CHƯƠNG 36

“Sao lại như vậy?” Tuyền nhìn bị thương nhìn nhi tử đang hôn mê, lo lắng toàn bộ hiện ở trên mặt.

 

“Người nọ có thể đâm bị thương Lẫm nhi, bắt đi Tiểu Nhã, nhất định không phải kẻ đầu đường xó chợ!” Phạm xem thương thế của Hồng Lẫm, hết sức duy trì bình tĩnh của bàn thân,

 

“Rốt cuộc là kẻ nào làm?”

 

“Bệ hạ! Có cấp báo!” Một thị vệ vội vàng báo lại, “Biên cảnh có cấp báo!”

 

“Chuyện gì?” Tuyền từ khi tìm thấy Tiểu niên cao đã hôn mê, tâm tình liền không tốt, hiện tại lại nghe có việc, khẩu khí lại kém tới cực điểm, “Nói mau!”

 

“Là Thao Liễm Vương đến thăm, đoàn đặc phái viên nói hắn muốn vì Tam điện hạ của Thao Liễm tặng lễ vật nên đã đến ngoại ô phía Bắc! !” Thị vệ thực tự giác nhanh chóng báo cáo.

 

“Đến rồi! Trẫm đã biết! Lui ra!” Tuyền nhanh chóng phân phó.

 

“Thuộc hạ cáo lui. . . . . .”

 

Đợi thị vệ lui ra, Tuyền tâm phiền ý loạn đánh một quyền lên trụ phòng, “Theo Liễm Vương lại đến đây là có dụng ý gì?”

 

“Ân. . . . . .” Hồng Lẫm nghe được hai chữ “Thao Liễm”, có chút phản ứng, “Tiểu. . . . . . Nhã. . . . . .”

 

Nghe được thanh âm Hồng Lẫm, Tuyền cùng Phạm lập tức tiến đến, “Tiểu niên cao / Lẫm nhi. . . . . .”

 

“Ngô. . . . . .” Hồng Lẫm hôn mê ba ngày cuối cùng cũng tỉnh lại, “Ba ba? Phụ thân?”

 

“Thật tốt quá! Tiểu niên cao cuối cùng cũng tỉnh lại . . . . . .” Tuyền kích động ôm lấy hắn.

 

Phạm nhẹ nhàng thở ra, lại nói: “Tuyền, buông hắn ra, Lẫm nhi cần nghỉ ngơi!”

 

“Phụ thân. . . . . .” Tễ Hồng Lẫm hoàn toàn tỉnh táo lại, “Tiểu Nhã đâu?”

 

“. . . . . .” Phạm không biết nên trả lời như thế nào.

 

Tuyền ở một bên lập tức an ủi: “Tiểu niên cao không cần lo lắng, ta đã phái người đi tìm Tiểu Nhã ! Tin rằng rất nhanh sẽ có kết quả . . . . . . Hiện tại ngươi chỉ cần hảo hảo nghỉ ngơi là được. . . . . .” Nói xong còn vì hắn dịch hảo góc chăn.

 

“Tiểu Nhã bĩ bắt đi rồi!” Hồng Lẫm hồi tưởng đến buổi tối ngày đó, “Bị người của Thao Liễm bắt đến ngoại ô phia Bắc!”

 

“Người của Thao Liễm? Ngoại ô phía Bắc?” Bất an trong lòng Tuyền bắt đầu chậm rãi khuếch tán.

 

“Ân!” Hồng Lẫm vẫn đang thực suy yếu, “Tay người nọ có mang hạo lan, còn chính miệng nói chờ ta ở ngoại ô phía Bắc!”

 

“. . . . . .” Phạm bắt đầu phân tích tình thế hiện tại, “Kì Viêm tiên hạ thủ vi cường! Chúng ta hoàn toàn bị đẩy vào thế bị động !”

 

Sắc mặt Tuyền khẽ biến, “Tiểu niên cao tính toán như thế nào?”

 

“Ba ba. . . . . .” Hồng Lẫm ánh mắt kiên định nói, “Ta nhất định phải tự mình đem Tiểu Nhã cứu trở về!”

 

Quả thế! Tấn Nhã ở trước mắt Hồng Lẫm bị bắt đi, dựa theo cá tính của Hồng Lẫm, nhất định sẽ tự mình đến đem y cứu về! Hảo một Kì Viêm a, đã đem Hồng Lẫm nhìn thấu!

 

“Tiểu niên cao. . . . . .” Tuyền quyết định đem nhiệm vụ của Hồng Lẫm giao đến tay mình, “Nếu ta nói ngươi không thể đi cứu Tiểu Nhã. . . . . . Ngươi sẽ như thế nào?”

 

“Vì sao?” Hồng Lẫm phấn nhiên ngồi dậy, vô tình ảnh hưởng đến vết thương, “Ách. . . . . .”

 

“Ngươi trước không cần kích động!” Phạm đúng lúc đỡ lấy hắn, Lúc này ngươi phải tỉnh táo, thị vệ đã báo lại. . . . . . đoàn đặc phải viên của Kì Viêm đến vùng ngoại ô phía Bắc !”

 

“Cái gì? Hắn. . . . . .”

 

“Cái này khó làm !” Tuyền bắt đầu sầu lo, “Tiểu niên cao a. . . . . . Lần này ngươi chọn Thái tử vị hay là Tấn Nhã?”

 

“Ta. . . . . .” Hồng Lẫm lâm vào hoàn cảnh lưỡng nan, “Đáng giận. . . . . . Vì sao nhất định bắt ta phải lựa chọn!”

 

“Đại ca, ngươi tỉnh a!” Thần mang theo Tiểu Tứ tiến vào, nhưng bọn họ rất nhanh liền phát hiện  không khí không đúng, “. . . . . . Xảy ra chuyện gì?”

 

“Sự tình không ổn . . . . . .” Tuyền đơn giản đem chuyện đã xảy ra nói lại một lần. . . . . .

 

“Di?” Thần kinh hãi, “Vậy mục đích của Kì Viêm kia là thế nào?”

 

“Kì Viêm đã nói bản thân phái đoàn đặc phái viên đến ngoại ô phái Bắc, vậy giống như đang tuyên bố chúng ta không thể động đến bọn họ! Bằng không Thao Liễm sẽ có lí do quang minh chính đại để tấn công Kỳ Nghệ!” Tuyền cũng thực khó xử, vấn đề hắn sợ hãi nhất lại trút xuống nhi tử của hắn, “Nếu không đoán sai, nếu ngươi đi cứu Tấn Nhã, vậy vô luận thành công hay thất bại, Kì Viêm vẫn sẽ lấy lí do ‘Thái tử Kỳ Ngeh65 xâm phạm đoàn đặc phái viên’ mà phát binh lên án Kỳ Nghệ!”

 

“Đó là bọn họ không đúng, là họ đoạt Thái tử phi của đại ca trước! Bọn họ bằng cái gì mà phát binh tứ phía?” Thần thật sự không rõ!

 

“Thần ni, bọn họ là không có khả năng sẽ thứa nhận chuyện đã cướp lấy

Thái tử phi! Hơn nữa, chúng ta không có chứng cớ thực tế gì!” Phạm cũng không lạc quan mà nói: “Vậy. . . . . . Không có phương pháp gì có thể cứu được Nhã ca ca mà không để bọn họ khai chiến sao?”

 

“Có!” Hồng Lẫm khẳng định mà trả lời, “Chỉ cần sau khi ta cứu Tấn Nhã, tự động từ bỏ Thái tử vị là được!”

 

“Điều này sao có thể?” Thần hô to, “Đại ca tài giỏi như vậy, chúng ta sao còn tìm được một Thái tử như thế nữa?”

 

“Có lẽ đây là điều Kì Viêm muốn làm!” Tuyền căm giận ngồi xuống.

 

Phạm đi đến bên người Tuyền, tay vịn lên hai vai hắn, “Chuyện này còn cần bàn bạc kỹ hơn! Chúng ta cũng không được hành động thiếu suy nghĩ!”

 

“Ân. . . . . .” Tuyền đặt tay lên tay Phạm, “Chúng ta nhất định có thể nghĩ ra một phương pháp vẹn toàn đôi bên!”

 

Sau đó, vì để cho Hồng Lẫm im lặng nghỉ ngơi, bọn họ đều rời khỏi  phòng. Hồng Lẫm một mình nằm ở trong phòng, lăn qua lộn lại thế nào cũng ngủ không được. . .

 

. . . Thái tử, giang sơn, sinh mệnh của Tấn Nhã, hết thảy đều chỉ ở tại một ý niệm! Hắn yêu Tấn Nhã, từ nhỏ đã yêu nhưng hắn cũng yêu Kỳ Nghệ, yêu người thân cùng gia viên của mình! Hai thứ chọn một, vấn đề này quá khó khăn, cho dù cho hắn mười mấy năm hắn cũng không thể nghĩ ra đáp án, vậy hiện tại hắn phải làm như thế nào?

 

── Đêm khuya ──

 

“Phạm. . . . . . Ngươi nói Tiểu niên cao sẽ bỏ Tấn Nhã sao?” Tuyền hỏi người bên gối.

 

“. . . . . . Sẽ không.”

 

“Như vậy hắn sẽ bỏ Kỳ Nghệ?”

 

“Cũng sẽ không. . . . . .”

 

“Ân. . . . . . Ta cũng cho rằng như thế! Vậy hắn nên làm thế nào a?” Tuyền vì nhi tử mà cực kỳ lo lắng, “Chúng ta nên giúp hắn như teh61 nào?”

 

“Ba ba, phụ thân, các ngươi ngủ chưa?” Thanh âm Hồng Lẫm từ ngoài cửa truyền đến.

 

“Tiểu niên cao?” Tuyền có điểm giật mình, “Chưa ngủ, ngươi vào đi!”

 

Hồng Lẫm một thân hắc y dạ hành, cầm trong tay một phogn thư đi vào tẩm cung. . . . . .

 

“Lẫm nhi. . . . . . Ngươi đây là. . . . . .” Phạm thấy thế liền hiểu được  dụng ý của nhi tử.

 

“Ba ba, phụ thân, ta quyết định . . . . . .” Hồng Lẫm đem thư đặt ở  trên bàn, “Đây là do ta viết. . . . . . Ta nguyện ý nhường lại Thái tử vị!”

 

“Ngươi thật sự quyết định làm như thế?” Tuyền lại xác nhận, nếu đây là lựa chọn của nhi tử, hắn sẽ tôn trọng!

 

“Ân!” Hồng Lẫm gật đầu, “Trừ bỏ phong thư này! Ta còn có một yêu cầu. . . . . . Hy vọng ba ba các ngươi có thể đáp ứng ta!”

 

“Là chuyện gì?”

 

“Chính là. . . . . .” Đăng bởi: admin

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play