Châu Kiều muốn điên rồi.

Anh chưa bao giờ nghĩ một người đàn ông lớn bằng này tuổi như anh mà xuống cấp đến mức ngay cả tắm cũng phải khóa trái cửa, thần kinh mỗi giây mỗi phút đều căng thẳng đề phòng có người đẩy cửa đi vào.

Không những thế người anh đề phòng lại cũng là đàn ông!

Tắm xong, anh ăn mặc nghiêm cẩn rời phòng tắm, thấy Thiện Tịch đang tựa trên giường lật một quyển sách rất dày, anh ta đeo mắt kính, cà vạt bị nới lỏng treo trên áo sơ mi, nhìn giống như một tên bại hoại biếng nhác… mà cũng nhã nhặn.

Châu Kiều đứng tại chỗ nhìn Thiện Tịch một lúc, đến khi Thiện Tịch ngẩng đầu lên nhìn anh, cười hỏi: “Sao vậy?”

“Chúng ta đúng thật là người yêu à?” Châu Kiều hỏi.

Thiện Tịch gật đầu, ánh mắt trở nên rất dịu dàng.

“Ồ, vậy giờ chia tay đi.” Châu Kiều thờ ơ nhún vai.

Nụ cười của Thiện Tịch cứng lại.

“Thiên hạ không có buổi tiệc nào không tàn, chúng ta hợp thì đến không hợp thì chia tay, hơn nữa đàn ông với đàn ông không có tương lai đâu, tôi kiến nghị sau này anh cũng nên cân nhắc đến phụ nữ đi.” Châu Kiều thấy sắc mặt Thiện Tịch bất thường thì thật tâm an ủi.

Thiện Tịch thả sách xuống, đứng dậy đi đến chỗ Châu Kiều, Châu Kiều linh cảm không ổn bèn quay người tính trốn đi, thì cánh tay bị dùng sức kéo lại.

Thiện Tịch cao hơn Châu Kiều nửa cái đầu, dễ dàng chống anh lên vách tường, cúi đầu nhìn thẳng vào anh: “Quên thì không sao, anh sẽ từ từ giúp em nhớ lại, còn nếu mà em muốn rời đi ——”

Đôi mắt dịu dàng biến thành thâm trầm đáng sợ, Thiện Tịch kề môi sát bên tai Châu Kiều nói từng chữ: “Trừ khi anh chết.”

Châu Kiều chết trân tại chỗ.

Thiện Tịch buông Châu Kiều ra, như chưa hề xảy ra chuyện gì, lại cười dịu dàng: “Anh đi pha ly sữa nhé.”

Bóng người Thiện Tịch vừa khuất khỏi phòng ngủ, Châu Kiều lập tức vô lực ngồi phịch xuống sàn, lòng bàn tay anh đổ mồ hôi lạnh, thân thể vô thức rét run.

Anh có linh cảm dường như mình thật sự không thể trốn chạy khỏi người đàn ông này.

Lời anh ta vừa nói không phải nói đùa,

Từ ánh mắt của anh ta là có thể nhận ra được.

Dù bây giờ Thiện Tịch cầm dao đến kề cổ anh, Châu Kiều cũng không bất ngờ.

Nỗi tuyệt vọng tràn ra từ trong người Châu Kiều, anh nhìn tất cả những thứ trước mắt, phòng ngủ xa lạ, vật dụng xa lạ, ngôi sao không biết tên đang quay chụp quảng cáo lễ Giáng Sinh trên ti vi, không lâu nữa thôi một năm mới sẽ lại đến. 

Tất cả mọi chuyện đúng là hiện thực ư?

Nếu như đang nằm mơ, vậy thì giấc mơ này cũng khá dài khá chân thật.

Từng có vô số lần Châu Kiều tưởng tượng ra tương lai của anh, sẽ có cô vợ xinh đẹp, có căn biệt thự thật lớn, cũng sẽ có chiếc ô tô xuất sắc. Châu Kiều thường nghĩ, nếu có thể lập tức nhảy đến tương lai thì tốt quá, không cần phải trải qua quá trình phấn đấu, trực tiếp ngồi mát ăn bát vàng luôn.

Bây giờ có vẻ như anh thật sự được toại nguyện, trong một đêm mà nhảy đến tương lai.

Nhưng tương lai như thế này không phải cái anh muốn.

Thiện Tịch bưng ly sữa quay lại phòng ngủ, thấy Châu Kiều ngồi co rúm dưới sàn thì hơi nhướng mày, bước lên đỡ eo kéo anh dậy, nhưng bị Châu Kiều ra sức gạt ra.

Châu Kiều lảo đảo đứng lên, nói: “Cứ cho là tôi thật sự mất trí nhớ đi, trước khi tôi khôi phục lại ký ức, chắc chắn sẽ không xem anh là người yêu, vậy nên xin hãy tự trọng.”

Thiện Tịch đứng đó, đưa ly sữa cho Châu Kiều, nhẹ giọng nói: “Uống sữa trước đã.”

“Tôi không thích uống sữa.” Châu Kiều nói, vả lại, sao anh biết được trong đó có bỏ thuốc ngủ không?

Châu Kiều ôm chăn lông tính ra ngoài tìm đại một phòng ngủ thì Thiện Tịch trầm giọng nói: “Em ngủ trong đây đi, anh ra phòng khách.”

Nói rồi anh ta đặt ly sữa xuống, cầm lấy quyển sách vừa mở rời phòng ngủ.

Châu Kiều thở phào nhẹ nhõm, khóa trái cửa cẩn thận, ngồi cúm rúm trên giường, ngửi mùi sữa thơm ngon từ ly sữa truyền đến.

Ban nãy anh nói dối, thật ra anh rất thích uống sữa, trước khi ngủ nhất định phải uống một ly sữa mới có thể ngon giấc.

Anh do dự cầm ly lên nhấp một ngụm, độ ấm vừa phải, hương vị đúng là của nhãn hiệu anh thích uống nhất.

Châu Kiều vừa thổi sữa vừa đánh giá căn phòng này một lần nữa, phát hiện vật dụng trang trí, màu sắc của vách tường đều là những thứ anh ưa thích. Với anh căn nhà này đúng thật rất giống với mô hình trong ao ước. Chỉ có điều thiếu đi một người vợ, có thêm một Thiện Tịch.

“Ông trời, ông thật biết chơi con.” Châu Kiều chán nản nói.

Mặc dù còn một mớ phiền phức chưa giải quyết, nhưng Châu Kiều vẫn lạc quan quyết định đi tham quan xung quanh trước.

Thời gian 3 năm, thế giới sẽ có biến hóa gì đây.

Năm 2015, không, qua mấy ngày nữa là năm 2016 rồi.

Thay đổi chủ tịch, vẫn không lấy lại được đảo DY (*), Châu Kiệt Luân kết hôn rút lui khỏi showbiz, điện thoại và máy tính có công nghệ cao hơn, giá dầu lại tăng, càng lúc càng nhiều nhà cao tầng, các nữ sinh mặc váy ngày càng ngắn, Twitter chính thức ra mắt ở trong nước, không còn ai chơi weibo, Conan vẫn chưa có kết cục, bầu khí quyển vẫn ô nhiễm trầm trọng như cũ.

(*) Đảo DY (DY là viết tắt của từ Diaoyu nghĩa là đảo Điếu Ngư), hiện quần đảo Điếu Ngư này là vấn đề mâu thuẫn quan trọng giữa Nhật Bản, Trung Quốc với Đài Loan. Việc chủ quyền đảo mình không rành cũng không dám ý kiến, các bạn có thể tự tìm hiểu ;;__;;

Điều quan trọng nhất là, Châu Kiều phát hiện không ngờ anh được thăng cấp làm trưởng phòng.

Ba năm trước, hoặc là nói mấy ngày trước, anh chỉ là một viên chức nhỏ mới vào công ty, nhận đủ ức hiếp từ cấp trên. Giờ đây chỉ trong một đêm chuyển mình thành trưởng phòng, thái độ của cấp trên cũng xoay chuyển 800 độ, trở nên khách khí khép nép lễ độ, làm Châu Kiều rất thoải mái.

Thật ra năng lực làm việc của anh luôn rất đỉnh mà, Châu Kiều đắc chí nghĩ.

Mãi đến khi cấp trên hỏi: “Tiểu Châu à, gần đây ngài Thiện vẫn khỏe chứ?”

Nụ cười đắc chí của Châu Kiều đông cứng lại.

Tại sao ngay cả cấp trên cũng biết Thiện Tịch!?

“Ngài Thiện rất nổi danh trong giới luật sư, đúng lúc gần đây tôi có vụ kiện cần ngài ấy giúp đỡ xem qua, không biết ngài ấy có rảnh rỗi không?” Cấp trên thăm dò.

“Tôi… sao biết anh ta có rảnh hay không được.” Châu Kiều nói lắp bắp.

Cấp trên cười sâu xa: “Sao vậy, vợ chồng son cãi vã à?”

Tức thời Châu Kiều như bị đẩy vào hầm băng.

Vợ chồng son? Vợ chồng son!? VỢ CHỒNG SON!!?

Nụ cười, thái độ và cả ngữ điệu của cấp trên biểu thị rõ là ông ấy biết quan hệ của mình với Thiện Tịch! Không chỉ có cấp trên, mà không chừng tất cả đồng nghiệp đều biết cả rồi.

Tại sao?! [kuroneko3026.wp.com]

Lẽ nào anh từng trắng trợn tuyên bố mình là gay trong công ty?

Anh ngờ nghệch đến vậy ư!?

Chẳng lẽ là Thiện Tịch?

Chắc chắn là anh ta.

Kiểu người có thể nói ra câu “Muốn rời khỏi anh, trừ khi anh chết” còn có chuyện gì không làm được?

Có khi mình được lên làm trưởng phòng cũng do anh ta uy hiếp cấp trên mà ra.

Châu Kiều chuyển tầm mắt ra cửa sổ, suy nghĩ xem có nên đập kính nhảy thẳng xuống dưới hay không.

Cấp trên giao một xấp tư liệu cho Châu Kiều, nghiêm túc nói: “Nói chung, chuyện ngài Thiện nhờ cậu đấy, trưởng phòng Châu.”

Trưởng phòng Châu em gái ông!

Châu Kiều bắt đầu cảm thấy đồng nghiệp bốn phía đều đang dùng ánh mắt khác thường đánh giá anh.

Gay chết bầm.

Tên ẻo lả.

Muôn đời gay.

Dường như anh nghe thấy tất cả mọi người đều thầm chửi mình như thế trong bụng.

Châu Kiều ôm đầu, sụp đổ muốn chui vào trong màn hình máy tính.

Phải làm sao mới có thể chứng minh với mọi người xu hướng tính dục của mình rất bình thường đây?

Gần đến giờ tan tầm, anh nhanh trí nảy ra suy nghĩ, gọi thư ký tiểu Duyệt đến, cố tình nói lớn giọng: “Tiểu Duyệt, lát nữa tan ca có thể đi uống một ly với anh không?”

Văn phòng mới vừa rồi còn nhốn nháo nhất thời yên tĩnh lại, ánh mắt của mọi người đều rơi vào trên người Châu Kiều.

Tiểu Duyệt khó xử bối rối: “Trưởng phòng à, tan ca em còn có việc. Mà không phải lát nữa ngài Thiện đến đón anh sao?”

—— Quần què.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play