"Sư phụ, khi nào chúng ta lên đường?"

Đông Cô thở dài, "Ngài cần bao lâu để chuẩn bị?"

An Kình đáp: "Nếu như sư phụ không cần lên đường gấp, thì ngày mai có thể đi."

"Ôi." Đông Cô ngồi xuống thành giường, "Thôi ngài cứ kêu tên tôi đi, kêu sư phụ tôi không cách nào quen được."

An Kình gật đầu, "Được."

"Nếu như ngài không có quá nhiều hành lý và đồ đạc, ngày mai chúng ra lên đường nhé."

"Được, Quân nhi về sửa soạn, xin cáo từ."

"Vâng mời ngài."

An Kình đi rồi, Đông Cô vẫn như đang nằm mơ. Thế quái nào mà đến nước này, nàng vẫn rất mơ hồ, nửa biết nửa không. Chỉ trong nửa tuần nhang, An Kình vào phòng ra phòng, thế là nàng đã bị bái thành sư phụ?

Còn phải đưa y về theo.......

Đông Cô đau đầu.

Phải làm sao mới ổn đây, chuyện của La Hầu đã khiến nàng sứt đầu mẻ trán, hiện giờ còn phải mang thêm một vị tiểu vương gia về. Tuy y nói bái sư học nghề sẽ chịu cực chịu khó theo nàng, nhưng mà thân phận y tôn quý, nếu có gì sơ sót làm sao nàng mở miệng giải thích với An Nam Vương. Mà cái vị An Nam Vương này cũng kỳ lạ, sao bà có thể dễ dàng tin tưởng một người lạ hoắc lạ huơ cơ chứ, lại còn để cho cậu con trai quý hoá của mình đi bái nàng làm sư phụ, rời vương phủ đi học nghề. Nghĩ tới nghĩ lui vẫn không hiểu được, Đông Cô chả buồn nghĩ nữa, nàng trải chăn bỏ gối ra chuẩn bị ngủ.

Đèn tắt, cả một căn phòng chìm vào bóng tối.

Đông Cô mặc nguyên quần áo, nằm ngủ.

........

Ai ngờ, đang lúc thiu thiu, Đông Cô chợt cảm thấy có gì đó kỳ kỳ. Không rõ đấy là mơ hay là thực, Đông Cô nhíu mày, mơ màng mở mắt ra. Nào biết cú mở mắt này làm nàng suýt chết vì sợ—-

Trong bóng tối, một bóng người đứng lù lù ngay đầu giường nàng, quay mặt về phía nàng, từ trên cao ngó xuống. Đúng là không khác gì ma hiện hồn giữa đêm, Đông Cô muốn hét lên theo phản xạ. Nàng vừa toan há miệng, bóng người nọ đã cúi xuống, nhanh như chớp thò một bàn tay bịt kín miệng Đông Cô lại.

"Đừng lên tiếng, là ta."

Bên tai vang lên một giọng nói trầm thấp, chính là giọng nói đã trở nên quen thuộc.

Đông Cô vẫn còn bị sợ, tay nàng run run, đặt lên mu bàn tay của người kia, ra ý cho cô ta nhấc tay ra.

"........ Liêu Văn Giới?"

"Là ta."

Trống ngực Đông Cô thình thình, nàng nói thật khẽ, "Cô muốn doạ tôi sợ chết à?"

"Xì." Văn Giới cười nhạo, "Sao ngươi dễ bị doạ chết thế, ta đã ồn ào nãy giờ, ngươi vẫn không có chút phản ứng."

Đông Cô ngồi dậy, "Cô........đã lo xong chuyện của cô rồi?"

Văn Giới đáp "Phải."

Đông Cô nói: "Vậy hôm nay cô đến là để làm việc đã giao hẹn?"

Văn Giới đáp: "Nếu không thì ngươi tưởng ta tới đây để làm gì?"

"Không không, là chính chuyện này thôi." Đông Cô ngồi bật lên, đầu óc cũng dần dần tỉnh táo. Nàng hỏi Văn Giới: "Cô vào bằng cách nào?"

"Đi vào."

"Phủ An Nam Vương bao nhiêu là đặc vệ, cô đi vào bằng cách nào."

Văn Giới nhếch mày, chậm rãi đáp: "Hôm nay ngươi chỉ có thể biết một chuyện, hoặc là chuyện của La Hầu, hoặc là chuyện ta đột nhập vào phủ An Nam Vương bằng cách nào, tự ngươi chọn đi."

Đông Cô đáp ngay: "La Hầu!"

Văn Giới cười khẩy, dựa vào một bên bàn.

Đã vào khuya, xung quanh yên ắng, Đông Cô không dám đốt đèn, chỉ nương theo ánh trăng mờ mờ, có thể miễn cưỡng nhìn thấy được mặt của Văn Giới.

Nàng dè dặt hỏi: "Chúng ta nói chuyện ở nơi này có an toàn không, có cần đổi qua chỗ khác?"

Văn Giới mang vẻ mặt không quan tâm, "Ta còn chưa nói nguy hiểm thì ngươi lo cái gì?" Thấy Đông Cô vẫn có vẻ thận trọng, cô ta đảo mắt khinh bỉ. "Có ai đến gần phòng ta sẽ cảm được liền, đừng lo."

Cao thủ võ nghệ đây sao, Đông Cô không biết thân thủ của cô ta rốt cuộc cao siêu đến độ nào, tiếp tục thận trọng dùng giọng nói rất khẽ.

"Hôm nay cô đến tìm tôi, có nghĩa là cô đã tìm được hai người mà tôi nói rồi."

"Đúng."

"Vậy........"

Văn Giới khoanh tay trước ngực, "Ngươi muốn hỏi gì, ta đã làm gì hai người phụ nữ đó?"

Đông Cô gật đầu.

"Giết rồi."

Văn Giới nói rất thản nhiên, giống như là không phải cô ta giết hai con người, mà là hai con gà.

Đông Cô run lên trong lòng.

Sâu trong xương tuỷ, nàng vẫn là người giống trước đây, sinh mạng đối với nàng vô cùng quý giá. Nàng không sao giống như Văn Giới được, nhìn sự sống như cỏ rơm.

"Sao, sợ rồi à?"

Đông Cô lắc đầu.

"Nếu chút chuyện này đã không chịu nổi, vậy ta không nên nói cho người biết về La Hầu thì hơn."

Đông Cô ngước mắt nhìn cô ta, "Cô nói đi."

Văn Tiêu nhe răng cười xấu xa.

"Ngươi phải nghĩ cho kỹ trước đi, chuyện La Hầu đã từng làm, so với ta chỉ có hơn chứ không kém. Đừng đợi tới lúc đó ta kể xong ngươi không chịu nổi, về viết hưu thư đuổi La Hầu đi, thế sẽ thành ra ta có lỗi với hắn đấy."

Đông Cô không đùa cùng với cô ta, nương theo ánh trăng, nàng nhìn vào mắt cô ta.

"Tôi không hẳn là sợ."

Văn Giới hỏi: "Thế thì là cái gì?"

Đông Cô đáp: "Áy náy, bất đắc dĩ."

Văn Giới thoáng sửng sốt, hỏi: "Vì sao áy náy, vì sao bất đắc dĩ?"

Đông Cô đáp: "Nếu như tôi không nói cho cô biết chuyện hai người phụ nữ đó, cô đã không phát hiện ra, họ sẽ không bị chết trong tay cô. Cho nên, tuy không phải đích thân tôi giết, nhưng bọn họ đã gián tiếp bị tôi giết. Hai sinh mạng mất đi, Đông Cô không thể không áy náy."

"Thế còn bất đắc dĩ."

Đông Cô thoáng ngừng, đáp: "Không làm khác được, đấy là bất đắc dĩ, dẫu Đông Cô biết như thế không đúng, nhưng nhất định vẫn phải làm như vậy."

Văn Giới nhìn cô gái trước mắt.

"Ngươi cảm thấy làm như vậy là không đúng?"

Đông Cô gật đầu.

"Ha." Văn Giới bật cười, "Ngươi áy náy và bất đắc dĩ ta đều có thể hiểu, chỉ có cái phần "không đúng" này thì không hiểu được." Cô ta hơi chồm người về phía trước, giống như muốn đến gần Đông Cô hơn. "Ta và La Hầu cùng một phe, ngươi theo phe ta thì tức là theo phe La Hầu, sao ngươi còn có thể cảm thấy chuyện đó là sai?"

Đông Cô chưa từng tránh né ánh mắt đăm đăm của Văn Giới, nàng khẽ nói: "Giết người là có tội."

Giết người là có tội.

Năm chữ đó vừa ra khỏi miệng, Đông Cô cảm thấy bầu không khí đột biến. Nhìn lại Văn Giới, trong mắt cô ta loé sát ý, sắc mặt rất khó coi.

"Ngươi nói gì?" Văn Giới châm chọc, "Có tội? Ngươi biết ta thích giết loại người nào nhất không, chính là cái loại nguỵ quân tử đạo đức giả nhà ngươi. Nếu như giết người là có tội, vậy thì tất cả mọi tướng sĩ cứu nước giữ nhà ở tiền tuyến đều là tội nhân à?"

Đông Cô lắc đầu, "Liêu cô nương, cô nương nghĩ lệch hướng rồi, tôi không có ý đó."

"Vậy ngươi có ý gì?"

"Người bị giết, bị lấy đi hết thảy những hạnh phúc còn lại trong sinh mệnh, kẻ giết người lấy đi hạnh phúc còn lại trong sinh mệnh của người khác, đấy là có tội; mà thiên hạ không yên vui, chiến loạn bốn bề, bách tính lầm than, tướng sĩ phải lao vào khói lửa, đấy cũng là có tội. Tội kẻ trước là tội nhỏ, tội của một con người bình phàm bất đắc dĩ; tội của kẻ sau là tội lớn, tội của kẻ cầm quyền mà vô năng." Đông Cô khẽ nói: "Tội này khác với tội kia, tại hạ hoàn toàn không có ý hạ thấp công của các tướng sĩ, Liêu cô nương đã hiểu lầm."

Văn Giới chậm rãi đứng thẳng người, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Đông Cô.

"Rốt cuộc ngươi là ai....."

Đông Cô không hiểu ý của cô ta, "Sao cơ?"

Văn Giới khó lấy lại được bình tĩnh trong lòng. Cơn giận của cô ta chỉ với vài câu nói của Đông Cô mà đã bị đánh tan hết. Cô ta nhìn người con gái trước mặt. Tựa như biết nàng, lại dường như không biết nàng. Nàng yếu đuối như thế, ngồi ở đó, chỉ cần cô ta dùng hai ngón tay là đã có thể lấy mạng nàng. Nhưng nàng lại tựa như vô cùng cao lớn, mạnh mẽ, đến độ ngay cả ý tưởng ra tay với nàng, Văn Giới cũng không dám nảy sinh.

"Liêu cô nương?"

Câu gọi này kéo Văn Giới bừng tỉnh, cô ta hừ một tiếng.

"Lanh mồm lanh miệng, chẳng được tích sự gì!"

Đông Cô cười khổ, "Vâng, để Liêu cô nương chê cười rồi, tôi vốn không có tài cán gì."

Văn Giới đi qua đi lại trong căn phòng, mãi lâu vẫn không nói gì. Ban đầu Đông Cô còn nhìn theo bóng cô ta, lịch sự đợi, nhưng sau đó nàng quá sốt ruột vụ của La Hầu, ngần ngừ mấy phen, cuối cùng lên tiếng.

"Liêu cô nương, chẳng hay La Hầu......"

Văn Giới biết rồi còn cố hỏi: "La Hầu làm sao."

"À......." Đông Cô thở dài, "Liêu cô nương, vừa rồi Đông Cô thất lễ, xin cô nương rộng lòng đừng để bụng. Đông Cô xin được tạ lỗi với cô nương."

"Hừ."

"Liêu cô nương, xin cô nương hiểu cho tâm trạng của Đông Cô, tôi thật sự rất lo lắng cho La Hầu......."

Văn Giới ngẫm nghĩ, nói với Đông Cô: "Ngươi phải biết, hiện giờ, ta hoàn toàn không muốn nói cho ngươi biết chuyện của La Hầu."

Đông Cô hỏi: "Vì sao thưa cô?"

Văn Giới không trả lời, nhưng trong lòng đang âm thầm suy tính. Hiện giờ đúng là cô ta không muốn kể sự việc cho Đông Cô nghe, tuy họ chỉ mới nói chuyện với nhau 2 lần ngắn ngủi, nhưng cô ta đã cảm nhận được rất nhiều qua những câu đối thoại ngắn ngủi. Cô ta chưa từng điều tra kỹ về Đông Cô. Trước đây, trong mắt cô ta, Đông Cô chỉ là vợ của La Hầu, một người con gái rất tầm thường, không có bất cứ ý nghĩa nào. Nhưng cô ta đã lầm. Người con gái này hoàn toàn không tầm thường. Lần đầu gặp mặt, sự cơ trí của nàng đã để lại ấn tượng sâu đậm trong cô ta, mà đến lần thứ hai gặp mặt, lời lẽ của nàng đã lay động cho cô ta. Đông Cô sợ cô ta, đồng thời không sợ cô ta. Văn Giới nghĩ trong bụng, ta có thể dùng võ công để khiến nàng khuất phục, nhưng để khiến cho nàng tâm phục, ta làm không được.

Nghĩ đến những chuyện gần đây, Văn Giới lại cảm thấy phiền. Chuyện vốn đang tắc nghẽn, nhờ có Đông Cô, hiện nay cô ta đã có manh mối, nhưng không sao giải quyết tận gốc được.

Cô ta nhìn Đông Cô....... Nếu là người con gái này, có lẽ nàng sẽ nghĩ ra được cách.

Nhưng mà........

"Ngươi phải nghĩ cho kỹ đấy nhé, chứ chiếu theo cách suy nghĩ "giết người là có tội" của ngươi, thì La Hầu có thể tính là mang tội ác tày trời, ngươi xác định là ngươi muốn biết?"

Đông Cô không ngần ngại, không hề đắn đo suy nghĩ.

"Vâng."

"Ngươi coi trọng mạng sống, nhưng hắn giết người không chớp mắt, ngươi không chịu nghĩ lại cho kỹ thì chốc nữa không kịp hối hận đâu đấy."

"Ha." Đông Cô nghe một hồi, bật cười. "Liêu cô nương rõ ràng muốn kể, sao lại không dứt khoát cho xong. Tôi đã trả lời như vậy rồi, cô còn lo sợ điều gì nữa?"

Văn Giới không rõ sao lại nổi nóng, "Cái mồm này của ngươi đúng là thật ghê gớm, không tha cho người ta phải không?"

"Đâu có đâu có, Liêu cô nương nói đùa rồi."

Văn Giới tức đến ngứa răng, khổ nỗi lúc nói chuyện với Đông Cô, cô ta không sao ăn được.

"Ngươi muốn biết gì?"

"Đương nhiên là hết thảy."

Văn Giới nói: "Câu chuyện này rất dài."

Đông Cô đáp: "Đêm dài miên man, thứ nó có, là thời gian để Liêu cô nương nhớ lại."

hết chương 34

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play