Tấn Nhã đang chạy trốn bất giác lại chạy đến Dục Hòa Cung, có lẽ bởi vì nơi này không còn ai, nên sẽ không có người đến nhìn trò hề của y !
“Ách. . . . . . Ách. . . . . .” Trong đầu Tấn Nhã không ngừng đan xen hình ảnh kia, khiến cho y nhịn không được mà nôn ra một trận.
Hảo khổ sở, “Khụ. . . . . . Khụ. . . . . .” Đây là cảm giác gì a? Đau lòng, buồn bực, chua xót, toàn bộ tức giận dung hợp làm một, hình thành một cỗ lực lượng lớn trong ***g ngực đang không ngừng tăng nhanh, như muốn thoát ra khỏi cơ thể!
“Tễ Hồng Lẫm ngươi tên hỗn đản này! Thiên lôi đánh xuống, chết không được tử tế!” Y phải tìm ra phương pháp để phát tiết cỗ lực lượng này, thế là đối với cung điện trống trải hô to.
“Tễ Hồng Lẫm ngươi tên hỗn đản này. . . . . . Ngươi tên hỗn đản này. . . . . . Thiên lôi đánh xuống. . . . . . Thiên lôi đánh xuống. . . . . . Chết không được tử tế. . . . . . Chết không được tử tế. . . . . .”
Trong cung điện truyền ra thanh âm vọng lại.
“Hỗn trướng!” Tấn Nhã cũng không biết vì cái gì, nước mắt không thể kiềm chế được mà lã chã rơi xuống.
Tấn Nhã lau đi nước mắt, còn liều mạng nói với bản thân: “Khóc cái gì mà khóc, có cái gì đáng khóc đâu!”
“Ô. . . . . .” Nhưng nước mắt vẫn không ngừng rơi xuống, Tấn Nhã ngồi xổm xuống, hai tay ôm lấy chân, cuộn mình trên mặt đất, nghĩ muốn lấy áplực này ức chế tình tự của bản thân. . . . . .
“Tiểu Nhã, Tiểu Nhã! Ngươi ở trong này a!” Lúc này Tễ Hồng Lẫm tìm được y, cũng hướng về phía y chạy tới.
“!” Tấn Nhã vừa nghe đến thanh âm này, lập tức đứng lên, xoa xoa nước mắt chưa khô, không muốn cho hắn biết.
“Nguyên lai ngươi chạy tới nơi này !” Trên mặt Hồng Lẫm tràn ngập vui mừng, “Đi thôi, chúng ta trở về!”
“Ngươi không có say sao?” Tấn Nhã chú ý nói.
Hồng Lẫm vô tội nháy mắt mấy cái, “Ngươi nhìn ta giống say sao?”
“Ngươi gạt ta?” Gia khỏa này lại lừa y! !
“Ha hả. . . . . . Không phải ngươi. . . . . . là các ngươi!” Còn có Diệc Ưu nha!
“Ngươi buông!” Tấn Nhã đẩy ra tay hắn, qua đầu đi, nói “Kẻ lừa đảo!”
“Chậc chậc! Lời ấy sai rồi! Là các ngươi gạt ta trước!” Hồng Lẫm chỉa chỉa đầu của mình, “Ta bất quá chỉ là tương kế tựu kế mà thôi!”
Hắn sao lại biết đuộc? Chờ một chút, hắn một mực giả say? Như vậy vừa rồi khi hắn cùng Diệc Ưu hôn nhau thì. . . . . . hắn đều thanh tỉnh!!
“Ngươi. . . . . . Vô sỉ!”
“Ta vô sỉ?” Tấn Nhã tựa hồ đã quên đây là kết quả mà bản thân y muốn thúc đẩy, “Không phải ngươi hi vọng ta sẽ thú Diệc Ưu sao?”
“Tiểu Nhã ngươi. . . . . .” Lúc này Hồng Lẫm đến gần, mới phát hiện nước mắt trên mặt y, “Ngươi khóc ?”
“Khóc cũng không phải chuyện của ngươi!” Tấn Nhã cố chấp mà phản bác.
Hồng Lẫm cũng không giận, hai tay nhẹ nhàng xoa xoa khuôn mặt Tấn Nhã, “Ngoan. . . . . . Đừng khóc! Ta ghét nhất là thấy người khác khóc. . . . . .”
Nói như thế, y ngay cả tư cách khóc cũng bị tước đoạt, bằng cái gì chứ? “Ta khóc hay không là tự do của ta, đâu phải chuyện của ngươi! Ngươi. . . . . .”
Nói chưa xong, động tác của Hồng Lẫm khiến cho y không thể lên tiếng. Mặt y bị Hồng Lẫm ôm lấy, hắn dùng môi hôn lên vệt nước nước còn chưa khô của Tấn nhã, “Ta không có hôn Diệc Ưu, đó là cố ý diễn cho ngươi xem a!”
“Ân?” Tấn Nhã sửng sốt, “Sao? ? ?”
Biết y sẽ có phản ứng này, Hồng Lẫm điểm điểm mũi y, “Gạt ngươi đó, tiểu ngu ngốc a!”
Tấn Nhã sờ sờ cái mũi. Bọn họ không có hôn. . . . . . Không có hôn nha. . . . . . Đều là gạt y. . . . . . Theo lý thuyết y hẳn là thực sinh khí a, nhưng vì cái gì lại có loại cảm giác như vừa trút được gánh nặng? Con tức vừa rồi cũng tan thành mây khói, cả người nhất thời thoải mái hơn rất nhiều. . . . . .
“Tiểu Nhã, có phải thật cao hứng hay không a?” Hồng Lẫm hiểu biết mà nói.
“Ta. . . . . .” Hắn sao lại biết được?
Hồng Lẫm cười ra tiếng, “Ha hả. . . . . . Tiểu Nah4 tám phần là có chút yêu ta đi!”
“Mới không phải!” Có thể sao không? Y yêu Tễ Hồng Lẫm? Có teh63 sao?
“Không cần nóng lòng phủ nhận!” Hồng Lẫm kiên nhẫn giải thích, “Ngươi chưa từng yêu, sao lại biết không phải?”
“Vậy sao ngươi lại biết cái gì gọi là “yêu”?” Hắn cũng chưa từng yêu đi?
Hồng Lẫm thong dong trả lời: “Ta có!”
“Ai?” Khi Tấn Nhã hỏi câu này, bao hàm mười phần ý tứ giết người.
“Chính là ngươi!” Hồng Lẫm không e dè mà nói.
“Cái. . . . . . gì. . . . . .”
“Chính là ngươi a! Ta từ thật lâu thật lâu trước kia đã yêu ngươi!” Lại lặp lại.
“Điều nầy sao có thể?” Hay là nói đùa.
Hồng Lẫm kỳ quái, “Vì sao không có khả năng?”
“Chúng ta. . . . . . Chúng ta. . . . . .” Tấn Nhã tìm không ra lí do.
“Tiểu Nhã, ta thực thích ngươi! Cho nên ngươi vừa được mười lăm tuổi, ta liền khẩn cấp thú ngươi về! Chỉ là lại làm ngươi hiểu lầm ý tứ của ta đối với người, còn cùng ta định ra ba năm chi ước. . . . . . Hiện giờ một năm đã qua, vì vậy tamuốn biết tình cảm của ngươi đối với ta, cho nên liền. . . . . .”
“Cho nên ngươi giả bộ uống say, cùng Diệc Ưu diễn một màn vừa nãy?” Tấn Nhã hiểu được.
“Đúng vậy!” Hồng Lẫm ôm chặt y, “Kết quả khiến người vừa lòng a!”
Tấn Nhã mê mang , đây là yêu? “Ngươi xác định là ta yêu ngươi?”
“Ngươi sao lại không chịu tin?” Hồng Lẫm bị y hỏi đến dở khóc dở cười, “Ngươi vừa rồi là ghen đi?”
“Ghen?” Là như vậy sao?”Ta còn không biết a. . . . . .”
“Không sao. . . . . .” Hồng Lẫm ghé sát vào tai Tấn Nhã, “Chúng ta còn có nhiều thời gian để ngươi từ từ hiểu rõ. . . . . .”
Bóng đêm tốt đẹp như thế, ánh trăng làm chứng, ngôi sao là người mai mối, những người yêu nhau lúc này lưu lại lời thề tuyệt mỹ nhất. . . . . . Đăng bởi: admin
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT