“Cáp. . . . . . A. . . . . .” Tay Tấn Nhã nắm chặt tấm chăn đơn bó sát người, hạ thân bắt đầu xao động. . . . . .
Hồng Lẫm rất nhanh liền phát hiện biến hóa của Tấn Nhã, rất phối hợp mà giúp y kéo quần ra, tinh khí ngây ngô phấn nộn lập tức ngẩng đầu, như đang đợi được âu yếm mà khẽ run động trong không khí. Hồng Lẫm rất thấu hiểu mà cầm lấy thân thân của y, tính toán bắt đầu bộ lộng, nhưng cũng không nghĩ đến vừa chạm vào đã khiến Tấn Nhã đạt đến cao trào, “A a. . . . . .”
“Sao lại như vậy?” Hồng Lẫm vì dược tính quá mạnh mẽ mà nhăn mi.
Nhưng khi cao trào qua đi Tấn Nhã cũng không có dấu hiệu đắm chìm trong dư vị đó, tinh khí trong tay Hồng Lẫm cũng không có chút mềm xuống, “Hô. . . . . . Ân. . . . . . A. . . . . . Lẫm ca ca.” Một lần phóng thích cũng không thể giảm bớt dược tính, dược vật ở trong cơ thể hình thành nhiệt lưu tựa như một vực xoáy sâu không thấy đáy đang dần dần trở lại, khiến y hãm sâu vào bên trong, không thể tự thoát ra được!
Hồng Lẫm nghe tiếng gọi của y, liền đưa tay đặt lên trán Tấn Nhã, nhẹ giọng an ủi nói: “Không có việc gì. . . . . . Hết thảy đều có ta ở đây. . . . . . Tiểu Nhã không cần sợ hãi !”
“Ân. . . . . .” Trong nháy mắt Tấn Nhã nghe được lời này, trên mặt lộ ra biểu tình an tâm, cũng không duy trì được bao lâu thì đã bị dục vọng thay thế. . . . . .”Lẫm ca ca. . . . . . Ngô. . . . . . A a. . . . . .”
“Rất nhanh sẽ tốt. . . . . .” Thanh âm Hồng Lẫm khàn khàn, ôm lấy Tấn Nhã, để cho y tựa vào trên người mình, sợi tóc buông xuống, thấy không rõ biểu tình hiện tại của hắn. Động tác của hắn không chút hàm hồ, nắm lấy phân thân Tấn Nhã, hoặc nhẹ hoặc chậm, hoặc mạnh hoặc nhanh mà xoa nắn . . . . . .
Động tác như thế thường xuyên đổi lấy tiếng rên rỉ vì cao trào và hưng phân của Tấn Nhã, “A a. . . . . . Cáp a. . . . . . Lẫm ca ca. . . . . . Nhanh chút nữa. . . . . . A. . . . . .”
Tấn Nhã không hề che dấu dục vọng, y gắt gao ôm lấy thân thể của Hồng Lẫm, ngón tay lại bấu chặt vào y phục của hắn, chỉ là. . . . . .”Ân a. . . . . . Không. . . . . .” Thân thể tại sao vẫn còn kêu gào chưa đủ.
“Tiểu Nhã?” Hồng Lẫm cũng phát giác dị trạng, dừng động tác trong tay hỏi: “Làm sao vậy? Sao lại thoải mái?”
“A a. . . . . . Đừng có ngừng. . . . . .” Tấn Nhã mơ mơ màng màng mà hô lên, Hồng Lẫm dừng lại động tác khiến y có cảm giác mất mác.
“Hảo hảo, không ngừng không ngừng!” Nói xong, tay Hồng Lẫm lại bắt đầu nhu lộng, cuối cùng chỉ có thể bên như bên hỏi, “Tiểu Nhã. . . . . . Nói cho Lẫm ca ca, còn có chỗ nào không thoải mái?”
Lí trí của Tấn Nhã sớm bay đến chín tầng mây, làm sao còn biết cảm thấy thẹn thùng, bao hàm dục niệm mà đáp: “Ân. . . . . . Lẫm ca ca. . . . . . Phía sau. . .A a. . . Hảo ngứa. . . . . . Không đủ. . . . . . Cáp a. . . . . .”
“Phía sau?” Cái tên hỗn trướng chết tiệt kia, đánh hắn một chút thật sự là tiện nghi cho hắn, hạng hạ lưu vô sỉ như thế, giết hắn cũng không đủ!
Phía trước số lần đạt đến cao trào càng nhiều, nhưng hậu đình của Tấn Nhã lại càng cảm thấy khó chịu. Hiện tại lại giống như có hàng ngàn con kiến cấu xé trong nội vách cùng huyệt khẩu, vô lực hòa cùng hư không, thậm chí y bắt đầu bất giác lay động thắt lưng, muốn thoát khỏi loại cảm giác này, chỉ là đều không có hiệu quả, Hồng Lẫm cũng chỉ âu yếm ở phía trước của y, không chiếu cố đến cảm giác ở hậu đình, cứ tiếp tục như vậy y sẽ điên mất. . . . . .
“Lẫm ca ca. . . . . . Lẫm ca ca. . . . . . Cứu, cứu ta!” Cảm giác không khỏe cùng áp lực khó có thể chịu đựng khiến Tấn Nhã òa khóc, ngay cả cánh tay bắt lấy tay Hồng Lẫm cũng bắt đầu siết chặt.
“Tiểu Nhã không khóc. . . . . . Lẫm ca ca sẽ giúp ngươi. . . . . .” Một tay còn lại của Hồng Lẫm vỗ vỗ sau lưng Tấn Nhã, sau đó một đường trượt đến huyệt khẩu nhẹ nhàng ấn xuống.
“A. . . . . . Nơi đó. . . . . .” Có lẽ vì thình lình bị dị vật xâm nhập, Tấn Nhã ngừng khóc, nhắm mắt lại hưởng thụ khoái cảm.
Hồng Lẫm dùng hai ngón tay thăm dò huyệt khẩu, khi xác định có thể xâm nhập, liền vươn một lóng tay nhẹ nhàng xâm nhập vào cấm địa kia. . . . . .
“A. . . . . . A. . . . . .” Cấm địa chưa bao giờ khai phá bị người tham nhâp, xúc cảm hư không vừa rồi lập tức bị lấp đầy, ngay cả cảm giác ngưa ngứa cũng biến mất, đây là loại cảm giác mà Tấn Nhã chưa bao giờ thể nghiệm qua!
Vừa tiến vào, Hồng Lẫm liền cảm thấy nội vách của Tấn Nhã gắt gao hấp thu ngón tay của mình, tựa như muốn hắn càng không ngừng đưa ngón tay đi vào sâu bên trong cơ thể. . . . . . Hồng Lẫm hít vào một hơi, như người kia mong muốn mà đưa ngón tay vào sâu thêm, trong lúc đó còn khi có khi không mà chạm vào nội vách của Tấn Nhã, tìm kiếm điểm tối mẫn cảm trong cơ thể y. . . . . .
Ngươi chưa từng trải như Tấn Nhã sao có thể chịu nổi kích thích như vậy, khi Hồng Lẫm chạm vào liền khiến y trừng to hai mắt, đầu ngửa vừa phía sau, khóe miệng chảy ra một sợi chỉ bạc, bộ dáng *** mĩ càng toát lên một cỗ ma mị.
“Nơi này. . . . . .” Hồng Lẫm tìm được điểm mẫn cảm trong cơ thể Tấn Nhã, nhẹ nhàng ở trên đó trượt một chút.
Thân thể của Tấn Nhã thực thành thật mà biểu hiện ra khoái cảm, “A a. . . . . . Lẫm ca ca. . . . . .” Tiếng rên rỉ ngân cao cũng thể hiện ra cảm giác của chủ nhân.
“Tiểu Nhã, thoái mái không?” Hồng Lẫm đùa dai mà hỏi.
“Thoải mái. . . . . . Ân. . . . . .” Tấn Nhã hiện tại trả lời thành thật như thế làm cho Hồng Lẫm dở khóc dở cười, nếu là bình thường y sao có thể thản nhiên mà biểu lộ như thế? Thật không biết, khi nào hai người bọn họ mới có thể giống như ngày hôm nay, khi nào thì Tấn Nhã mới có thể yêu hắn. . . . . .
Tấn Nhã cảm thấy Hồng Lẫm dừng lại, bất mãn mở to hai mắt, tìm kiếm an ủi, “Lẫm ca ca. . . . . .”
“!” Một tiếng này gọi về suy nghĩ của Hồng Lẫm, nhìn thấy Tấn Nhã khát cầu chính mình như thế, Hồng Lẫm cười khổ đối Tấn Nhã nói: “Tiểu Nhã, muốn tiếp tục sao?”
“Ân!” Tấn Nhã dùng thanh âm run rẩy mà trả lời, “Lẫm ca ca. . . . . . Tiếp tục. . . . . .”
“Như vậy. . . . . .” Hồng Lẫm lại sát nhập một lóng tay vào phái sau của Tấn Nhã, bắt đầu qua lại trừu sáp, “Tiểu Nhã, nói một tiếng, ngươi yêu ta. . . . . . Tiểu Nhã yêu Lẫm ca ca được không?”
“A. . . . . .” Phía sau Tấn Nhã chiếm được thỏa mãn, không biết là đối Hồng Lẫm đáp lại, hay là làm theo suy nghĩ của bản thấn, Tấn Nhã một bên thở dốc một bên nói, “Cáp a. . . . . . A. . . . . . Tiểu Nhã. . . . . . yêu. . . . . . yêu ngươi. . . . . . yêu Lẫm ca ca. . . . . . A a a. . . . . . .Lẫm ca ca. . . . . . Thật nhanh. . . . . . Ân a. . . . . .”
Nghe lời nói của Tấn Nhã, tay của Hồng Lẫm không hề dừng lại. . . . . . Hắn dùng môi hôn lên hai cánh môi của Tấn Nhã, đầu lưỡi khiêu mở khớp hàm y, tiếp xúc với phấn lưỡi của Tấn Nhã, bắt đầu triền miên. . . . . .
“Ân. . . Ân. . .” Thẳng đến khi Tấn Nhã không thể hô hấp, Hồng Lẫm mới buông y ra.
Vừa rồi hôn sâu Hồng Lẫm vẫn không dừng lại động tác trên tay, Tấn Nhã cũng sắp đến cao trào. . . . . .”Ân a. . . . . . Không được. . . . . .Ta không được. . . . . . A a a. . . . . .” Đột nhiên trước mắt Tấn Nhã sáng ngời, chất lỏng màu trắng ngà phóng ra, thân thể Tấn Nhã suy nhuyễn mà ngã xuống người Hồng Lẫm, dược vật càn quấy, đã khiến cho y sức cùng lực kiệt, nhanh chóng tiến nhập giấc mộng.
Hồng Lẫm đỡ lấy y, kéo lại sợi tóc hỗn độn của Tấn Nhã, dùng khăn lau sạch thân thể y. . . . . . Sau khi xử lí xong tất cả, Hồng Lẫm dùng chăn bao lấy Tấn Nhã đặt vào bên trong giường, nhìn thấy thụy nhan thiên chân vô tà của Tấn Nhã, Hồng Lẫm nhịn không được mà đem mặt mình áp sát vào bên tai y, ôn nhu nói: “Tiểu Nhã. . . . . . Ta cũng yêu ngươi. . . . . . Khi nào thì ngươi mới có thể chân chính yêu ta a?”
“Ân. . . . . .” Tấn Nhã trong lúc vô tình mà đáp lại một tiếng.
“A. . . . . .” Hồng Lẫm vì một động tác nhỏ này của y mà không khỏi cười khẽ ra tiếng, “Ngủ đi! Mơ giấc mộng đẹp a!” Nói xong, bản thân nằm xuống ở mép giường ngoài. . . Đăng bởi: admin
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT