Dịch Vô Ngân dẫn đầu quân thiết kỵ giống như thần binh từ trên trời giáng xuống, không đến ba canh giờ đã hoàn toàn xoay chuyển cục diện, lúc Đạm Thai Nghi Long đến ngự hoa viên, thi thể thái tử đã nằm trên đất, quân thái tử thì chết hoặc tản ra, còn có không ít kẻ ra hàng. Chỉ trong chốc lát, thắng bại đã định.
Hoàng đế bị bệnh nghe được tin này, hai mắt rưng rưng, nhưng không nói gì cả. Trong lòng ông rất rõ, thái tử không chết, các hoàng tử khác nhất định không thể sống, đây đã là kết cục tốt nhất. Thế nhưng, kẻ đầu bạc tiễn người đầu xanh, đối với lão nhân như ngọn đèn trước gió này mà nói, vẫn là một đả kích nặng nề.
Đạm Thai Nghi Long thấp giọng hỏi: “Phụ hoàng, xử trí hoàng hậu thế nào?” Y vốn rất hận mẫu tử hoàng hậu, nhưng mắt thấy thảm trạng thái tử phơi thây, trong lòng đột nhiên có chút không nỡ — dù sao cũng là huynh đệ.
Hoàng đế thở dài, khoát khoát tay: “Tuỳ nàng đi.” Ông nhìn hài tử mình yêu thương nhất, đã từng có lần, ông rất muốn đem ngai vàng trao cho nhi tử này, thế nhưng thứ nhất thế lực thái tử rất lớn, thứ hai nhi tử này thật sự không có tài trị quốc, cho nên ông do dự mãi, cuối cùng không phế bỏ thái tử. Có điều sự tình hiện tại, đã không còn lựa chọn.
Vì vậy ông nhìn Dịch Vô Ngân bên cạnh, lại nhìn hữu thừa tướng Vương Bá Dung cùng phụ tử Lâm đại học sĩ, nói: “Các vị ái khanh, giang sơn này và Long nhi, trẫm giao phó cho các ngươi.” Trong lời nói biểu lộ sự tịch mịch, anh hùng lúc xế chiều, không người kế nghiệp, làm sao không sinh tiếc nuối?
Mấy người Dịch Vô Ngân nghiêm nghị vâng lệnh.
Hoàng đế cầm tay Đạm Thai Nghi Long: “Hài nhi của ta, ngươi phải nhớ kĩ, lắng nghe ý kiến nhiều người rồi mới phân rõ phải trái, mọi việc trước tiên phải xem xét đại cục, có thể làm hai điều này, nhất định là một đại minh quân.”
Ông còn muốn nói gì nữa, đột nhiên một thái giám từ ngoài cửa loạng choạng chạy vào: “Bẩm hoàng thượng, hoàng hậu nghe tin thái tử chết, liền thắt cổ tự tử ngay trong tẩm cung!”
Hoàng đế vừa nghe, liền phun ra một bụm máu: “Cái gì, ngay cả nàng… nàng cũng rời ta đi.” Thân thể xiêu vẹo, ngã xuống giường.
Mãi một tháng sau mới hết bệnh, ông không đứng dậy nữa, cũng không còn tỉnh táo.
Ngày kế, thánh chỉ chiếu cáo thiên hạ, kể lại việc thái tử Nghi Chương tự ý lộng quyền độc đoán phạm vào mười đại tội, tịch biên thái tử phủ theo pháp luật, con cháu thái tử bị biếm tới Lĩnh Tây, không có đặc xá vĩnh viễn không được quay về triều. Toàn bộ vây cánh thái tử, nhẹ thì giáng chức, nặng thì xét xử. Sắc lập bát hoàng tử Nghi Long làm thái tử, sửa hiệu Thái An.
Biến cố lần này, sử sách gọi là Thái An chi biến.
Rừng rậm phía tây ngoại thành.
Rừng cây vẫn um tùm như trước, nhưng lá cây cũng đã có phần ngả vàng, khe khẽ lay động, có vài chiếc lá khô nhẹ nhàng rơi, mang theo ai oán vô hạn, lưu luyến nhìn trần thế này lần cuối.
Cái này vốn nên là một cảnh thê mỹ, tĩnh lặng, nhưng sâu trong rừng rậm lại có tiếng hò hét chẳng hề thích hợp vang lên không ngừng.
“Ha ha, lại săn được một con! Tiễn pháp của tướng quân chúng ta thực sự vô tiền khoáng hậu, bách bộ xuyên dương(1), thiên bộ… Ừm, thiên bộ xạ thỏ.”
“Không hiểu biết thì đừng nói càn, cái gì là thiên bộ xạ thỏ chứ. Ý, ngươi nghe, bên kia hình như có tiếng vang.”
“Là tiếng vó ngựa, có người tới.”
“Người nào rảnh rỗi chạy đến vùng ngoại thành này chứ? Ta đuổi bọn chúng đi, tránh làm tướng quân mất hứng.”
Hai người nói chuyện đều ăn mặc như tráng đinh bình thường, nhưng thân hình khoẻ mạnh, vẻ mặt anh dũng có vài phần chất phác, trong giọng nói ngẫu nhiên lộ ra một chút giọng điệu Mạc Bắc, chính là quân thiết kỵ Dịch Vô Ngân mang về từ phía bắc. Hoá ra trong triều đã ổn định, Dịch Vô Ngân nhàn đến không có việc gì làm, liền dẫn theo mấy tuỳ tùng đến vùng ngoại thành săn bắn.
“Khoan đã, ta thấy người nọ hình như quen quen? Đúng rồi, là thái tử!”
“Ngươi hoa mắt rồi phải không? Sao thái tử lại tới chỗ này chứ?”
“Không sai được, lúc tấn công hoàng thành mấy ngày trước, ta đã thấy y. Y tuấn tú như vậy, chỉ cần gặp qua một lần là không quên được.”
Gã thiết kỵ quân này nhìn không sai, người đến chính là thái tử mới sắc phong Đạm Thai Nghi Long, lúc này khuôn mặt tuấn tú của y đang sa sầm, thấy hai gã thiết kỵ quân tiến lên hành lễ, cũng chỉ lạnh lùng hỏi: “Tướng quân các ngươi đâu?”
“Ở bên kia…”
Một gã thiết kỵ quân chỉ tay, không đợi gã nói hết, Đạm Thai Nghi Long liền thúc ngựa hướng về phía đó.
Người kia nhận ra bầu không khí có gì đó không ổn, lo lo lắng lắng: “Không phải tướng quân chúng ta đắc tội gì y chứ?”
“Dịch Vô Ngân!”
Thấy Dịch Vô Ngân đang khoan thai giương cung cài tên, Đạm Thai Nghi Long chỉ cảm thấy máu xông lên não, thúc ngựa đi tới trước mặt hắn, hét lớn một tiếng, làm cho đôi mắt trong kinh ngạc mang theo chút kinh diễm.
“Điện hạ, sao người lại tới đây?” Dịch Vô Ngân cũng vô cùng kinh ngạc, thấy phía sau Đạm Thai Nghi Long chỉ có ba bốn khuôn mặt xa lạ, nhịn không được hỏi, “Phùng tướng quân đâu? Sao không theo giá đến bảo hộ thái tử?”
“Người đó quá lắm điều, ta không muốn hắn theo tới.”
Vậy đây là lén chạy đến? Người này làm thái tử rồi mà sao làm việc vẫn không biết nặng nhẹ chứ? Hiện tại đại loạn mới yên, trong kinh thành khắp nơi đều có kẻ chủ tâm giết y, y lại có gan đơn độc đi tới vùng ngoại thành hoang dã này, quả nhiên là cực kỳ xằng bậy! Người như thế nếu như lên làm vua, không phải khiến cho bách tính một nước làm càn theo y sao? Dịch Vô Ngân trong lòng không hài lòng, trầm giọng nói: “Đại loạn chưa ngừng, thời cuộc chưa ổn, điện hạ mạo hiểm đến đây, chắc là có chuyện quan trọng muốn thương lượng với vi thần?”
“Ta…” Bị hỏi như vậy, Đạm Thai Nghi Long nhất thời nghẹn giọng, hàm hồ nói, “Đúng nha, ta có chuyện quan trọng.” Nhưng hồi lâu cũng không nói được lý do đến, nghẹn đến mức cả mặt đỏ bừng.
Sau Thái An chi biến, trở thành thái tử cũng không khiến Đạm Thai Nghi Long vui lắm, dù sao mục đích y đoạt vị chỉ là để bảo mệnh, đối với quyền lực không có nhiều dã tâm. Chuyện thực sự chiếm cứ tâm tư y lại là Dịch Vô Ngân trên chiến trường anh dũng giết địch, hình bóng uy phong lẫm liệt ấy, cả ngày cả đêm, không quên được.
Cho tới giờ chưa từng có ai khiến Đạm Thai Nghi Long nảy ra cảm giác như vậy, có chút kính nể, có chút sợ hãi, biết rõ người này rất nguy hiểm, thế nhưng ánh mắt luôn không tự chủ quanh quẩn trên người hắn, luôn luôn muốn gần gũi hắn thêm nữa, thậm chí mỗi một động tác, mỗi một câu nói của đối phương đều có thể khiến y cảm thấy nhiệt huyết sôi trào!
Y luôn luôn nghĩ, lúc nào Dịch Vô Ngân sẽ đòi y thù lao như giao ước? Nghĩ đến giao ước lúc trước, mặt y sẽ rất hồng, tim sẽ nhảy loạn. Kỳ quái chính là, phẫn nộ và nhục nhã lúc trước cảm thấy bây giờ lại giống như tan thành mây khói, cho dù bản thân y không muốn thừa nhận, nhưng y, kỳ thực, có chút mong đợi.
Thế nhưng trái ngược với mong đợi của y, sau ngày đó, Dịch Vô Ngân cũng rất ít khi xuất hiện trước mặt y. Ngoại trừ xử lý công vụ cần phải tiếp xúc ra, hai người ngay cả một câu tán gẫu cũng không có dịp nói. Thái độ Dịch Vô Ngân đổi lại lạnh lùng, thản nhiên, so với kẻ tuỳ tiện cười nói vui đùa trước đây quả thực là như hai người.
Trong lòng hắn rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì? Hắn đối với ta hữu ý hay là vô tình? Nếu như vô tình, hắn vì sao phải giúp ta? Lại vì sao lập giao dịch như vậy? Nếu hữu ý, nửa tháng này lãnh đạm là đang toan tính cái gì? Hắn lại trêu đùa ta sao?
Đạm Thai Nghi Long đáng thương nghĩ tới nghĩ lui, đầu muốn nổ tung, cũng không đoán ra tâm tư người nọ. Cuối cùng hôm nay, trên triều nghe nói Dịch Vô Ngân cáo ốm không đến nghị sự, toàn bộ lửa giận tích tụ lâu nay trong nháy mắt bạo phát.
Được, ngươi cố ý tránh ta, ta tới tìm ngươi! Ta muốn xem ngươi sẽ nói như thế nào?
Nổi giận đùng đùng mang theo người hầu, nổi giận đùng đùng phóng ngựa ra khỏi cung, nổi giận đùng đùng đi tới trước mặt Dịch Vô Ngân, nhưng vừa bị hắn hỏi, Đạm Thai Nghi Long liền không biết nên nói như thế nào.
Nói cái gì chứ? Chẳng lẽ chất vấn hắn: ngươi vì sao không đến cùng ta lên giường?
Nghĩ thì còn được, ngươi bảo Đạm Thai Nghi Long làm sao nói ra miệng?
Thấy Đạm Thai Nghi Long đỏ mặt nói không ra lời, Dịch Vô Ngân chỉ nghĩ y cố tình gây sự, vẻ mặt càng thêm không vui: “Ở đây nguy hiểm, không có việc gì thì điện hạ trở về đi.” Nhắm ngay một con chim nhạn nơi xa, bắn một mũi tên, con chim nhạn kia liền theo tiếng rơi xuống.
Đạm Thai Nghi Long thấy hắn chỉ lo săn bắn, căn bản không để ý đến mình, càng tức giận, quát: “Mang tên đến đây!” Một gã thiết kỵ quân gần đó đem một bộ cung tên đến giao cho y. Đạm Thai Nghi Long cũng bắn một mũi tên đi, nhưng mũi tên kia mới bay nửa đường đã rơi xuống.
Con cháu hoàng gia thuở nhỏ cũng từng trải qua huấn luyện cưỡi ngựa bắn cung, nói đến tiễn pháp Đạm Thai Nghi Long cũng không phải quá kém cỏi, chỉ là hiện tại trong lòng y khó chịu, hơn nữa bộ cung tên này là đồ trong quân đội, cảm giác nặng hơn cung tên bình thường rất nhiều, khiến cho y rất không quen tay. Nhưng trong mắt người khác, đó là y vô năng. Vài gã thiết kỵ quân âm thầm lắc đầu, nghĩ rằng trông như vậy quả nhiên là không được ích gì.
Liên tiếp mấy phát không trúng, Đạm Thai Nghi Long tức giận vô cùng, đang muốn vứt phịch cung tên xuống đất, một bàn tay đột nhiên từ bên cạnh vươn tới, nâng cung lên. “Tay phải vững, không được run, nếu run thì sẽ kém chính xác.” Nói đoạn, Dịch Vô Ngân lại duỗi tay kia qua, giúp tay y kéo cung.
Hai tay nắm cùng một chỗ, Đạm Thai Nghi Long bỗng nhiên cảm thấy mu bàn tay kia thật nóng, gần như muốn thương tổn y.
“Tốt, cứ như thế, đi thôi!”
Con nhạn xám ở xa kêu một tiếng thảm thiết, trúng trên rơi vào giữa bụi rậm phía dưới.
“Trúng rồi trúng rồi!” Đạm Thai Nghi Long hưng phấn như hài tử lần đầu tiên săn thú, hoan hô phóng ngựa đi tìm con mồi.
“Điện hạ xin dừng bước, con mồi tự nhiên có người đi nhặt.”
Đạm Thai Nghi Long từ mười bốn tuổi đã theo phụ thân đi săn, há có thể không biết việc này? Thế nhưng y hiện tại dạt dào vui sướng, thầm nghĩ mau muốn nhìn thấy chiến lợi phẩm của mình.
Con chim nhạn kia rơi trên bụi cây, Đạm Thai Nghi Long hoan hô một tiếng, nhảy xuống ngựa, cúi người đi nhặt.
“Cẩn thận!”
Tai nghe có người lo lắng hét lớn, y mơ hồ quay người lại, một đạo bạch quang mang theo kình phong phóng thẳng tới, vụt qua trước mắt…
.
(1) Dưỡng Do Cơ 養由基 người nước Sở, đứng xa một trăm bước bắn lá dương liễu, mỗi phát mỗi trúng. Nghĩa bóng: Tài giỏi, mưu việc đều thành công.
—————
Lời tác giả: Đạm Thai Nghi Long làm sao yêu thương Dịch Vô Ngân chứ?
Nói thật, muốn Đạm Thai Nghi Long yêu thương một người rất khó, thế nhưng bởi vì ta là thân mụ, nhất định phải khiến y yêu. Cho nên mới nói, làm thân mụ càng khó.
Đối với đoạn tình cảm này, ta xin giải thích. Đạm Thai Nghi Long là thiên chi kiêu tử, có đủ mọi thứ, cho nên với y mà nói cái gì cũng thiếu sức hấp dẫn. Cho dù yêu cuồng dại, y cũng xem thường, bởi vì người yêu y rất nhiều. Trên cõi đời này, y chỉ sợ hai người, một là phụ thân, không chỉ bởi vì ông là phụ thân y, còn vì phụ thân có hoàng quyền, đại biểu cho quyền lực cao nhất, cho nên y vừa kính vừa sợ. Người kia là mẫu thân y, mẫu thân là cái bóng của phụ thân, biểu hiện của hoàng quyền.
Cái gì có thể khiến y tin phục? Cường quyền, chính xác, là cảm giác sức mạnh cường đại. Có một ngày, y phát hiện có người so với phụ thân y còn cường đại hơn, người này đương nhiên sẽ để lại ấn tượng trong lòng y, đây là một loại bản năng tôn sùng sức mạnh. Chưng từng có ai có thể đi vào trong lòng y, một ngày có người để lại ấn tượng trong lòng y, biến thành ái mộ cũng rất dễ. Huống chi, người này còn luôn luôn cho y chút ám hiệu.
Kế tiếp, để làm sâu thêm tình cảm của y, ta quyết định để cho Dịch Vô Ngân chọn thái độ lảng tránh, ngươi đuổi, ta trốn, đuổi không kịp, cho nên càng muốn đuổi, bản tính con người có một loại “tiện (hèn hạ, ti tiện) tính”, ta quyết định để Đạm Thai Nghi Long phát huy vô cùng nhuần nhuyễn, càng đuổi càng yêu, càng yêu càng tiện, càng tiện càng đuổi… Thật sự là quá tiện, ta không nói tiếp nữa (TT), mọi người cứ xem truyện đi. Đăng bởi: admin
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT