Nhận ra được điều đó, Chu Cảnh Hiên như hóa đá. Vì sao, y ghét mình cơ mà? Ghét đến nỗi dù chỉ liếc mắt nhìn mình một cái thôi đã thấy khó chịu rồi, chỉ chăm chăm hành hạ mình, thậm chí còn hạ nhục mình trước mặt tất cả mọi người?
Suy nghĩ rối bời, hắn chỉ có thể cảm thấy có một con rắn nhỏ khéo léo cậy mở miệng mình, cuốn lấy lưỡi mình, đùa bỡn không ngừng. Cảm giác ấy là niềm hạnh phúc chưa từng được nếm trải, dường như đã chạm tới một khát vọng chôn giấu bấy lâu dưới đáy lòng. Trong vô thức, hắn vụng về đáp lại.
Mắc câu rồi! Nhìn đôi mắt người đó từ phòng bị đã trở nên say đắm, Đạm Thai Nghi Long lấy làm đắc ý. Bàn về những chuyện trăng gió, con “gà giò” Chu Cảnh Hiên nào có thể sánh được với y?
Chuyện bê bối bị người bắt quả tang, mới đầu y tức chết đi được, thế nhưng sau khi đã bình tĩnh nghĩ lại, y nhận thấy việc này có lẽ sẽ rắc rối to. Đây không còn là “lần đầu vi phạm” nữa rồi, hơn thế nữa, mức độ nghiêm trọng giữa “*** loạn cung đình” và “ra ngoài phóng đãng” hoàn toàn khác nhau, nếu phụ hoàng và mẫu phi biết được, e rằng họ sẽ lột da hắn mất thôi. Tiểu tử họ Chu này với y oán hận chồng chất, lần trước lại còn bị mẫu phi dọa cho một trận, khó bảo đảm rằng hắn sẽ không đi mách lẻo với ai, phải nghĩ cách bịt miệng tiểu tử này mới được.
Ban đầu, y muốn nhân lúc Chu Cảnh Hiên chưa kịp phòng bị để giết quách hắn luôn, nhưng suy cho cùng, xú tiểu tử này cũng không như thị vệ bình thường, nếu vô duyên vô cớ lăn đùng ra chết, thì biết ăn nói thế nào với An Định Hầu đây?
Trong đầu còn đang trăn trở suy nghĩ, đột nhiên một cơn đau dâng lên từ bụng dưới, lúc này y mới nhớ tới dục vọng bị kích thích còn chưa tiêu tán. Điều này làm Đạm Thai Nghi Long chợt nghĩ ra, hay là “làm” quách tiểu tử này luôn đi, một khi đã thành nhân vật chính trong vụ bê bối này rồi, để xem hắn còn mặt mũi nào đi hớt lẻo không. Cho nên mới có màn khiêu khích vừa rồi.
Thấy thời cơ đã chín muồi, Đạm Thai Nghi Long vươn tay, cẩn thận cởi y phục đối phương ra, nhân thể đẩy Chu Cảnh Hiên ngã lên giường.
Cú đẩy này làm cho Chu Cảnh Hiên bừng tỉnh, hình ảnh *** loạn trước mắt khiến mồ hôi hắn vã ra như suối, run rẩy nói: “Ta… Ta không phải nữ nhân…”
“Không sao, nam nhân có cách chơi của nam nhân mà.” Dịu dàng an ủi, Đạm Thai Nghi Long lại nói những lời dối trá, và một lần nữa lấp kín miệng đối phương.
Chu Cảnh Hiên đột nhiên nhớ tới những tiểu quan từng thấy ở Tĩnh Hải vương phủ ngày đó, son phấn nồng nặc, áo quần rực rỡ, bất nam bất nữ, vừa nhìn đã thấy mắc ói rồi. Không, ta không giống bọn họ! Cho dù ta chung tình với ngươi, cũng không cho ngươi xuống dốc như thế!
Đạm Thai Nghi Long nào phải người nhẫn nại gì cho cam? Trí óc đã bị dục hỏa thiêu trụi, chẳng buồn giả vờ dịu dàng nữa, y bổ nhào tới ấn Chu Cảnh Hiên xuống, giơ tay cho hắn hai cái bạt tai: “Muốn chạy à? Cho ngươi chạy này!”
Hai má Chu Cảnh Hiên bỏng rát, nói cho cùng, hắn cũng đã luyện võ từ nhỏ, phòng thủ đã thành bản năng, nào có thể mặc cho người ta xâm phạm? Hắn lập tức tóm chặt cái tay còn đang định đánh nữa của Đạm Thai Nghi Long, vung tay sang bên, quẳng y lên giường, rồi bật dậy, giáng xuống một quyền.
Đạm Thai Nghi Long choáng váng đầu óc vì cú ngã, không biết tránh né vào đâu, bèn thét lên một tiếng đầy kinh hãi
Nghe được tiếng y thét, Chu Cảnh Hiên chợt bừng tỉnh. Thấy khuôn mặt Đạm Thai Nghi Long trắng bệch vì sợ hãi, những giọt nước mắt lấp lánh trong đôi mắt xinh đẹp, lòng hắn như nhũn ra, làm sao nỡ đánh tiếp đây? Nhưng cú đấm sắp chạm vào mặt Đạm Thai Nghi Long tới nơi, không còn kịp thu lực lại nữa rồi, Chu Cảnh Hiên chỉ còn cách bẻ lệch hướng đòn đánh, nhắm vào chính ngực hắn mà thôi.
Trong chớp mắt, Chu Cảnh Hiên tối tăm mặt mũi, ngã ngửa ra sau, huyết khí cuồn cuộn trong ***g ngực, gập người nôn khan, nhưng chẳng nôn ra được gì. Hắn chùi miệng, ngoảnh đầu lại, thì thấy Đạm Thai Nghi Long đang nhìn mình như đang suy nghĩ điều chi.
“Tại sao lại không đánh tiếp?”
Chu Cảnh Hiên không đáp, chậm rãi xuống giường.
“Đừng đi!” Từ phía sau, một cơ thể mềm mại nhào lên hắn. “Trước đây, ta rất ghét ngươi, nói ngươi chỉ say mê dung mạo của ta mà thôi, giờ đây ta mới biết, thì ra ngươi tốt với ta biết chừng nào, thà để bản thân bị thương cũng không nỡ tổn thương ta.”
Những lời thủ thỉ này thốt ra từ miệng một con người xinh đẹp đến thế, hơn nữa, người ấy lại là ý trung nhân mình vẫn thầm thương trộm nhớ bấy lâu, trái tim Chu Cảnh Hiên hoảng hốt.
“Cảnh Hiên, đừng đi, cùng ta được không?” Ở bờ vực của mê muội đắm say, một giọng nói dịu dàng vang lên bên tai, một chút năn nỉ, một chút nũng nịu, khiến người ta yêu thương không nói nên lời, khiến người ta cảm thấy, dù có là mặt trăng xa tận chân trời kia, cũng phải hái xuống cho y.
Chu Cảnh Hiên không nói gì, chỉ ngượng ngùng cúi đầu. Đăng bởi: admin
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT