Đến sau chót An Kình không ép Đông Cô nữa.

"Khi nào vẽ xong, nhất định phải đích thân đến nhé." Đấy là yêu cầu duy nhất của y.

"Được, tôi hứa với ngài."

Họ ngồi hết nguyên 3 canh giờ ở lầu Đông Càn, lúc chia tay, Đông Cô nói An Kình rời đi trước.

"Tôi muốn mua một vài món mang về, Yến Quân ngài đi trước đi ạ."

An Kình mỉm cười.

"Thành Tuyền."

"Vâng." Lần này người hộ vệ bước vào phòng, Đông Cô thấy trên tay của cô ta còn cầm một hộp thức ăn. Nàng ngầm hiểu ra, nghĩ bụng vị tiểu vương gia này đúng là tế nhị, dùng đức để thu phục người khác. Đông Cô biết lúc này mà còn từ chối thì sẽ giống như đang ra vẻ õng ẹo, thế là nàng không đôi co phiền phức gì, đưa thẳng tay ra đón lấy hộp thức ăn từ tay Thành Tuyền.

"Cảm tạ.

"Đông Cô, sắc trời đã không còn sớm nữa, để ta đưa cô về nhé." An Kình nói.

"Tự tôi đi về được rồi ạ."

"Đợi cô về đến nhà thì thức ăn sẽ nguội hết."

Đông Cô nghĩ thấy cũng đúng, nếu lỡ may bị nguội mà đem hâm mùi vị sẽ thay đổi không ít thì nhiều.

"Dạ vâng." Đông Cô đứng lên, "Vậy cảm phiền Yến Quân."

Xe ngựa của Chương phủ đã sớm đứng trước cửa lầu Càn Đông. Đông Cô ban đầu nói với An Kình để mình ngồi bên ngoài xe là được rồi, An Kình không chịu, kéo Đông Cô vào trong ngồi với y. Xe ngựa của Chương Phủ đã thuộc loại sang, nhưng dù sao chỗ ngồi bên trong vẫn có hạn, hai người vào thì khá chật, Đông Cô chỉ biết ra sức nép người vào một bên, đặt hộp thức ăn giữa hai người. An Kình lặng lẽ ngồi yên.

Thoắt chốc đã về đến nhà, Đông Cô cầm lấy hộp cơm, nguyên một quãng đường nàng không dám nhúc nhích, tuy thời gian không lâu, nhưng nàng cảm thấy thắt lưng mình sắp sửa cứng khớp luôn rồi.

"Cảm tạ ngài, tôi đi đây."

Đông Cô xuống khỏi xe ngựa, ngoái đầu thấy An Kình cũng đang xuống theo mình.

"Yến Quân?"

An Kình mỉm cười, khẽ nói: "Lần chia tay này không biết đến mấy tháng sau mới gặp lại, ta muốn xuống tiễn cô cho thật đàng hoàng."

Đông Cô nhìn nét mặt bình đạm dưới ánh trăng của y, nghe y nói xong câu đó, trong lòng bỗng nảy sinh một cảm giác là lạ, giống như vừa hiểu ra gì đó, nhưng cảm giác đến mau mà đi cũng mau, xẹt ngang rồi biến mất, không sao nắm bắt được. An Kình lấy ra một món đồ từ trong áo, nhìn không lớn, được gói bằng lụa, dài dài hẹp hẹp. Y đưa nó cho Đông Cô, từ tốn nói: "Đây là tự tay ta làm, tay nghề không thạo, tỏ chút tâm ý, mong Đông Cô nhận cho."

Đông Cô đón lấy, "Đây là gì thế ạ?" Khăn lụa gói không chặt, bị xổ ra, vật nằm bên trong liền lộ ra.

Thì ra là một chiếc trâm gỗ.

Đơn giản trang nhã, đầu trâm chạm một cánh én đang bay giống như thật, khéo léo và sinh động.

Cầm trâm gỗ trong tay, Đông Cô ngửi thấy mùi gỗ cẩm lai thoang thoảng. Đông Cô cười thầm. Tuy không nhìn nghèo nàn đến khiến An Nam Vương phủ bị mất mặt, nhưng không quá sang khiến cho bạn bè khó nhận, vị tiểu vương gia này đúng là khôn ngoan khéo léo, từng cử chỉ từng lời nói đều chu đáo.

"Cảm tạ Yến Quân." Đông Cô gói chiếc trâm lại, "Thứ lỗi tôi không hiểu lễ, hoàn toàn chưa chuẩn bị gì........"

Môi An Kình hơi mím lại.

"Không sao, đợi đến khi cô tới phủ của An Nam Vương thì mang cho ta."

"Được, khi nào vẽ xong, tôi sẽ đích thân đưa tới." Đông Cô đương nhiên biết An Kình không hề mong nàng đáp lễ, nàng cũng vô tư cho rằng An Kình nói câu đó là vì muốn nàng nhớ kỹ món quà mừng thọ của lão phu nhân.

An Kình nhìn vẻ thản nhiên của nàng, sắc mặt dịu dàng bình lặng.

"Vậy, tôi về đây ạ."

An Kình gật đầu, "Xin mời."

Đông Cô cầm hộp cơm bước lên bậc tam cấp, gõ cửa gỗ.

Cửa mở rất nhanh, thậm chí nhanh đến nỗi Đông Cô cảm thấy có lẽ vừa mới rồi La Hầu đã đứng chờ sẵn ở cửa.

"Ơ, nhanh thế à." Đông Cô tròn mắt nhìn La Hầu, "Làm ta giật cả mình."

La Hầu không nói gì.

"Sao chàng mặc ít đồ vậy chứ, trời đang lạnh thế này." Đông Cô thấy La Hầu mặc vô cùng phong phanh, chỉ có mỗi một chiếc áo dài màu đen, chàng lẳng lặng đứng nơi đó khiến người khác cảm thấy như đang tan vào trong bóng đêm.

La Hầu không nói gì.

Đông Cô ngước mắt, phát hiện La Hầu hoàn toàn không nhìn nàng, mà đang nhìn xuyên qua nàng, ánh mắt chằm chằm nhìn phía sau lưng nàng. Đông Cô ngoái đầu, An Kình đang đứng dưới bậc tam cấp.

La Hầu không nhìn nàng, An Kình cũng không nhìn nàng. Y nhìn La Hầu, vẻ mặt vẫn vậy, dịu dàng bình đạm.

Trăng sáng soi, hoàn toàn yên tĩnh.

"Tại hạ là An Kình." Đông Cô chưa kịp định thần, cặp môi mỏng của An Kình đã hé mở, nhẹ nhàng nói: "Hạnh ngộ."

La Hầu không trả lời y.

Đông Cô chỉ cảm thấy cảnh tượng này vô cùng quái lạ và bất thường, quái lạ ở chỗ nào nàng không nói ra được, nhưng cái lưỡi vốn bình thường tạm được coi như linh hoạt của nàng, ngay lúc này đây không nói được câu nào, chỉ đứng sửng sốt nhìn người này, xong rồi nhìn người kia.

An Kinh mặc đồ trắng phau, áo dài La Hầu đen thẳm; người trước sắc mặt nhu hoà, người sau khuôn mặt vô cảm. Họ cùng nhìn nhau. Mắt An Kình nhạt như màu trà, mắt La Hầu thẫm như màu mực.

Đông Cô đứng giữa hai người, nhìn dáng vẻ đó của La Hầu, cảm giác phức tạp.

.........

"Đông Cô, đã không còn sớm nữa, ta đi trước nhé."

Cuối cùng An Kinh không nhìn La Hầu nữa, y cáo từ Đông Cô. Đông Cô đương nhiên sẵn lòng, nàng cảm thấy đêm nay La Hầu rất lạ, nàng muốn vào nhà hỏi han chàng cho thật kỹ.

"Vâng, xin mời ngài."

Tiễn An Kình đi xong cuối cùng Đông Cô mới thở phào.

"Quá kỳ lạ." Nàng ngoái đầu nhìn La Hầu, "Sao chàng lại đi nhìn người ta như thế." Nhớ đến lúc vừa rồi Đông Cô mới muộn màng cảm thấy lo lắng, "Chàng không biết thân phận của người ta, đối xử với người ta như thế, nếu gặp một kẻ giàu sang lòng dạ hẹp hòi, chúng ta đã —–"

"Nói sai rồi." Đông Cô chưa dứt lời, La Hầu chợt lên tiếng.

Chàng hơi cúi đầu, mắt nhìn mặt đất.

"Sao cơ?"

"....... Nói sai rồi." La Hầu lặp lại. Giọng chàng rất khẽ, nhưng nói rất rõ ràng.

Đông Cô nhìn thấy chàng có vẻ như đang rũ đầu, tưởng rằng chàng đứng lâu nên mệt, vội vàng tiến lên đỡ ngang hông chàng. "Nào nào, bất kể thế nào, chúng ta vào nhà rồi nói sau, vào nhà trước đi đã."

La Hầu được nàng đỡ, quay vào trong nhà, Đông Cô để chàng ngồi bên bàn, bản thân mình mở hộp đựng thức ăn ra.

"Chàng vẫn chưa ăn cơm đúng không, thức ăn này còn nóng này, ta đi lấy chén đũa, chàng đợi một chút."

Đông Cô chạy vào nhà bếp, lấy một bộ chén đũa.

"Chàng nếm thử xem, món cá này rất ngon." Đông Cô ngồi cạnh La Hầu, chỉ vào món cá chiên xù.

La Hầu ngồi đấy nhưng không động đũa. Cặp mắt đen thăm thẳm của chàng nhìn chiếc bàn bày đầy thức ăn, không nói một câu.

Đông Cô chậm chạp ngồi thẳng lưng lên. Đêm nay La Hầu là lạ. Nàng vươn một tay, nhẹ nhàng đặt lên cánh tay của La Hầu—-cánh tay ấy cứng như sắt thép.

"Hôm nay chàng sao thế."

La Hầu không nhìn nàng, ánh mắt của chàng rời rạc, trông như đang nhìn thức ăn trên bàn, nhưng không hẳn vậy. Đêm đông đầu mùa, bốn bề vắng vẻ, Đông Cô nhìn ánh đèn dầu vàng vọt hắt lên khuôn mặt La Hầu, làm các đường nét góc cạnh rắn rỏi của khuôn mặt càng rõ rệt hơn. Nàng chợt cảm thấy La Hầu hơi xa lạ.

Sắc mặt Đông Cô cũng trở nên nghiêm túc hơn, nàng nắm lấy hai vai của La Hầu, nhẹ nhàng quay chàng qua nhìn mình.

"Chàng hãy nhìn ta." Đông Cô trầm giọng nói với La Hầu, "Hãy nhìn ta."

Cuối cùng ánh mắt của La Hầu mới có điểm để dừng lại, chàng nhìn Đông Cô.

Bốn mắt nhìn nhau, vạn điều có muốn tránh cũng không sao tránh được nữa.

"Đã xảy ra chuyện gì, vì sao đêm nay chàng lạ lùng như vậy." Đông Cô nhìn chăm chú vào mắt La Hầu, "Mới lúc nãy cũng vậy, vì sao chàng nhìn An Kình chằm chằm, chàng quen ngài ấy?"

Mặt Đông Cô thẳng thắn và nghiêm túc, đầu mày hơi nhíu lại, hai tay đặt trên hai vai của La Hầu. "La Hầu, chúng ta là vợ chồng, điều gì cũng có thể nói ra được giữa hai chúng ta, chàng không cần phải giấu ta. Lúc nãy chàng nói "nói sai rồi" với ta, là đã nói sai điều gì?"

Bỗng La Hầu không dám nhìn vào mắt nàng, chàng rũ mắt, trong đầu hoảng loạn.

"Nói đi, La Hầu."

.......

Đông Cô hỏi hết nửa buổi, cuối cùng La Hầu nói một câu.

"...... Nàng đã nói sai rồi."

"Ta đã nói sai chuyện gì?"

"Đêm qua."

Đêm qua?

Đêm qua ta đã nói gì chứ?

Đông Cô buông tay, ngồi ráng nghĩ.

....... Đêm qua, họ ngồi trên giường với nhau, trước lúc ngủ.......

Chẳng lẽ—–

Nàng thăm dò: ".......Chẳng lẽ là lúc ta nói, diện mạo của An Kình rất xấu xí?"

Ánh mắt của La Hầu sâu thẳm, im lặng một lúc, cuối cùng hơi gật đầu.

Chàng gật đầu, nhưng Đông Cô hoàn toàn không cảm thấy nhẹ nhõm vì đã giải quyết được hiểu lầm. Nàng lẳng lặng nhìn chàng.

La Hầu, ánh mắt mà chàng nhìn ngài ấy, chỉ là vì một câu bậy bạ ta nói, bảo rằng ngài ấy rất xấu sao. Đêm nay chàng thất hồn lạc phách chỉ vì một câu nói đùa của ta đêm qua sao. E rằng không phải đâu.......

Nhưng cũng không sao, chàng không muốn nói, thì ta không hỏi.

"Ăn cơm thôi, thức ăn nguội hết rồi." Đông Cô cười cười, "Đêm qua những gì ta nói hoàn toàn chỉ là nói đùa, chàng đừng để ý, An Kình là tiểu vương gia của An Nam Vương, thân phận rất cao quý, không phải loại tiểu tốt như chúng ta mà có thể trêu vào. Chúng ta cứ lo sống đời của chúng ta là được."

La Hầu cầm chén đũa lên, bắt đầu lo chăm chú ăn.

Tâm trạng của chàng rất hỗn loạn, tạm thời không sao suy nghĩ được. Đối diện với những lời chất vấn của Đông Cô, chàng chỉ có thể nói bừa ra một lý do có vẻ hợp lý, Đông Cô không hỏi nữa, chàng cũng không biết cảm giác của mình ra sao.

Chàng hoàn toàn không biết mặt An Kình.

Đông Cô về hơi muộn, chàng ra đứng đón nàng ở cửa vừa đúng lúc Đông Cô gõ, mà lúc chàng mở cửa, liền nhận ngay ra người phụ nữ đứng sau lưng An Kình—-cô ta chính là người đã theo dõi chàng hôm nọ. La Hầu chưa gặp mặt cô ta trực tiếp, nhưng chàng nhận ra được bóng lưng của cô ta, cùng với cảm giác mà cô ta đem đến cho người khác. Cô ta mặc một bộ đồ sẫm màu đứng trong bóng tối, lúc chàng nhìn An Kình, người phụ nữ đó luôn quan sát chàng.

Cô ta cung kính đứng phía sau người kia, trông như là hộ vệ của y, vì sao cô ta lại theo dõi mình. Tiểu vương gia kia là người của phủ An Nam Vương, vậy người phụ nữ kia bám theo chàng, có phải do y ra lệnh, y muốn điều tra chuyện gì, hoặc là y đã tra ra được chuyện gì.......

Bất kể thế nào, điều khiến chàng kỵ nhất chính là, An Kình kết giao với Đông Cô.

Chàng không dám hỏi, chàng sợ Đông Cô sẽ bắt đầu nghi ngờ. Vẫn một câu nói trước đây —-nếu như có thể, chàng hy vọng có thể gánh chịu hết thảy một mình, để cho Đông Cô được bình an.

Màn đêm buông xuống

Một chiếc xe ngựa vẫn còn trên đường phố.

"Thành Tuyền." Từ trong xe vọng ra tiếng gọi.

"Có thuộc hạ." Người phụ nữ đánh xe đáp, "Chúa công có gì cần sai bảo."

An Kình vươn một tay hơi kéo màn cửa của xe, nhìn đường phố tối mịt và ánh trăng xanh xao. Y khẽ nói: "Ngươi tra cho thật kỹ cái người tên là La Hầu."

Thành Tuyền hiểu ý, "Bẩm chúa công, đã đang điều tra rồi."

An Kình buông rèm, lặng lẽ ngồi yên.

Những lời Thành Tuyền từng nói trước đây, y không để ý. Nhưng hôm nay sau khi đã gặp La Hầu, y không thể không nói, người đàn ông ấy có gì đó rất khác lạ. Gần như chưa từng có ai nhìn y giống vậy, ánh mắt của hắn sâu lắng tựa như viên mực cổ mà mẫu thân đã cất giữ bao năm.

hết chương 26

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play