Vốn tưởng rằng làm cho Đạm Thai Nghi Long trở mặt, y sẽ không còn muốn thấy mình nữa, không ngờ đến ngày thứ ba, lại có người truyền chỉ gọi hắn vào phủ thái tử.
Dịch Vô Ngân không khỏi ngạc nhiên, trong lòng nổi lên nghi ngờ nhưng lại không nói ra, ngược lại A Xá lo lắng hỏi: “Sẽ không phải là Hồng Môn Yến chứ?”
Hắn cười cười, vỗ vai A Xá: “Ngươi yên tâm, ta tự có đối sách.”
Nhưng điều khiến hắn giật mình còn ở phía sau. Tới phủ thái tử, Đạm Thai Nghi Long đã ở trong một gian nhã các chờ hắn, vẻ mặt điềm mỹ tươi cười như xuân phong kia khiến lưng người ta đột nhiên phát lạnh.
Cái này thực sự rất không phù hợp với tính tình Đạm Thai Nghi Long, nếu không phải ngày đó bị tức đến hoá ngốc, thì là trong lòng y đang có toan tính. Dịch Vô Ngân bất động thanh sắc: “Điện hạ.”
“Ngươi đến rồi, ngồi đi.”
Dịch Vô Ngân nhìn bàn rượu thịt trước mặt, nói: “Điện hạ, đây là…”
Đạm Thai Nghi Long mỉm cười chỉ vào cổ mình: “Ngươi xem, ngọc bội của ta đã quay về, là ngươi giúp ta chuộc đúng không?” Trở về từ biến cố trước đã lâu, y vì Dịch Vô Ngân mà phiền muộn không thôi, chuyện ngọc bội sớm đã vứt lên chín tầng mây. Ngẫm ra, ngoài y, chỉ có duy nhất Dịch Vô Ngân là biết rõ việc này, ngoại trừ hắn còn ai chứ? Nghĩ tới đây, y tươi cười rạng rỡ: “Ta biết mà, ngươi vẫn còn quan tâm ta.”
Thấy Dịch Vô Ngân không đáp, y nắm chặt tay đối phương: “Ngày đó là ta không tốt, thực sự không thương tổn tẩu phu nhân, chỉ là ngươi chất vấn, nên ta mới giận dỗi thừa nhận. Ngươi… ngươi đừng giận ta.”
Chưa từng thấy y hạ thấp bản thân thỉnh cầu người khác như vậy, Dịch Vô Ngân chỉ cảm thấy như thể bản thân không biết người này.
Đây là Đạm Thai Nghi Long ngông cuồng tự cao tự đại sao? Hình như từ sau chuyện ở huyện Hoa Dương, thái độ Đạm Thai Nghi Long bắt đầu thay đổi. Thiên chi kiêu tử này có thể vì hắn mà hút máu độc, vì hắn đem cầm ngọc bội hộ thân, vì hắn mà băng bó sắc thuốc, thậm chí cam tâm bị hắn đặt dưới thân… Hắn biết, sau chuyện này Đạm Thai Nghi Long tâm cao khí ngạo tuyệt đối không cách nào dễ dàng tha thứ, đây là vì sao?
Lẽ nào… Hắn đột nhiên nhớ tới lời A Xá, trong lòng khẽ động.
Thế nhưng, rất nhanh, hắn liền nhắc nhở bản thân, Dịch Vô Ngân, ngươi bị lừa một lần không sao, cùng một thủ đoạn nếu bị lừa đến hai lần, vậy quá ngu ngốc rồi. Ngươi không phải đã quyết định, vĩnh viễn không bị người này mê hoặc sao?
Vì vậy, hắn trầm giọng nói: “Không sao, A Xá đã nói với ta, là ta trách lầm điện hạ.”
Đạm Thai Nghi Long như được đại xá, thở phào nhẹ nhõm, cười nói: “Không sao cả, ngươi không giận ta là tốt rồi. Nào, ta kính ngươi một chén.”
Dịch Vô Ngân thấy y cười tươi như hoa, đôi má đôi tay đều giống như tuyết trắng tinh không tỳ vết, chỉ là trên trán có một vết sẹo vô cùng khó coi, trong lòng hơi cảm thấy áy náy, cũng không chối từ, ngửa đầu nâng cốc uống.
Ý cười trên mặt Đạm Thai Nghi Long càng thêm sâu: “Dùng bữa, dùng bữa thôi! Đây là ta đặc biệt bảo người ở ngự thiện phòng đến làm, xem có hợp khẩu vị ngươi không?”
Dịch Vô Ngân gắp tượng trưng hai miếng rau, hắn sợ A Xá lo lắng, không muốn ở đây lâu, bèn đứng dậy nói: “Nếu không có chuyện gì khác, vi thần cáo từ.”
Đạm Thai Nghi Long cũng không ngăn cản: “Thỉnh tự nhiên.”
Dịch Vô Ngân đứng dậy, chân vừa chạm xuống đất, trong lòng liền cả kinh, đôi chân giống như hư hư phù phù không có lực!
Lẽ nào… trong rượu và đồ ăn có độc?
Hắn vẫn là có kinh nghiệm sa trường, ứng biến thần tốc, một bước, đã vòng ra phía sau Đạm Thai Nghi Long. Một tay chế trụ cái cổ mảnh khảnh của đối phương: “Giao giải dược ra đây!”
Đạm Thai Nghi Long giả bộ vô tội: “Giải dược gì?”
Tuyệt đối không ngờ y là thái tử tôn quý mà lại sử dụng thủ đoạn đê tiện như vậy! Trong lòng Dịch Vô Ngân vừa sợ vừa giận, lực tay càng thêm mạnh: “Không giao ra thì đừng trách ta không khách khí!”
Đạm Thai Nghi Long mỉm cười nói: “Ta biết ngươi sẽ không.” Y nhẹ nhàng gạt một cái, đẩy tay hắn ra.
Dịch Vô Ngân cũng không chống đỡ được nữa, thoáng cái liền ngã trên mặt đất.
Chẳng biết qua bao lâu, hắn mới từ trong bóng tối tỉnh lại. Trước mắt một mảnh hồng quang bập bùng, chính là nến đỏ trên bàn, xem ra hắn đã hôn mê một hồi.
Trên người có chút đau nhức, khẽ động một tí, lại thất kinh. Hoá ra tay chân hắn đều đã bị vải trói chặt, cố định trên bốn chân giường. Lại nhìn trên người, ngoại sam đã bị cởi ra, chỉ còn lại một tầng trung y.
Tình hình này có vẻ quỷ dị không nói nên lời. Hắn âm thầm vận khí, muốn thoát khỏi tình trạng xấu hổ, lại phát hiện đan điền trống rỗng, chân khí vừa mới ngưng tụ một chút liền rất nhanh biến mất không còn bóng dáng tăm hơi.
Hắn thầm kinh hãi, Đạm Thai Nghi Long này không biết tìm dược ở đâu, chẳng những không màu không mùi, kẻ khác khó có thể phát hiện, dược tính còn rất mạnh, hơn hẳn mê dược bình thường.
Phát hiện ra điểm này, hắn liền không phí công giãy giụa, mà trầm giọng nói: “Đạm Thai Nghi Long, ngươi ra đây!” Tuy không nhìn thấy Đạm Thai Nghi Long, nhưng bằng cảm giác, hắn biết rõ y đang ở trong phòng.
“Quả nhiên là gặp biến không hãi, tình hình như vậy, cũng chẳng thấy ngươi có chút sợ hãi.” Khẽ khen ngợi, Đạm Thai Nghi Long đi ra từ phía sau màn trướng.
.
(1) Ám chỉ bữa tiệc được tổ chức với âm mưu ám sát khách, bắt nguồn từ sự tích vào năm 206 trước công nguyên, Hồng Môn Yến chính là âm mưu ám sát Phạm Tăng bày ra nhằm diệt trừ Hán Cao Tổ Lưu Bang. Đăng bởi: admin
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT