So với Kiều Thạch, Dạ Tiêu là người luôn luôn tới muộn một bước

Kiều Thạch được sinh ra sau bao tháng ngày chan chứa hi vọng chờ mong, Tề Kiều Thạch… ngay cả cái tên cũng là do hai vợ chồng đêm đêm nằm kề vai nhau thảo luận, bàn bạc, tinh điêu ngọc chước mà thành. Khi đó, kĩ thuật siêu âm không được tiên tiến như bây giờ, cho nên, đến tận lúc sinh, mọi người vẫn chỉ nghĩ rằng có mỗi Kiều Thạch, không nghĩ tới còn có một cậu nhóc nữa.

Kiều Thạch mang theo ngàn vạn cưng chiều, quá trình sinh nở cực kì suôn sẻ. đến nỗi, mẹ còn có thể chống người ngồi dậy tràn đầy phấn khởi cùng chồng ngắm nhìn, vuốt ve khuôn mặt của hoàng tử nhỏ vừa chào đời.

Nhưng mà…

Thì ra vẫn còn một đứa bé nữa cứng đầu không chịu ngoan ngoãn ra ngoài.

Thế nên, người mẹ bị rong huyết…



Sau hơn mười hai tiếng, đứa em kia cũng ra đời.

Tử thần cũng cùng lúc mang mẹ của họ đi mất.

Tận một tuần sau, người em trai kia mới có tên.

Dạ Tiêu…

Đơn giản là để đưa tang cái ngày hôm đó, dạ sắc thấm lương, tiêu thanh tiêu điều.



Không giống như lời Lôi nói, tại vì Dạ Tiêu cảm thấy, cuộc đời này cũng không thiếu nợ anh nhiều lắm.

Ít nhất, hiện tại, anh đang có rất nhiều.

Ở công ty bận rộn một ngày, tối về đến nhà vô cùng mệt mỏi, thế nhưng, anh vẫn không nhịn được đi tới căn phòng phía bên phải, nhẹ nhàng xoay nắm cửa.

Căn phòng màu xanh da trời giống như một góc trong truyện cổ tích, có một giọng nói thật ôn nhu, dịu dàng đang kể về một câu chuyện xưa cũ.

“…Mọi con vật nhỏ cùng các loài cây rừng đều được mời đến tham dự hôn lễ. trong tiếng chúc phúc reo vang, hoàng tử và công chúa Bạch Tuyết sẽ vĩnh viễn hạnh phúc bên nhau.”

Vậy mà hai bảo bối của anh lại làm ầm lên.

“Tại sao công chúa Bạch Tuyết muốn ở bên Hoàng tử? bọn họ không phải chỉ là người xa lạ thôi sao? Sao có thể ở bên nhau? Công chúa Bạch Tuyết bỏ đi như thế không phải Bảy chú lùn sẽ rất buồn sao? Hay tại họ thấp lùn xấu xí nên công chúa không muốn ở bên cạnh ạ?” một tràng dài câu hỏi, nói đến nỗi lòng sục sôi căm phẫn, chủ nhân của câu hỏi đó là tiểu công chúa của anh, Tề Cách.

“Đúng, đúng!” thích thú phụ họa theo là em trai cô bé, tiểu hoàng tử Tề Hiên.

Dạ Tiêu đứng dựa vào cạnh cửa, trên mặt lộ ra tụ cười mỉm mà ngay đến bản thân cũng khó mà phát giác.

“Các bạn nhỏ à…” ca này đúng là không đỡ được, cô giáo Hoàng gãi gãi đầu bất an.

“Cô giáo Hoàng, cô nghỉ đi, để tôi.” Dạ Tiêu bình thản mở lời đề nghị.

Cô giáo tóc đen, mắt đen nghe tiếng quay đầu lại, lắp bắp, “Tề…Tề tiên sinh…anh…anh về rồi…”

“Ba…ba…!”

“Ba, nhớ ba quá, ba, mau mau, qua đây nhanh đi.”

Hai đứa trẻ líu ríu như hai chú vẹt con, hưng phấn thi nhau gọi, nhìn bộ dạng giống như không buồn ngủ.

Dạ Tiêu gật đầu, lướt qua vẻ mặt ngượng ngùng của cô giáo trẻ tuổi, thái độ bình thản nhưng lại rất xa cách.

Hai đứa bé chạy tới ôm lấy người bố cao lớn, mỗi đứa một bên đùi, mỗi lần ba về mặt mũi trước sau đều rất nghiêm nghị, vậy mà hôm nay tự nhiên lại thấy nét dịu dàng ấm áp.

Cô giáo Hoàng lui khỏi căn phòng, đặt lại cuốn truyện kể trước giờ đi ngủ lại.

Dạ Tiêu kéo ghế ngồi xuống.

Gan lớn hơn một chút như Cách Cách bỏ đùi, chạy tới ôm cổ ba.

Gan nhỏ hơn một chút như Hiên Hiên vẫn đứng dưới sàn, chẳng qua vòng tay vẫn ôm chân ba không buông.

“Ba, ba, con kể cho ba nghe, hôm nay Hiên Hiên khóc nhè, lại còn khóc rất thê thảm luôn.” Tiểu công chúa ôm lấy cổ anh, thì thầm.

“Thật sao?” Dạ Tiêu hơi cau mày, con trai bốn tuổi rồi vẫn còn khóc…

Thấy chị gái đã bán đứng mình, lại thấy ba đang cúi đầu nghiêm túc nhìn xuống, Hiên Hiên gấp đến nỗi khuôn mặt nhỏ đỏ bừng cả lên, “Chị, chị nói lung tung, em đâu có khóc…”

Nó đến chữ khóc này, giọng bỗng dưng nhỏ hẳn đi, Dạ Tiêu biết con trai đang nói dối.

“Nói, sao khóc?” anh đúng là một người cha không mấy dịu dàng, lời nói ra lại giống như đang khiển trách nặng nề.

Chẳng qua là cô nhóc trên cổ không biết sợ là gì, vội vàng thay em trai đang mắt đỏ như sắp khóc kể lại, “Hôn nay chú Lôi tới nhà trẻ thăm bọn con. Thấy Hiên Hiên dáng người đẹp đẹp một chút nên nói: Hiên Hiên cũng đã bốn tuổi, nên tới Long Môn học tập một chút. Sau khi trở về, Hiên Hiên sợ quá nên khóc…” Hiên Hiên thừa hưởng dáng dấp của ba nên so với những đứa trẻ cùng trang lứa cao hơn nửa cái đầu.

Theo như thông lệ thì, người kế thừa tương lai của COSMOS lúc bốn tuổi cần được đưa tới Long Môn để học về các loại phương tiện, vũ khí cũng như dần dần theo học những lớp huấn luyện, đào tạo. sau đó, dùng những gì học được ở Long Môn, trở về COSMOS để bắt đầu phát triển.

Nhưng mà Dạ Tiêu vốn không muốn phát triển con cái theo cách này.

“Cứ như vậy mà khóc?” nếu thế, thực sự anh có chút thất vọng về đứa con trai này.

“Không phải…” so với chị gái, Tề Hiên có phần hướng nội hơn, khả năng giải thích gặp chút khó khăn.

Giờ phút này, mi mắt cậu chàng đã hồng hồng, muốn nhìn ba nhưng rồi lại cụp mắt giống như đã phạm lỗi lớn.

“Lý do?” Dạ Tiêu là người rất lười nghe người khác giải thích này kia, nhưng mà, anh muốn cho con trai cơ hội giải thích.

“Con lén đi hỏi mẹ, mẹ nói thế nào cũng được…” Tề Hiên nũng nịu đem vấn đề đó đi hỏi mẹ, vậy mà mẹ lại vô cùng thờ ơ, lãnh đạm khiến người nghe đau đớn.

Sắc mặt Dạ Tiêu không có chút thay đổi nào, câu trả lời đó của cô hẳn đã nằm trong dự liệu của anh.

Ngược lại Cách Cách lại thoáng sửng sốt, hiểu rõ em trai mình tâm hồn bé nhỏ dễ tổn thương, bèn nhanh nhảu chuyển dời sự chú ý, “Ba, nếu không thì con đến Long Môn thay em nhé. Con thấy mấy chú cầm khẩu súng như thế này rất đẹp trai nha, còn có thể vác người như thế này, một cước quật ngã người khác như thế này… rất rất đẹp trai!”

Âm mưu cơ bản là: bên trong Long Môn, có rất nhiều chú đẹp trai.

“Sờ cánh tay ba một chút.” Dạ Tiêu vươn tay ra, bảo con gái sờ thử.

Cách Cách tranh thủ thời cơ, nhanh chóng sờ soạng cánh tay ba, đôi mắt to không biết ba đang muốn làm gì.

“Cảm giác thế nào?” Dạ Tiêu dẫn dụ.

“Ba, thật là cường tráng, quá mạnh.” Cách Cách ra chiêu nịnh nọt.

“Cho nên con có muốn mình giống thế không?” hay là làm một tiểu cô nường mềm mại xinh xắn?

Quả nhiên khuôn mặt nhỏ của Cách Cách xịu xuống, đôi tay đang sờ nắn tay ba cũng buông lỏng.

Ngược lại Tề Hiên vẫn ngồi nguyên dưới đất mắt đã không còn đỏ nữa, thay vào đó là vẻ mặt sùng bái, ao ước.



Từ phòng bọn nhỏ đi ra, anh trở về căn phòng xa xỉ của mình.

Gần mười hai giờ, tia sáng theo khe cửa len vào trong phòng.

Lại xem TV rồi ngủ gật…?

Do dự một chút, Dạ Tiêu vẫn gõ gõ cánh cửa.

Không có bất kỳ phản ứng nào.

Dạ Tiêu trực tiếp đẩy cửa bước vào.

Một người mặc váy ngủ trắng thuần in sâu vào ánh mắt anh, mái tóc dài đen mượt, che khuất đi nửa khuôn mặt thanh tú, cái cằm thon gầy quyến rũ mê người. Vợ của anh thật giống như thiên sứ hạ phàm.

Thiên sứ đang dựa vào sofa, có lẽ đã ngủ thiếp đi rồi, khả năng có thể đang bị lạnh, nên bắp chân vô thức thu vào tà váy, nhưng cô không biết, động tác vừa rồi thật mê người.

Một luồng khí nóng từ hạ thân xông thẳng lên khắp người.

Dù sao cũng luôn phải cẩn thận kiềm chế dục vọng của mình nên đã bao lâu anh không chạm vào cô…

Sợ cô ngủ trên sofa bị lạnh, Dạ Tiêu ôm cô vào phòng, thận trọng đặt cô nằm giữa giường.

Mắt cô khẽ run run, sau đó hai hàng lông mày hơi cau cau, mang theo dáng vẻ nửa tỉnh nửa mê, cô từ từ mở mắt ra, lời nói giống như tiếng thở dài vang từ nơi xa thẳm, “Kiều…anh về rồi sao…”

Dạ Tiêu cứng đờ người.

Con ngươi màu trà thâm trầm chăm chú nhìn cô.

“Ngủ đi.”

Không nói thêm lời nào nữa, anh rời khỏi phòng ngủ của cô.

Là cô đang cố ý, anh hiểu được.

Là cô đang cố ý, cô thừa nhận.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play