đừng nói nữa, bà nội còn mỗi ngày ở trước mặt cháu lải nhải về chú đấy.”
Úy Minh Hải lại rót cho mình một cốc lớn, một hơi uống hết, “Năm đó chú suýt chút nữa thì chết trong tay đàn bà, mọi người quên rồi à?”
Cho dù là phụ nữ đẹp, cũng không khiến ông ta có chút hảo cảm nào.
Úy Lam cắn môi, cô không nên lúc ăn cơm nói đề tài mất hứng như vậy.
Lúc trước chú phá sản, là do bị vợ trước lừa.
Mấy năm đó đối với đại gia đình cô, cảm giác như bầu trời sắp sụp xuống.
Chú cũng có một hai năm bặt vô âm tín, không ai biết chú ở đâu, nhưng vẫn không quên gửi cho cô học phí. Mgười trong nhà tìm tới thành phố nơi chú gửi tiền đi, cũng không thấy tung tích gì.
Bốn năm sau, chú mới một lần nữa vực dậy.
Úy Lam thấy cảm xúc của Úy Minh Hải có chút dao động, vội nói sang chuyện khác, lấy một xiên sườn sụn đưa cho Úy Minh Hải: “Cái này ăn ngon, chú nếm thử đi ạ.”
Tần Thư vừa trở lại chỗ ngồi không đến hai phút, Hàn Phái từ trên lầu xuống.
“Còn ăn nữa không?”
Tần Thư lắc đầu, “Em no rồi.” Cũng không muốn ăn gì nữa.
Tính tiền rời đi.
Đi tới cửa, Úy Minh Hải khách sáo đứng lên.
Vừa rồi Úy Minh Hải ngồi, Tần Thư không có cảm giác gì, nhưng ông ta vừa đứng lên, Tần Thư lập tức có cảm giác áp bách. Úy Minh Hải cao gần bằng Hàn Phái, chỉ thấp hơn một hai cm là cùng.
Cô đi giày đế bằng, Úy Minh Hải cao hơn cô một cái đầu.
Hơn nữa ông ta mặc sơ mi đen, cả người mang lại cảm giác cường thế chiếm đoạt.
Hàn Phái khách sao cùng ông ta bắt tay, Úy Minh Hải lãnh đạm cười.
Hai người đàn ông khí thế ngang nhau tại tiệm đồ nướng nhỏ này, đúng là oan gia ngõ hẹp.
Không nói lời nào, ai cũng lười mở miệng.
Ngắn ngủn vài giây, bốn phía như tràn ngập thuốc súng, được che đậy dưới mùi thịt nướng BBQ thơm lừng.
Không khí cực kỳ khẩn trương.
Tần Thư mặt lạnh liếc Úy Minh Hải một cái rồi cùng Hàn Phái đi ra ngoài.
Ra đến bên ngoài, Hàn Phái hỏi cô: “Em nói gì với Úy Minh Hải rồi?”
Tần Thư cười: “Giống một kẻ ngốc đi cảnh cáo ông ta, nội tâm ông ta lúc đó chắc cảm thấy em điên rồi, có lẽ làm ăn nhiều năm như vậy, cũng chưa gặp được kẻ nào không biết tự lượng sức mình như em, trực tiếp đối mặt khiến ông ta không xuống đài được.”
“Cũng được, phải làm cho ông ta không rõ đâu mới là con người thật của em.”
Hàn Phái sợ cô đắc ý, giội cho cô một bát nước: “Úy Minh Hải sẽ không dễ tin vào những thứ nhìn thấy được, đêm nay em biểu hiện như vậy, hiện tại ông ta tin, sau khi trở về ngẫm lại cũng có thể sẽ có nghi ngờ.”
“Không phải em sẽ lập tức đối phó với ông ta sao?” Anh hỏi.
“Vâng, trong mấy ngày này thôi”
“Vậy những sách lược mà em đối phó với ông ta phải là đánh vỡ những quy tắc bình thường.”
Tần Thư gật đầu: “Cái này em biết.” Cô kéo cánh tay Hàn Phái, cả người như treo ở trên người anh, “Còn gì muốn dặn dò em nữa không?”
“Dặn dò thì không có.” Hàn Phái đúng sự thật nói: “So chiêu với Úy Minh Hải, em vẫn còn yếu lắm.”
Điểm này Tần Thư rõ ràng, cô còn biết chính mình có mấy cân mấy lượng, hiện tại phương pháp thắng duy nhất là xuất kỳ bất ý*.
(*Xuất kỳ bất ý: hành động bất ngờ ngoài dự liệu của người khác)
Đả kích người đàn ông như Úy Minh Hải, chính là phải làm ông ta hoài nghi sức phán đoán của mình.
Chờ ông ta sinh ra cảm giác tự phủ định chính mình, cũng là lúc cô tìm được đột phá.
Nhưng làm được điều này, quá khó.
“Anh có biết về cuộc sống cá nhân của Úy Minh Hải không?” Tần Thư hỏi.
Trên mạng không có bất cứ thông tin gì, tư liệu mà ông nội cho cô cũng không đề cập đến.
Cụ thể ông ta bao nhiêu tuổi, tình trạng hôn nhân, gia đình, cô cái gì cũng không biết.
Hàn Phái nói hết những thứ anh biết với cô: “Úy Minh Hải ở nhà đứng thứ bảy, năm nay vừa tròn 40, từng có một lần kết hôn, lúc ông ta phá sản thì vợ đòi ly hôn, sau này ông ta cũng không tái hôn, không có con, Úy Lam cơ bản chẳng khác nào con gái ông ta. Khi đó ông ta nợ nần ngập đầu vẫn kiên trì để Úy Lam học xong cấp ba tại trường tư, còn chuyện tình cảm thì anh không biết.”
Ngừng một lát, “Người như ông ta, sẽ không để phụ nữ trở thành ràng buộc.”
Tần Thư gật đầu, cuộc sống cá nhân kiềm chế, không có chỗ nào uy hiếp để đột phá.
Cũng có nghĩa ông ta lý trí bình tĩnh đến đáng sợ, tất cả dục vọng đều là quyền thế và tiền tài.
Ô tô đậu ở xa, trên đường về nhà lại đi qua tiệm nướng đó, Tần Thư nhìn vào trong tiệm.
Nhìn bóng dáng Úy Minh Hải, cô có suy nghĩ phức tạp.
Dọc theo đường đi đều nghĩ làm thế nào để phá cục diện này.
Khi suy nghĩ đến ngõ cụt, Tần Thư xoa xoa giữa mày.
Tay không khỏi đặt ở trên bụng nhỏ sờ nhẹ, chỉ là đặt ở phía trên đã cảm nhận được một loại mềm mại khác.
Hiện tại cả ngày cô diễn cung tâm kế, có lẽ chờ đến khi đứa bé ra đời chắc cũng chẳng phải đứa trẻ lương thiện gì.
Cô cười nói với Hàn Phái: “Em cảm thấy nếu em tiếp tục tính kế, sẽ dạy hư con trai anh.”
Hàn Phái: “Không hư được, gen nhà chúng ta còn ở đó.”
Tần Thư: “…”
Trước 0 giờ vẫn coi là Tết thiếu nhi, về đến nhà, 23 giờ 56 phút Hàn Phái lại tặng Tần Thư một phần quà: “Còn chưa tới mùng 2, chúc em mùng 1 tháng 6 vui vẻ.”
Tần Thư cầm túi hồ sơ, vừa bóc vừa cười: “Lại là kinh hỉ gì ạ?”
“Em tự xem đi.” Hàn Phái cởi quần áo, chuẩn bị tắm rửa.
Nhìn thấy tên công ty trên văn kiện, Tần Thư đã kích động ném túi hồ sơ lên sô pha, nhảy vào lòng Hàn Phái: “Ông xã, sao anh lại tốt như vậy.”
Trước đô, cô còn thật sự cho rằng Hàn Phái cái gì cũng không quản, nhưng thật ra anh vẫn là không đành lòng.
Hàn Phái suýt chút nữa không đỡ được cô, “Chú ý một chút, không thể nghịch giống như trước được.”
“Không sao, em hiểu rõ mà.”
“Hiểu rõ mà còn nhảy?” Hàn Phái bế cô lên, Tần Thư hai chân quấn lấy eo, ôm chặt cổ anh, hôn môi anh: “Tốn không ít công sức phải không ạ?”
“Cũng tàm tạm.” Hàn Phái ôm cô đi đến phòng tắm.
Tần Thư dựa vào ngực anh, hưng phấn không lời nào có thể diễn tả được.
Ông nội cũng cho cô không ít tư liệu, nhưng sau khi phân tích những tài liệu đó không đủ để bán khống công ty của Úy Minh Hải, hiện tại có một chồng thật dày văn kiện này của Hàn Phái, cô có tự tin.
Đêm nay lần đầu tiên giao chiến với Úy Minh Hải, cô cảm giác được áp lực xưa nay chưa từng có.
Giống như lúc trước Bặc Nhất nói, cho dù là Hàn Phái chính diện giao thủ, cũng không chắc chắn có thể thắng, kết quả tốt nhất có thể là ngang tay.
“Nếu ngày nào đó anh với Úy Minh Hải có mâu thuẫn, sẽ là cục diện gì?” Cô tò mò hỏi anh.
Hàn Phái: “Cơ bản là không có khả năng.”
“Anh nói nguyên nhân đi.”
“Khi tài lực ngang nhau, có mâu thuẫn chẳng khác nào lưỡng bại câu thương, anh với ông ta sẽ không chạm vào cái đường dây cao thế này.”
Tần Thư gật đầu, bọn họ đây là nước sông không phạm nước giếng.
Sau khi vào phòng tắm, Hàn Phái tắm cho Tần Thư trước, “Có mệt không?” Thấy cô tinh thần uể oải anh hỏi.
“Không sao ạ, buổi chiều ngủ lâu như vậy rồi.” Tần Thư nói, ngáp một cái.
“Tắm xong thì đi ngủ, đừng xem tài liệu nữa.”
Tần Thư gật đầu, hiện tại trong bụng có một bạn nhỏ, cô không thể thức đêm giống như trước kia.
Đợi lát nữa chỉ ngó qua xem là tư liệu gì, không nghiên cứu cụ thể.
“Định khi nào mới nói với trong nhà chuyện em mang thai?” Hàn Phái hỏi ý kiến cô.
Tần Thư nghĩ: “Tháng sau đi, lãnh chứng cũng một tháng rồi, mang thai là bình thường, nếu không bà nội sẽ chém em.”
Bà nội tuy rằng tư tưởng tiến bộ, nhưng sớm đã nói với cô, con gái khi hưởng thụ tình yêu nên thoải mái mà hưởng thụ, thân phận nào thì thực hiện trách nhiệm đó.
Mang thai sinh con đó là chuyện sau khi kết hôn mới suy xét.
Cưới chạy bầu, cảm giác không được tốt cho lắm.
Thật ra cô với Hàn Phái không phải là cưới chạy bầu, khi anh còn chưa biết cô có em bé, đã cho cô kinh hỉ lớn như vậy, vừa khéo cô lại mang thai.
Nhưng trùng hợp như vậy nói ra không ai tin.
Hàn Phái nói: “Vậy cứ theo ý em, không cần khiến bà nội không vui.”
Hai người thương lượng quyết định như vậy, tháng sau nói với người trong nhà.
Tần Thư lười nhác dựa vào người Hàn Phái, tùy ý để Hàn Phái xoa sữa tắm cho cô.
Cúi đầu nhìn bụng nhỏ, so với trước kia không có gì khác nhau.
“Anh nói về sau em bé ở trong bụng lớn lên, bụng em có thể bị rạn không?”
Thật là lo lắng, nếu bị rạn, mùa hè mặc quần áo sẽ rất khó coi.
Hàn Phái nghiêm túc cầm cánh tay cô tắm rửa, “Không sao, chờ bụng lớn hơn một chút, mỗi ngày anh dùng tinh dầu chuyên dụng mát xa cho em.”
Tần Thư dùng đầu ngón tay lấy một khối bọt sữa tắm quẹt lên mặt anh, không khỏi bật cười.
“Đừng nhúc nhích.” Hàn Phái dùng mu bàn tay lau, Tần Thư lập tức lại quẹt một chút, chơi vui vẻ vô cùng, hỏi anh: “Anh còn biết cả tinh dầu chuyên dùng cho thai phụ?”
“Ừ, quyển sách anh vừa đọc kia có nói.”
“Anh có muốn không?” Chợt, Tần Thư tới gần anh hỏi, lại ở bên tai anh thổi một hơi.
Hàn Phái tiếp tục tắm rửa cho cô, “Muốn cái gì?”
“Anh nói đi?”
Hàn Phái liếc cô, “Không phải nói ba tháng đầu không thể làm sao?”
Tần Thư buông tay, “Em có bao.” Sau đó cười.
“…”
Vốn dĩ Hàn Phái thật sự không có suy nghĩ khác. Đơn thuần tắm rửa cho cô, kết quả cô luôn trêu chọc anh, sau đó anh cũng không thể mỹ nữ ngồi trong lòng mà không loạn.
Cô dùng phương thức khác thỏa mãn anh một lần.
Nhưng cũng không tận hứng, dù sao cũng coi như tiết một nửa hỏa khí.
Kết thúc, Hàn Phái âm thầm thở dài một hơi.
Tắm xong, Tần Thư buồn ngủ không chịu được, tư liệu không kịp liếc mắt một cái đã trở lại phòng ngủ.
Hàn Phái hôm nay cũng mệt mỏi cả ngày, không tới thư phòng, cùng Tần Thư đi ngủ.
Trong bóng tối, cảm nhận được hơi thở quen thuộc và nhiệt độ cơ thể của nhau.
Tần Thư mơ màng sắp ngủ, lại bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, “Ông xã.”
“Sao thế?”
“Lần trước anh làm khách mời talk show, còn có khoảng thời gian trước ở họp báo cổ đông, nữ phóng viên đó là bạn anh sao?” Tần Thư hỏi, cố gắng mở to mắt.
Hàn Phái gật đầu: “Ừ, vợ của bạn, làm sao vậy?”
Tần Thư dựa vào anh gần thêm một chút, “Thương lượng một chút với anh, anh có thể giới thiệu mỹ nữ phóng viên đó cho em không?”
“Em muốn làm quen với cô ấy làm gì?” Kỳ thật Hàn Phái cũng nghĩ đến nguyên do, nhưng giả bộ không biết.
Tần Thư không giấu giếm: “Còn có thể vì cái gì, vì chuyện của Phương Mộ Hòa chứ sao.”
Hàn Phái nói: “Cô ấy giỏi gây họa nhất, em đừng lăn lộn với cô ấy.”
“Cô ấy gây hoạ chỗ nào, tiết mục hot, lời bình cũng sắc bén đúng chỗ, tin tức phóng viên khác không dám phát đến tay cô ấy chỉ là chuyện nhỏ, một phóng viên tốt như vậy, anh lại nói người ta gây họa?”
“Vậy còn chưa đủ gây hoạ? Nếu không phải có chồng cô ấy cho chỗ dựa, em cho rằng cô ấy có thể an ổn đến giờ à?”
“Vậy chồng cô ấy thật không tồi, nhưng em thấy chồng em còn tốt hơn.” Tần Thư dùng sức ôm anh.
Hàn Phái không trúng chiêu này của cô: “Đừng nịnh nọt, vô dụng.”
“Em nào có nịnh nọt, ăn ngay nói thật, ai cũng không tốt bằng anh, anh họ em cũng vậy, xách giày cũng không đuổi kịp.” Tần Thư ở trong ngực anh cọ cọ, dịu dàng làm nũng.
Hàn Phái xoa bóp mặt cô: “Hôm nào em đứng trước mặt anh em nói như vậy anh mới tin.”
Tần Thư: “…” Nếu thế anh ấy còn không đánh chết cô.
Cô tìm lý do: “Lời này là vợ chồng chúng ta líu lo trong ổ chăn, sao có thể cho người khác nghe được.”
Hàn Phái ấn cô vào trong lòng ngực: “Ngủ đi, muộn lắm rồi.”
Tần Thư lại ngẩng đầu: “Ông xã, giới thiệu cho em nhé.”
Cô nhẹ nhàng mút vào môi anh, cọ xát.
Cuối cùng Hàn Phái vẫn dung túng cô, chẳng qua không khéo chính là: “Cô ấy với chồng đang ở nước ngoài, cuối tháng mới về, em chờ được không?”
Tần Thư lắc đầu, cuối tháng chắc chắn không kịp, nghĩ rồi quyết định: “Chờ anh liên hệ xong, cho em địa chỉ mail là được.”
Vui vẻ dùng sức hôn anh vài cái, từ trong lồng ngực anh ngoi lên trèo ra, gối lên gối của mình.
Trong khoảng thời gian này cô không ở nhà, Hàn Phái luôn cảm thấy thiếu cái gì đó.
“Đến đây.” Anh duỗi tay gọi cô.
Tần Thư lắc đầu, lại dịch về phía bên kia một chút: “Không qua, lỡ anh đè vào em bé thì sao?”
“Em muốn qua cầu rút ván à?”
“Sao có thể, sao em dám trở mặt lúc này? Nếu không anh không cho em địa chỉ mail thì sao?” Tần Thư bật cười.
Híp mắt ngủ.
Hàn Phái đợi một lát, Tần Thư vẫn không lại gần, tự anh dịch qua, để lưng cô dán vào lồng ngực anh, tay anh nhẹ nhàng đặt trên bụng cô.
*— đổng: là chủ tịch hội đồng quản trị
*—-tổng: là tổng giám đốc
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT