Hàn Phái nắm tay Tần Thư, hai người đi thang bộ đi lên.
Hiện tại không đi thang máy gần như trở thành tình thú của hai người, người đi thang máy nhiều, đi thang bộ có thể dính lấy nhau, còn có thể thỉnh thoảng bắt nạt anh một chút, vì thế Tần Thư tương đối thích đi thang bộ.
Hiện giờ là tháng ba, tháng tư dự án BD sẽ có kết quả, không phải Phương Mộ Hòa lấy được, thì là Hàn Phái lấy được, cô còn bị dày vò hơn một tháng nữa.
Chờ dự án BD kết thúc, cô phải xin nghỉ về trường, trở về lại bận rộn với dự án AC.
Tần Thư nghĩ đến lễ tốt nghiệp tháng 5, cô hỏi anh: “Anh biết em tháng mấy tốt nghiệp không?”
Hàn Phái: “Không biết.”
Tần Thư: “… Em cũng quên mất rồi.”
Hàn Phái không trêu cô nữa, nói với cô: “Đến lúc đó em xem có thể xin vé từ chỗ bạn học không, anh cũng qua với em. Nếu em không lấy được, anh sẽ tìm giáo sư cũ của anh.”
Lễ tốt nghiệp của các cô, người nhà phải có vé mới vào được, mỗi học sinh có hai vé, có người nhà học sinh không đi sẽ thừa vé.
Tần Thư hỏi anh: “Ngày đó anh rảnh à?”
Hàn Phái: “Không liên quan đến việc có rảnh hay không.”
Tần Thư duỗi tay: “Nào, ngoéo tay. Mặc kệ anh bận thế nào cũng phải đi, phải đi chụp ảnh cho em.”
Hàn Phái: “Em còn trẻ con à?” Anh nắm chặt ngón tay cô trong lòng bàn tay mình, không ngoéo tay.
Tần Thư nói đến chuyện tốt nghiệp: “Đêm đó cao ốc quốc tế thắp đèn xanh, đẹp lắm, anh phải chụp cho em nhiều chút, kỷ niệm em tốt nghiệp.”
Hàn Phái gật đầu, “Ừ.”
Tới phòng tiệc, các bạn học đã đến gần hết, đang chen ở một bàn nói chuyện phiếm, nhìn thấy Hàn Phái và Tần Thư, bọn họ ồn ào như ong vỡ tổ.
Giới thiệu xong, Hàn Phái để Tần Thư ngồi bên cạnh anh.
Bọn họ lớn hơn Tần Thư không ít, lại không thân, còn ở hôn lễ của người khác, nên không làm ầm ĩ nhiều, vui đùa hai câu xong, liền bắt đầu nói chuyện với Hàn Phái.
Đến tận lúc này, Úy Lam ngồi ở nghiêng đối diện còn chưa bình tĩnh lại.
Hóa ra ngày đó giác quan thứ sáu của mình không sai, Tần Thư này thật đúng là Tần Thư mà Hàn Phái khoe ân ái kia.
Hiện tại cô vô cùng chán ghét tính mẫn cảm nghề nghiệp mình, có lẽ người khác còn không phát hiện ra trang phục hôm nay Hàn Phái mặc với Tần Thư là một kiểu khác của trang phục tình nhân.
Ghim cài áo và màu váy của Tần Thư, với khuy măng séc của Hàn Phái là cùng một thiết kế.
Hai người còn đeo đồng hồ đôi.
Khi Úy Lam nhìn về phía Tần Thư, Tần Thư giống như có cảm ứng, đúng lúc cũng nhìn qua.
Tầm mắt hai người giao nhau đối diện vài giây, giả lả cười chào hỏi, ngay sau đó ánh mắt lại tách ra.
Hôn lễ bắt đầu rồi, bọn họ đều trở lại vị trí của mình.
Úy Lam ngồi cùng bàn với các cô, ngồi nghiêng đối diện với cô, đối diện mặt Hàn Phái.
Tần Thư đã từng tham gia không ít hôn lễ, trước kia đều là xem náo nhiệt, ăn uống rồi trở về, nhưng tâm trạng hôm nay khác với mọi lần.
Nhìn cô dâu trên sân khấu, cô tưởng tượng hôn lễ của mình với Hàn Phái sẽ như thế nào.
Đến lúc cô dâu ném hoa, Tần Thư nhỏ giọng nói với Hàn Phái nói: “Em có nên lên đoạt không?”
Hàn Phái: “Em đoạt làm cái gì? Em thiếu hoa à?”
Tần Thư: “… Không phải nói là có thể có vận may sao.”
Hàn Phái: “Không cần, nhưng em có thể nhìn xem cô dâu ném hoa như thế nào, chờ chúng ta kết hôn, em có thể học theo.”
Tần Thư cười, tiếp tục xem hôn lễ.
Kết thúc buổi lễ, bọn họ dùng cơm.
Giống như ăn cơm với mọi người trong nhà, Hàn Phái không gắp đồ ăn cho Tần Thư, cũng sẽ không nói chuyện nhiều với cô, thỉnh thoảng sẽ nói với bạn học vài câu.
Sự chú ý của Úy Lam hôm nay tất cả đều tập trung vào Hàn Phái và Tần Thư, cô phát hiện chỉ cần là đồ ăn mà Tần Thư thích chuyển đến trước mặt Tần Thư, Hàn Phái đều sẽ cố ý dùng ngón tay giữ đĩa quay một chút, chờ Tần Thư gắp xong, anh mới buông tay.
Mỗi lần đĩa quay xoay tròn đều như vậy, anh không hề quên lần nào.
Tiệc rượu không lâu lắm, Hàn Phái đi toilet, Tần Thư không quen những người xung quanh, nhàm chán lướt xem di động, chờ đến khi cô ngẩng đầu, Úy Lam phía đối diện đã đứng dậy, ra ngoài nghe điện thoại.
Hàn Phái từ toilet ra, vừa lúc ở khu nghỉ ngơi gặp Úy Lam, cô vừa kết thúc cuộc trò chuyện, Úy Lam nhìn thấy Hàn Phái, cười cười với anh, “Buổi tối đi tiếp với mọi người chứ?” Bọn họ còn muốn đi hát uống rượu nữa.
Hàn Phái: “Tớ không đi đâu, phải đi dạo cùng cô ấy.”
Hai người cùng nhau đi về phía hội trường.
Úy Lam như là tùy ý hỏi một câu: “Khi nào thì các cậu định kết hôn?”
Hỏi ra câu này, trong lòng cô như có cây kim đâm vào.
Hàn Phái nói: “Tùy cô ấy.”
Úy Lam ngẩn ra, sau đó cười lãnh đạm: “Trong ấn tượng của tớ, cậu không phải là người như vậy.”
Hàn Phái hỏi: “Tớ là người như thế nào?”
Úy Lam trả lời dựa theo hiểu biết về anh trước kia: “Cậu chuyện gì cũng sẽ dựa theo suy nghĩ của mình, rất ít khi tùy vào người khác.”
Hàn Phái: “Tùy người.”
Úy Lam ngừng vài giây mới hiểu hai chữ này có nghĩa là gì, đối với người khác anh vẫn như vậy, nhưng đối với Tần Thư anh sẽ thỏa hiệp.
Mắt thấy đã sắp đến nơi, Úy Lam đắn đo mãi, cố gắng đem chút cao ngạo của mình gác sang một bên, hỏi anh: “Phải rồi, cho tớ phương thức liên lạc của cậu đi?”
Lại giải thích thêm: “Nếu dự án có vấn đề gì còn tiện liên lạc.”
Trước kia sẽ có vấn đề cần liên lạc với bọn họ, nhưng cô chỉ có phương thức liên hệ của Thu Lam, mà cô thì một câu cũng không muốn nói với cô ta.
Hàn Phái đọc số di động, cố ý nhấn mạnh: “Đây là số điện thoại của phó tổng bên Vạn Hòa, người phụ trách dự án BD lần này, có chuyện gì cậu cứ trực tiếp tìm anh ta.”
Trong lòng Úy Lam giờ khắc này hoàn toàn lạnh lẽo, ngón tay nhập số của cô không khỏi run rẩy, một khắc kia, tất cả tự tôn và kiêu ngạo của cô đã bị dãy số này hoàn toàn dẫm đạp.
Cho dù không nể tình là bạn ngồi cùng bàn, mà chỉ là bạn học bình thường hỏi số điện thoại của anh, anh cũng không nên không chút niệm tình nào mà cự tuyệt như vậy chứ?
Huống hồ vẫn là vì dự án mà anh để ý.
Đây là anh hoàn toàn không giữ lại chút tình cảm bạn học, có lẽ trong mắt anh, cô với người qua đường cũng không khác gì nhau.
Tiệc tan, không ít khách khứa lục tục rời đi, Tần Thư ở hội trường chờ Hàn Phái, từ xa cô đã thấy Úy Lam ở bên kia cầm điện thoại.
Hàn Phái đi nhanh lại phía cô: “Chờ anh chút, anh đi chào hỏi bạn học một câu đã.”
Tần Thư nói với anh: “Bọn họ đều muốn đi tăng hai, anh không đi à?”
Hàn Phái: “Không đi, buổi chiều đi dạo với em.”
Hàn Phái đi vào, Tần Thư đứng tại chỗ chờ anh.
Lúc này Úy Lam đi tới, cũng không thấy cô ta liếc mắt một cái, trực tiếp đi qua.
Các cô vốn không quen thuộc, như vậy cũng bình thường.
Giống như khi đến, Hàn Phái nắm tay cô đi thang bộ.
Tần Thư cố ý nhìn trước nhìn sau.
“Em nhìn cái gì?” Hàn Phái hỏi.
Tần Thư thu hồi tầm mắt, “Em nhìn xem có người hay không.” Cô ghé sát vào anh, nhỏ giọng: “Úy Lam thêm WeChat của anh à?”
Hàn Phái: “Không, hỏi số điện thoại.”
Tần Thư nhìn anh, không cần nghĩ, đã hỏi trực tiếp, lại là bạn học, không cho thì không có mặt mũi nào, cô cũng hiểu nên không nói thêm gì nữa.
Có lẽ quá nhiều người chờ thang máy, nên có không ít người giống bọn họ, đi thang bộ xuống dưới, thỉnh thoảng còn có tiếng trẻ con nghịch ngợm, Hàn Phái cũng không giải thích nhiều.
“Buổi chiều em muốn đi đâu?” Anh hỏi.
Tần Thư lắc đầu: “Tạm thời em chưa nghĩ ra.” Cô hỏi lại lần nữa: “Anh thật sự không cần đến công ty à?”
Hàn Phái gật đầu: “Anh cũng chưa có nhiều thời gian ở bên em.”
Yêu đương như bọn họ cũng chẳng giống ai, thời gian hẹn hò mỗi ngày đều là chạy bộ, chuyện nói nhiều nhất cũng là chuyện công việc.
Quả thật là để cô phải chịu nhiều thiệt thòi.
Tần Thư suy nghĩ một lát, xuống tầng một rồi vẫn chưa nghĩ ra đi chỗ nào, cô rất ít đi dạo phố, cũng biết đàn ông đều không thích đi dạo phố, chuyện thú vị khác cũng là cưỡi ngựa.
Nhưng trại nuôi ngựa kia có cổ phần của Phương Mộ Hòa, hiện tại Phương Mộ Hòa có dự án cạnh tranh với anh, nếu đưa anh đi có lẽ trong lòng anh cũng không quá nguyện ý.
“Em còn chưa nghĩ xong à?”
Tần Thư lắc đầu.
Hàn Phái: “Vậy về nhà thay quần áo đã, trên đường từ từ nghĩ.”
“Thay quần áo gì cơ?”
“Đồ vận động.” Hàn Phái đánh giá cô từ trên xuống dưới: “Em mặc váy này đi giày đế bằng không hợp.”
Ngồi trên xe, Hàn Phái đã khởi động xe, lại bỗng nhiên tắt máy.
“Sao vậy anh?” Tần Thư hỏi.
Hàn Phái nghiêng người về phía cô, giải thích: “Anh cho số điện thoại của phó tổng, anh ta là người phụ trách dự án BD.”
Tần Thư trố mắt, không thể tưởng tượng nổi nhìn anh.
Hàn Phái tới gần, hôn cô: “Anh không cho số của anh.”
Tần Thư kinh ngạc lại vui vẻ, nhưng cũng nói đúng sự thật: “Thật ra, nếu là em, có lẽ em sẽ hơi ngại.”
“Ngại từ chối bạn học muốn xin số?” Hàn Phái hỏi.
Tần Thư gật đầu.
Lặng im một lát, Hàn Phái nói: “Rất nhiều người đều ngại từ chối, bởi vì muốn cố kỵ quan hệ bạn học, nhưng em ngẫm lại xem, nếu cho thì có ý nghĩa gì?”
“Ai mà biết được.”
“…” Hàn Phái cười, “Ngữ khí này của em là sao?”
Tần Thư hào phóng thừa nhận: “Lại ăn chút dấm thì làm sao.” ---Đọc full tại Truyenfull.vn---
Hàn Phái: “Anh đang nghiêm túc thảo luận vấn đề này với em, đừng mang cảm xúc cá nhân vào.”
Tần Thư ‘ Vâng ’, “Anh nói đi, em nghe đây.”
Hàn Phái vốn không định nói nhiều, anh cho rằng cô hiểu anh, xem ra vẫn có lúc cô sẽ để tâm vào chuyện vụn vặt.
Anh nghiêm túc sắp xếp từ ngữ:
“Lấy số của anh cũng không có ý nghĩa gì, nếu nói vì công việc, thì số của phó tổng là thích hợp nhất, công việc cụ thể của dự án là do anh ta và Thu Lam hai người phụ trách, anh chỉ trao đổi với lãnh đạo cấp cao của BD thôi. Nếu nói để bạn học liên hệ duy trì tình cảm, vậy càng không cần thiết, anh đã có em, cô ấy về sau cũng sẽ kết hôn, liên hệ làm cái gì? Không có việc gì lại giấu một nửa của hai bên để hoài niệm thời gian cấp ba à? Huống hồ lúc trước anh chỉ đơn thuần muốn giúp cô ấy, không trộn lẫn bất cứ tình cảm nào, không có gì để hồi ức.”
Ngừng một chút, “Rất nhiều người làm chuyện tốt cũng là vì đối với người ta có hảo cảm hoặc là vừa hay lúc ấy người kia khiến lòng đồng cảm trong nội tâm họ xúc động, mà bọn họ lại vừa vặn có năng lực này.”
Bao nhiêu năm qua, lần đầu tiên anh vì một chuyện nhỏ đến không thể nhỏ hơn mà giải thích nhiều như vậy.
Nếu tới giờ trong lòng cô còn có khúc mắc, anh sẽ nói hết một lần.
“Theo anh biết, những người bên cạnh anh bao gồm cả người nhà hay bạn bè, họ đi làm từ thiện giúp đỡ những đứa trẻ có hoàn cảnh khó khăn, không phải vì muốn được cảm kích, ước nguyện ban đầu của họ chỉ là, muốn bọn trẻ có thể nhận được sự giáo dục tốt hơn, có cơ hội nhìn ngắm thế giới này.”
“Rất nhiều đứa trẻ được trợ giúp, sẽ luôn muốn báo ân, chuyện này có thể lý giải, nếu là anh, anh cũng muốn làm như vậy, nhưng có thể cảm kích, còn hơn nữa thì không cần thiết, chân chính cảm ơn chính là em lấy năng lực của mình đi trợ giúp thêm cho càng nhiều đứa trẻ đang cần trợ giúp, đó mới là ý nghĩa thật sự của từ thiện.”
“Chuyện Úy Lam, chỗ sai duy nhất của anh chính là anh không nói rõ đây chỉ là đơn thuần trợ giúp, nghĩ đến lòng tự tôn nhạy cảm của cô ấy, lại còn là bạn học, anh mới nói là cho mượn, đến cả cha mẹ anh, anh cũng nói với bọn họ là cho mượn, nên mẹ anh mới nghĩ anh đối với Úy Lam đặc biệt.”
Tần Thư nửa đứng dậy, hôn môi anh, “Anh thật đúng là nghiêm túc giải thích đấy à?”
Hàn Phái: “Chỉ một câu mà em đã suy diễn quá nhiều rồi.” Anh không thích giải thích, giống như với Thu Lam, mặc kệ cô ấy hỏi cái gì, anh cũng không muốn nói nhiều.
Anh nhìn Tần Thư: “Người hiểu anh tự nhiên sẽ hiểu, người không hiểu anh, cho dù anh nói nhiều người ta cũng sẽ hiểu theo ý mình muốn, nói nhiều vô ích. Nhưng bởi vì người này là em, em ở trong cuộc dễ dàng bị loạn nên bất cứ lúc nào anh cũng có thể giải thích cho em.”
Tần Thư vui vẻ: “Không có mùi dấm nữa, tất cả đều là mùi nước hoa.”
Hàn Phái cởi dây an toàn, ý bảo cô: “Em đến phía trước ngồi đi.”
Tần Thư: “Ngồi lên anh á?”
Hàn Phái cười: “Nếu chuyện đó có thể làm em vui thì cũng được.”
Tần Thư thật sự bò đến ghế điều khiển, ngồi trên đùi anh, không sờ lung tung, chỉ là ôm cổ anh, an tĩnh nghe anh nói.
Hàn Phái ôm cô vào trong ngực: “Về sau anh sẽ chú ý giữ khoảng cách với phụ nữ, sẽ không để đối phương sinh ra hiểu lầm không cần thiết, nếu ngày nào đó anh sơ sót, làm không tốt, khiến em ghen tị, em hãy trực tiếp nói với anh, nếu có thì sửa không có thì thôi.”
Tần Thư: “Anh không cảm thấy em như vậy là vô cớ gây rối sao?”
Hàn Phái lắc đầu: “Mẹ anh hay ghen, thường xuyên ăn dấm của ba anh. Nên anh coi như cũng hiểu được.”
Tần Thư: “…”
Hàn Phái vỗ lưng cô: “Em ra phía sau ngồi đi, mình về nhà thôi.”
“Anh nghĩ được muốn đi đâu rồi à?” Cô hỏi.
Hàn Phái: “Thời tiết không nóng không lạnh, chúng ta đi dạo.”
“Cũng không tồi.”
Trước khi khởi động ô tô, Hàn Phái lại nghĩ tới một chuyện: “Kỳ Kỳ, trước tiên nói với em một chuyện”
“Vâng, chuyện gì thế ạ?” Tần Thư đã quay lại ghế sau ngồi xong.
Hàn Phái từ kính chiếu hậu nhìn cô: “Chờ dự án BD có kết quả, em không vui có thể nói ra, không cần buồn ở trong lòng. Giữa chúng ta, không chỉ là chuyện tình cảm, bất kể là chuyện gì cũng vậy.”
Tần Thư ngẩn ra, nháy mắt hiểu anh nói vậy là có ý gì: “Nghĩa là dự án BD anh nhất định phải có được?”
Hàn Phái gật đầu: “Ừ.” ---Đọc full tại Truyenfull.vn---
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT