Các thái y hội chẩn, nhưng không hề tìm ra nguyên nhân. Có người liền âm thầm phỏng đoán, cái này có phải tâm bệnh không? Bởi vì thái tử không có triệu chứng nào rõ rệt, tinh thần uể oải, chán ăn, những cái này đều là dấu hiệu của tâm bệnh.
Nhưng vấn đề là ở chỗ, tục ngữ nói, tâm bệnh thì cần có tâm dược, tâm bệnh của thái tử là gì? Không ai biết.
Thái tử điện hạ cứ như vậy, ngày một gầy gò uể oải, sau đó, ngay cả cơm cũng ăn không vô, chỉ có thể dựa vào canh sâm duy trì mạng sống.
Đến lúc này, các đại thần đều hoảng, hoàng thượng đã hôn mê bất tỉnh, bây giờ thái tử lại là cái dạng nửa sống nửa chết này, hai trụ cột lớn đều lung lay sắp đổ, chẳng lẽ là điềm báo quốc gia sắp mất?
Bọn họ lo lắng phong toả tin tức. Thế nhưng trên đời không có bức tường nào là không hở gió, thấy thì vững chắc, nhưng tin đồn vẫn lan ra. Lại bởi vì tính thần bí, nên bệnh của thái tử bị thêm vào rất nhiều suy đoán hoang đường.
Nhất thời, trên dưới kinh thành nghị luận sôi nổi, trong triều ngoài triều, lòng người hoang mang.
Có người ưu sầu, đương nhiên cũng có người vui mừng. Không thể nghi ngờ, bệnh của thái tử khiến người có chút dã tâm thấy được một tia hy vọng.
Người tầm nhìn xa một chút, đã có thể đoán được tình hình có thể phát sinh tương lai: nếu truyền tin thái tử chết ra, các vương hầu bốn phía nổi dậy, thiên hạ lại rơi vào cảnh hỗn loạn, tương lai thật đáng lo!
Mà Đạm Thai Nghi Long ở tại trung tâm cơn bão lại hoàn toàn không biết những điều này.
Y không muốn nhìn gì cả, không muốn nghe gì cả, giống như từ ngày đó Dịch Vô Ngân kiên quyết rời đi, tâm y cũng từ trong thân thể theo ra.
Tối nay, thị nữ đút canh sâm xong, thì giúp y chỉnh lại chăn đệm, rồi thổi tắt nến lui ra ngoài. Còn y, trong bóng đêm mở to đôi mắt thất thần quay về phía đỉnh giường ngây người.
Sau đó, y nghe được một tiếng thở dài.
Rất nhẹ, thế nhưng vào tai y lại giống như tiếng sấm, tâm trí bỗng dưng bừng tỉnh sau mấy ngày mê muội. Y bất chấp thân thể suy yếu, nhảy dựng lên: “Vô Ngân, là ngươi sao?”
Kết quả của việc đột nhiên dùng sức là, hai chân không đỡ được cơ thể, cả người ngã nhào về phía trước, may mà một cánh tay hữu lực đỡ lấy y.
Y nắm chặt lấy cánh tay này, giống như người chết đuối vớ được cọc. “Vô Ngân, thật sự là ngươi sao? Ngươi không giận ta? Ngươi đánh ta mắng ta đều không sao, chỉ cần ngươi đừng không để ý tới ta…”
“Suỵt, đừng nói.”
Đạm Thai Nghi Long vội vàng ngậm miệng, hiện tại lời nói của Dịch Vô Ngân đối với y, thật sự giống như thánh chỉ vậy.
Dịch Vô Ngân khẽ ôm lấy y, đẩy cửa ra, đi ra khỏi phòng, rồi nhún người nhảy lên nóc nhà.
Rõ ràng trên tay ôm một người, thế nhưng lúc đi trên nóc nhà, mái ngói chỉ khẽ vang một chút, không hề kinh động bất cứ ai. Đạm Thai Nghi Long từng học qua võ công, biết đây là chỗ tuyệt diệu của khinh công, trong lòng vừa kính phục, vừa kiêu ngạo, nhịn không được vươn tay, ôm chặt lấy cổ Dịch Vô Ngân. “Chúng ta đi đâu?”
“Đi một nơi.”
Mái ngói trên nóc nhà gồ ghề, nhưng Dịch Vô Ngân còn đi ổn định hơn so với đi dạo trên sân. Đạm Thai Nghi Long nghe tiếng gió vù vù bên tai, bản thân thật giống như cưỡi gió mà đi, tinh thần cũng hoảng hoảng hốt hốt, gần như không phân biệt được đây là mộng hay thực.
Y ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt Dịch Vô Ngân chăm chú nhìn về phía trước, dưới ánh trăng hoàn mỹ như thần linh, nhất thời tâm thần đều say. Nam tử như vậy, có thể nào không khiến y khuynh tâm?
Vì vậy ma xui quỷ khiến y mở miệng: “Vô Ngân, ta sau này nhất định không cáu kỉnh nữa. Ngươi có thể đối tốt với nương tử, ta tuyệt đối không tức giận, cũng không tìm nàng gây phiền phức. Chỉ cần người đừng không để ý tới ta, thế nào cũng được, có được không?” Y thấp tha thấp thỏm chờ Dịch Vô Ngân trả lời, thật giống như tù nhân đợi phán quyết.
Qua hồi lâu, trên đỉnh đầu vang lên tiếng nói: “A Xá, nàng kỳ thực không phải nương tử của ta.”
“A?” Tin tức này làm Đạm Thai Nghi Long kinh ngạc, y nhất thời quên cả vui mừng.
“Nàng là muội muội Phùng Thì Ngạn.”
“A!”
“Phùng Thì Ngạn là cô nhi, thuở nhỏ được phụ mẫu A Xá nuôi dưỡng, cùng A Xá huynh muội tương xứng, hai người thanh mai trúc mã, cũng có tình cảm với nhau. Trước kia phụ mẫu A Xá cũng là nhân vật võ lâm có tiếng, Phùng Thì Ngạn hai mươi tuổi học thành võ nghệ, xuất môn bước chân vào giang hồ. Hắn tuổi trẻ khí thịnh, đắc tội không ít cừu gia. Sau đó những cừu gia này liên thủ truy sát, một mình Phùng Thì Ngạn không đánh lại đám đông, dưỡng phụ mẫu cũng bởi vì che chở hắn nên bị cừu gia giết chết. Bản thân hắn cũng bị thương nặng, may mà đụng phải xe ngựa của Nhàn phi nương nương lên chùa Thanh Nguyên cầu Phật, mới nhặt về được cái mạng.”
“Thảo nào Thì Ngạn nói mẫu phi có ân với hắn, luôn trung thành tận tâm với mẫu tử chúng ta. A Xá kia…”
“Hắn vì nguyên do đó, luôn không muốn gặp lại A Xá. A Xá cũng là một nữ tử cuồng dại, không phải hắn thì không thể được, cho nên đến tận hai mươi tuổi vẫn không thành thân. Lúc ta chán nản thất vọng, là A Xá cứu mạng ta, để nàng không bị người bàn ra tán vào, ta liền đồng ý cùng nàng giả làm phu thê. Cho nên phu thê chúng ta, hữu danh vô thực, A Xá giống như thân muội tử của ta.”
Đạm Thai Nghi Long trong lòng một trận an ủi, cố ý thở dài thành tiếng: “Thì ra là vậy, A Xá nàng thực đáng thương. Vậy… chúng ta đây… chúng ta…”
Thân hình Dịch Vô Ngân đột nhiên dừng lại: “Tới rồi.”
Một câu nói nghẹn đến đỏ mặt, lặp đi lặp lại mới định nói ra, lại bị cắt ngang, khỏi cần nói trong lòng Đạm Thai Nghi Long có bao nhiêu khó chịu. Y chậm rãi từ trong ngực Dịch Vô Ngân đứng lên, quan sát mọi phía, phát hiện không biết từ bao giờ hai người đã rời khỏi hoàng cung, đi tới một cánh rừng âm u bi thảm, phía trước cách đó không xa có một ngôi mộ! Gió lạnh thổi qua, y không khỏi rùng mình, thấp giọng nói: “Đây là chỗ nào?”
Dịch Vô Ngân không đáp, chậm rãi đi tới trước mộ phần kia, khẽ vuốt bia đá cẩm thạch: “Đây là chỗ cha nương ta an nghỉ.”
“A!” Đạm Thai Nghi Long cúi đầu kêu một tiếng, lo nghĩ, cũng cất bước đi tới trước mộ phần, quay về phía bia mộ kia thi lễ, “An Định Hầu, lão phu nhân, Đạm Thai Nghi Long kiến lễ (làm lễ khi gặp nhau) hai người. Lâu như vậy mới đến bái tế hai vị, thực sự là áy náy.” Trong lòng vẫn không rõ, vì sao Dịch Vô Ngân muốn đưa mình đến đây, cho nên không khỏi nghi hoặc nhìn hắn.
Chỉ nghe Dịch Vô Ngân nói: “Cha, nương, đứa con chẳng ra gì này tới thăm hai người. Con biết hai người thấy người đi cùng con, trong lòng nhất định rất không vui, chỉ là con muốn, trước mặt hai người kết thúc tất cả, cũng để hai người làm chứng cho con.”
Đạm Thai Nghi Long cả kinh trong lòng, mơ hồ có dự cảm không tốt.
Dịch Vô Ngân quay đầu nhìn y: “Ngươi cũng biết cha nương ta chết như thế nào?”
“Nghe người ta nói là… là thương tâm ái tử chết trẻ…” Nói được một nửa thì không nói được nữa, Dịch Vô Ngân rõ ràng đang sống tốt.
“Ngươi cũng biết tin đồn là giả, cha nương ta, bọn họ đang sống tốt bị ta làm tức chết! Bởi vì ta làm trái luân thường, yêu thương một nam nhân, khiến bọn họ mất hết mặt mũi.”
“A!” Ngoại trừ kinh hô, Đạm Thai Nghi Long không biết nên nói cái gì, y chỉ cảm thấy tay chân rét run. Hồi lâu, mới run rẩy hỏi: “Ngươi hận ta sao?”
“Hận? Có ích gì chứ? Ta càng hận bản thân hơn. Hận bản thân ta có mắt như mù, hận bản thân ta cuồng dại uổng phó (giao phó cho sai người), hận ta không chỉ làm hại chính mình, còn liên luỵ đến người trong nhà! Hận ta cho tới bây giờ vẫn còn yêu ngươi!”
Hắn nở nụ cười, nét cười có chút thê lương, “Giật mình sao? Đúng vậy, ta đến bây giờ vẫn còn yêu ngươi, không thì ngươi nghĩ ta vì sao muốn làm những chuyện hoang đường kia chứ? Thế nhưng, bất luận ta có bao nhiêu yêu ngươi, ta cũng không có khả năng lại cùng ngươi ở một chỗ, có lẽ người ta muốn giày vò không phải ngươi, mà là bản thân ta!” Nói xong, một tay hắn đặt trên bia mộ kia, nắm chặt, lại nắm chặt.
Đạm Thai Nghi Long chỉ cảm thấy dưới chân như nhũn ra từng đợt, trong lòng cũng rét run từng đợt, cuối cùng lảo đảo, ngã trên mặt đất.
Trong lòng y hiểu rõ, kết thúc rồi, tất cả đã kết thúc rồi. Vật cản giữa bọn họ, không phải là một A Xá, mà là hai oan hồn, một đoạn cừu hận vĩnh viễn không thể hoá giải được!
Mặc dù như vậy, y vẫn nhịn không được hỏi: “Nếu… nếu phụ mẫu ngươi không chết, chúng ta còn có thể sao?”
Dịch Vô Ngân hỏi lại: “Nếu như ta còn là tiểu tử ngốc Chu Cảnh Hiên trước đây, ngươi còn có thể đối với ta tình cảm thắm thiết sao?”
Hắn không đợi Đạm Thai Nghi Long trả lời, đã thay y nói ra: “Sẽ không. Cho nên Phật gia nói rất có đạo lý, mọi việc mọi vật đều có nhân quả, không có ngươi lúc trước sẽ không có ta hiện tại, nhưng chúng ta cuối cùng cũng không thể quay về ngày trước! Chỉ có thể nói, ngươi ta —— hữu duyên vô phận!”
Bốn chữ “hữu duyên vô phận” đâm thẳng vào Đạm Thai Nghi Long, y xụi lơ trên mặt đất, thân thể run rẩy giống như lá trong gió, cái gì cũng nói không nên lời.
Nhìn bóng lưng kia đi xa, y biết rõ, bất kể nói cái gì, Dịch Vô Ngân cũng sẽ không quay lại.
Duyên phận của bọn họ, chỉ có như vậy, chỉ như vậy thôi! Đăng bởi: admin
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT