CHƯƠNG 4

.

Nỗi sầu lo của phụ mẫu, Chu Cảnh Hiên tất nhiên là hoàn toàn không biết, tất cả tâm trí hắn đều bay đến bên mỹ nhân mất tiêu rồi. Vừa ra đến trước cửa, tam lệnh ngũ thân, truân truân cáo giới(ân cần khuyên bảo) của phụ thân đã thành gió thoảng qua tai, lướt qua tâm trí chưa được một vòng đã bay lên chín tầng mây.

Đi thẳng tới “Diệp Hoa Các” thì thấy bát hoàng tử Đạm Thai Nghi Long sớm đã ở trong đình chờ hắn. Vẫn là thân tử sắc y bào kia, bởi vì tiết trời lạnh giá, nên khoác một lớp áo choàng gấm trắng dệt hoa, cổ áo may thêm một vòng lông tuyết hồ, càng tôn lên khuôn mặt phấn trang ngọc trác, tuấn mỹ vô hạ.

Chu Cảnh Hiên vừa thấy, trong đầu liền “Oanh” một tiếng, lễ nghi phép tắc gì đó đều quên sạch, si ngốc nói: “Ngươi mặc bạch y lại càng xinh đẹp mà.”

May mà thái giám dẫn hắn vào đã được An Định Hầu chiếu cố trước đó, vừa thấy bát hoàng tử sắc mặt trầm xuống, vội nói: “Khâm phong nhị phẩm khinh kỵ đốc uý Chu Cảnh Hiên bái kiến bát hoàng tử!”

Chu Cảnh Hiên như chợt tỉnh mộng, quỳ xuống hành lễ.

Đạm Thai Nghi Long con ngươi khẽ động, đổi sang bộ mặt tươi cười, nói: “Miễn lễ. Phụ hoàng muốn ngươi theo ta đọc sách, về sau còn gặp mặt dài dài. Ta xem chúng ta tuổi tác xấp xỉ, ngược lại không cần quá mức câu nệ, tự do một chút tốt hơn.”

Chu Cảnh Hiên gật đầu nói vâng. Nghĩ thầm bát hoàng tử không chỉ tướng mạo tuấn mỹ, lại còn khiêm tốn dễ gần, phụ thân bảo bên ngoài đồn đại rằng hắn buông thả tuỳ hứng, xem ra chỉ là hư ngôn mà thôi. Âm thầm hạ quyết tâm, lúc trở về phải giải thích rõ ràng với phụ thân mới được.

Đạm Thai Nghi Long liếc hắn từ trên xuống dưới vài lần, lại nói: “Ta thường nghe phụ hoàng nói, ngày đầu khai quốc, lệnh tôn đánh Đông dẹp Bắc, bình định loạn thần tặc tử bốn phương, lập nên vô số công lao hiển hách, là đệ nhất võ tướng đương triều. Chu công tử thuở nhỏ được An Định Hầu dạy bảo…”

Chu Cảnh Hiên ngắt lời nói: “Ngươi gọi ta Cảnh Hiên là được rồi.”

“Được, Cảnh Hiên.” Đạm Thai Nghi Long mỉm cười, khoé miệng tạo nên một đường cong hoàn mỹ, “Cảnh Hiên ngươi gia học uyên nguyên, có lẽ cũng là văn thao vũ lược, tiếc là ngày hôm qua trên võ trường không thể thấy ngươi thi triển tài năng, không biết hôm nay có thể cho ta mở mang tầm mắt hay không?”

Chỉ cần là bát hoàng tử mở miệng nhờ, cho dù là mặt trăng nơi chân trời kia, Chu Cảnh Hiên cũng đi hái về, huống chi chỉ là biểu diễn võ nghệ? Lập tức đáp ứng, suy nghĩ một chút, nói: “Ta lúc trước có luyện một bộ Phục hổ quyền gia truyền.” Hắn học nghệ không chăm, chỉ có bộ Phục hổ quyền nhập môn này là luyện thuần thục.

“Khoan đã.” Đạm Thai Nghi Long vẻ mặt tươi cười, “Một người luyện quyền không có ý nghĩa, chi bằng ta bố trí một người đánh với ngươi.”

Rồi cũng không quan tâm Chu Cảnh Hiên có đồng ý hay không đã gọi to: “Thì Ngạn?”

Một người thanh niên mặc trang phục thị vệ bên cạnh ứng tiếng bước lên.

“Ngươi cùng công tử Định Viễn Hầu lĩnh giáo vài chiêu.” Dứt lời, Đạm Thai Nghi Long hướng Chu Cảnh Hiên cười nói, “Đây là thiếp thân thị vệ của ta, Phùng Thì Ngạn, thủ hạ cũng có chút công phu mèo quào, so với ngươi nhất định là kém xa. Lát nữa giao đấu, ngươi nên thủ hạ lưu tình, ta cũng không muốn một thị vệ thiếu tay thiếu chân đâu đấy.”

Chủ Cảnh Hiên học nghệ tới giớ mới chỉ cùng mấy gia tướng của phụ thân so chiêu. Nghe nói phải cùng người tỷ thí, vốn có chút do dự, thế nhưng được Đạm Thai Nghi Long một phen tán dương như thế này, lại bắt đầu lâng lâng. Nghĩ thầm bản thân đường đường là con cháu nhà tướng, chẳng lẽ lại không đấu lại một thị vệ nho nhỏ? Hắn lại không biết rằng, “thị vệ nho nhỏ” này chính là cao thủ được hoàng đế tuyển chọn từ mấy nghìn cấm vệ quân, đặc biệt phụ trách an toàn của bát hoàng tử. Vì vậy cười nói: “Không dám.”

“Thì Ngạn, lên đi.” Lúc Phùng Thì Ngạn đi qua bên người, Đạm Thai Nghi Lòng dùng thanh âm chỉ hai người bọn họ có thể nghe thấy nói, “Không cần thủ hạ lưu tình, cứ nghiêm khắc giáo huấn tiểu tử không biết trời cao đất dày là gì này cho ta!” Đăng bởi: admin

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play