Chu Cảnh Hiên khập khiễng trở lại ngôi miếu đổ nát nơi mình cư ngụ, tâm tình hắn gần như có thể dùng từ “rộn ràng” để hình dung, cho nên cước bộ cũng thoải mái hơn bình thường rất nhiều.
Hắn tức khắc sẽ trông thấy người ngày đêm mong nhớ kia, chỉ cần Phùng Thì Ngạn nói ra, là hắn có thể trông thấy y! Nghĩ tới đây, hắn suýt nữa nhảy dựng lên, nhưng rất nhanh lại nhớ tới, chân mình đã không thể nhảy được nữa.
Ngày đó sau khi bị mang về từ hoàng cung, phụ thân liền đánh cho hắn một trận, trục xuất khỏi gia môn. Chân này cũng bị thương chính là tại lúc đó, rồi không kịp thời chữa trị, cuối cùng thành chút thương tật.
Không có tiền, cũng không có y dược, thương tích trên người dưỡng mất hai tháng mới lành, mà chuyện thứ nhất muốn làm, chính là đi gặp người nọ.
Cho dù biết rõ bản thân rơi xuống tình cảnh này, toàn bộ là do người kia ban tặng, lại chưa từng hận y, mà chỉ muốn gặp y, lúc vết thương càng đau đớn, càng muốn thấy y.
Phùng Thì Ngạn đáp ứng ngày mai sẽ trả lời hắn, thế nhưng Chu Cảnh Hiên phát hiện, hắn đã không đợi được ngày mai. Vội vàng bới hai phần cơm thừa hôm qua, ngồi trên giường do trải cỏ khô mà thành, bắt đầu tưởng tượng tình cảnh khi gặp nhau. Người nọ sẽ có phản ứng gì? Mừng rỡ, cả kinh hay thương cảm?
Bỗng nhiên, Chu Cảnh Hiên hình như nhớ tới cái gì đó, nhảy dựng lên, vọt tới thùng nước ở sân sau. Hắn cũng không phải muốn uống nước, mà chỉ mượn mặt nước nhìn bản thân. Sau khi rời nhà chưa từng nhìn qua gương, bộ dạng này vừa thấy suýt nữa khiến hắn sợ hãi.
Người trong nước tiều tuỵ như quỷ kia thật là hắn sao? Khuôn mặt tái nhợt, con mắt vô thần, đầu tóc rối bù… Khó trách khi đó Phùng Thì Ngạn không nhận ra.
Chu Cảnh Hiên hít một ngụm khí lạnh, bộ dạng này làm sao đi gặp người khác được? Liền múc nước giếng lạnh buốt, rửa mặt một cách cẩn thận, khí lạnh khiến hắn rùng mình, thế nhưng so với nhiệt hoả trong lòng, nào đã là gì.
Móc ra, chỉ có mười mấy đồng tiền, đây là hắn dựa vào viết thư cùng làm công kiếm được. Nắm trong tay thật chặt, hắn hướng thẳng đến cửa hàng quần áo cũ.
Ngày trước, quần áo hắn mặc, đều là vải vóc, tơ lụa tốt nhất, sau đó giao cho tiệm may nổi tiếng nhất kinh thành may, có đôi khi làm không được như ý, hắn sẽ tức giận ném vào góc phòng không chịu mặc, hiện tại hắn mới biết, hoá ra mình trước đây xa xỉ như vậy.
Nắm đến vã cả mồ hôi, hắn cũng không dám thả lỏng tay. Chỉ là nửa bộ quần áo cũ, cũng cần gấp mấy lần chỗ tiền này.
Vừa may, lại có khách mới tiến vào, hoả kế vội vàng chào hỏi. Chu Cảnh Hiên giả xem quần áo, chậm rãi đi tới cạnh cửa.
Chỗ này chỉ cách cửa có một bước, hoả kế kia đang giúp khách thử quần áo, cũng không để ý bên này. Chỉ cần cầm lấy quần áo, chạy như bay ra ngoài… Không được, đây là làm kẻ trộm! Hắn là nhi tử của An Định Hầu, hắn đã khiến cho gia đình phải chịu sỉ nhục khó mà rửa sạch, không thể lại…
“Ngươi làm gì vậy?”
Mãi cho đến khi tiếng quát chói tai của hoả kế truyền đến, hắn mới phát hiện tay mình đã hành động trước một bước, vì vậy hoảng hốt ôm quần áo chạy ra cửa.
“A Hoàng, ngăn hắn lại!”
Con chó vàng canh ở cổng sủa “gâu gâu” khiến người hoảng sợ, không cẩn thận bị nó cắn ống quần, Chu Cảnh Hiên dùng sức vung, “roẹt” một tiếng, ống quần đã bị rách.
Với chân cẳng của hắn hiện tại, nhất định chạy không lại con chó này, ngẩng đầu nhìn nóc nhà trên cao, cắn răng, nhảy lên.
Chạy xa còn có thể nghe được tiếng chó sủa, cùng với tiếng chưởng quỹ tức giận hét to: “Ngươi là người chết sao? Quần áo bị đánh cắp sao không truy đuổi?”
“Đó là phi tặc, đuổi không kịp…” Giọng hoả kế có chút oan ức.
“Nói bậy! Thật sự là phi tặc, không đi cướp của nhà giàu, chạy đến cửa hàng này trộm quần áo cũ…”
Câu nói kế tiếp mơ hồ không nghe thấy, sau khi chạy đi rất xa, hắn dừng lại trong một con hẻm nhỏ vắng vẻ. Nhớ tới cuộc đối thoại của chưởng quỹ và hoả kế kia, hắn bắt đầu ôm quần áo cười to. Cũng không biết vì sao, cười cười, nước mắt lại chảy ra.
Có lẽ là gió lạnh thổi vào mắt, bởi vì nước mắt và gió bấc cũng lạnh như nhau. Đăng bởi: admin
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT