Đây là toà kiến trúc duy nhất trong cái ngõ này. Tường viện thật dài, thỉnh thoảng từ giữa bóng cây lộ ra gạch hồng ngói trắng, mái cong cánh phượng, cho thấy gia cảnh phú quý. Nếu như người đi đến cửa trước, sẽ thấy treo trên cao là tấm hoành phi hắc kim ở giữa có mấy chữ lớn “An Định Hầu phủ” cho thấy thân phận chủ nhân nhà này. Nhưng, ở đây chỉ có thể nhìn thấy cửa sau.
Giữa ngõ hẻm vắng vẻ, đột nhiên hiện ra thân ảnh hai người thậm thà thậm thụt. Đi phía trước chính là một thiếu niên, không biết vì sao, quần áo, tóc tai đều ướt sũng, giống như mới vớt lên từ trong nước. Mà người ở phía sau hắn lại vác theo bao lớn bao nhỏ, giống như một thư đồng.
Một chủ một tớ lén lút đi tới cửa sau, thiếu niên đặt tay trên cửa nhè nhẹ gõ ba phát.
“Chi nha” một tiếng cửa mở, hé ra một thiếu nữ sắc mặt kinh hoảng: “Thiếu… Thiếu gia…”
“Nghênh nhi, ngươi đừng đứng chắn ở cổng, trước tiên để cho chúng ta vào trong rồi nói.” Cũng không quản Nghênh nhi muốn nói gì, thiếu niên nhẹ nhàng đem tay nàng đẩy ra, một chân bước vào cửa. Khí trời vẫn còn mang theo cái lạnh của mùa xuân, thiếu niên sớm đã rét run, nào có tâm tình nghe người ta nói chuyện phiếm? Thuận tay từ trong chỗ thư đồng Tử Nghiên cầm lấy một cái tiểu quải kiện tinh xảo, nhét vào tay Nghênh nhi, “Cái này cho ngươi. Ai, thật sự là đông chết ta.”
“Không phải, thiếu gia…”
“Có chuyện gì chốc nữa hãy nói!” Sốt ruột vẫy vẫy tay, vừa ngẩng đầu, thiếu niên lại suýt nữa sợ đến té ngồi trên mặt đất, “Cha…”
Trên hành lang gấp khúc, lão gia đầu đội tử kim quan, mặc mãng bào viền đen đang đối diện hắn trợn trừng mắt. Vốn là khuôn mặt bất nộ tự uy (ko giận mà vẫn có uy), lúc này càng u ám, làm kẻ khác kinh hồn bạt vía.
Vị này chính là một trong mười hai người có công dựng nước Đại Lương, hiện tại lão tướng Chu Định Phương được gia phong là An Định Hầu, thiếu niên này chính là con trai độc nhất của ông, Chu Cảnh Hiên.
Chu Cảnh Hiên thấy phụ thân, ba hồn bảy vía bị doạ mất một nửa, quay đầu oán hận nhìn tỳ nữ quản môn (canh cửa) Nghênh nhi, nghĩ thầm chuyện trọng yếu thế này sao không sớm nói cho ta biết?
Nghênh nhi vẻ mặt vô tội lắc đầu với hắn, ý là: em vẫn muốn nói với cậu, nhưng cậu không cho nói.
“Đừng nháy qua nháy lại nữa!” Lão hầu gia quát to một tiếng, khiến Chu Cảnh Hiên ngoan ngoãn đứng cúi đầu. “Ngươi không chăm chỉ đọc sách, lại đi làm cái gì? Thế nào mà cả người ướt sũng hả? Tử Nghiên, ngươi nói, ngươi mang thiếu gia đi lêu lổng chỗ nào?”
Tử Nghiên sớm đã sợ quỳ trên mặt đất, vội nói: “Thiếu gia cậu ấy…”
“Con không có lêu lổng!” Chu Cảnh Hiên vội vàng cướp lời, “Con thấy mẫu thân mấy ngày nay thân thể dường như không được tốt, lại nghe người ta nói gà đen bổ âm, cho nên đã nghĩ mua cho nương bồi bổ, kết quả ở chợ đông người, không cẩn thận bị té ngã, ngã đụng chậu nước thả cá, thành ra trên người ướt hết. Không tin người trông, đây này.” Cầm lấy ***g gà từ trong tay Tử Nghiên, nói cứ như đang hiến bảo vậy (hiến dâng vật quý).
Chu Định Phương hừ một tiếng: “Nói vậy ngươi trái lại rất có hiếu tâm?”
“Vâng.”
“Quên đi, lời này lừa nương ngươi dùng nhiều rồi.”
“Được rồi, lão gia, thẩm vấn cũng đủ rồi, trông hài tử này toàn thân ẩm ướt, cẩn thận nó bị cảm lạnh.” Phu nhân Trầm thị nghe được tin tức, lo lắng ái tử bị trách phạt, cũng theo ra. Khuyên hai câu, thấy trượng phu vẻ mặt không có hoà hoãn, lại nói, “Nếu nó bị bệnh, ngày mai làm sau đi diện thánh (gặp vua)?”
Lời này quả nhiên hiệu nghiệm, Chu Định Phương gật đầu.
Nhưng Chu Cảnh Hiên không hiểu gì, hỏi: “Diện cái gì thánh? Tiến cung sao?”
Trầm phu nhân gật đầu: “Hoàng thượng hôm nay truyền chỉ, các cựu thần ngày mai dẫn theo nhi tử vào yết kiến, nói muốn khảo giáo (kiểm tra, dạy dỗ) các ngươi, xem các ngươi nghệ nghiệp(tài năng, kiến thức) thế nào.”
Chu Cảnh Hiên trưng ra khuôn mặt đau khổ: “Nương, con không đi đâu.” Ỷ vào được cưng chiều, hắn trước mặt mẫu thân cái gì cũng dám nói.
Chu Định Phương trừng mắt, quát: “Thánh chỉ truyền gặp, ngươi muốn không đi là được sao? Còn không mau quay về phòng thay quần áo, thật muốn chuốc bệnh vào thân hả?”
Vất vả lắm mới có được lệnh đặc xá, Chu Cảnh Hiên le lưỡi với mẫu thân, mang theo Tử Nghiên chạy vụt đi.
“Thiếu gia, thiếu gia, hồi hồn coi.”
Tử Nghiên một bên cẩn cẩn dực dực quan sát thiếu gia nhà mình đang cười đến mức si ngốc, một bên lo lắng có nên cầm cái chậu về cho hắn hứng nước miếng hay không.
Chủ Cảnh Hiên đưa tay nâng má trái, thở dài: “Cô nương xinh đẹp như vậy, không biết lúc nào còn có thể tái kiến?”
Tử Nghiên lúc này nghe ra một chút liền nói: “Thiếu gia, cậu còn đang suy nghĩ chuyện sáng nay à? Ta thấy cậu cũng đừng nghĩ nữa, người nọ tuy đẹp, nhưng không chắc là một cô nương, cậu không thấy y phục của hắn sao, rõ ràng là nam trang.”
“Ngươi biết cái gì?” Chu Cảnh Hiên vỗ đầu hắn, “Cái đó gọi là nữ phẫn nam trang hiểu không? Hí văn thường có. Nghĩ cũng biết, dung mạo khuynh quốc khuynh thành như thế, sao có thể là nam tử?”
“Một cô nương lại có thể một cước đem người đá vào trong nước sao? Nào có cô nương không biết giữ ý như thế bao giờ!”
“Ngươi lại không hiểu à? Cái này gọi là có cá tính. Ta rất thích mỹ nhân mạnh mẽ như vậy.”
Tử Nghiên bĩu môi, nghĩ thầm: ta thấy ngươi là có bệnh mới đúng.
Không để ý tới Tử Nghiên vừa ngốc vừa không hiểu phong tình, Chu Cảnh Hiên lại một lần nữa rơi vào hồi ức về thân ảnh tử y khi đó, chỉ cảm thấy người kia nhất tần (cau mày) nhất tiếu, nhất cử nhất động, không cái nào không làm cho mình mê mẩn choáng váng, tâm hồn nhộn nhạo.
“Nếu như có thể tái kiến nàng, thì tốt biết bao.” Hắn trong lòng nghĩ như vậy. Đăng bởi: admin
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT