“Ta nhớ không lầm, ở Đoạn gia, gia chủ là người có quyền lực tuyệt đối có đúng không?” Đoạn Minh Hoàng hỏi mọi người trong Đoạn gia.

Đại bộ phận người của Đoạn gia đều chờ mong gia chủ trở về, hầu hết mọi người trước đó cũng đều muốn Đoạn Minh Hoàng nắm giữ quyền lực, lần này còn giải cứu được người của Đoạn gia nên càng khiến không ít người thừa nhận năng lực. Có thể nói trên thế giới không có ai là phục tùng tuyệt đối cho nên vẫn còn một số ít người khác bất mãn khi Đoạn Minh Hoàng nắm trong tay toàn bộ quyền lực như vậy.

“Ngươi là gia chủ? Vậy ngươi chứng minh đi, Phượng hoàng lệnh ở đâu? Phượng hoàng lệnh là tín vật của gia chủ, nhưng ta nhớ không lầm ở đại hội võ lâm lần trước Phượng hoàng lệnh đã bị vỡ nát, nếu ngươi là gia chủ thì ngươi đã đem tặng Phượng hoàng lệnh cho Nguyên Mẫn, không khác nào ngươi là kẻ phản đồ!” Đoạn Lâm nói,

“Lâm nhi, ngươi không được đối với gia chủ vô lễ!” Đoạn Lê lên tiếng răn đe Đoạn Lâm.

Đoạn Minh Hoàng vốn đã khôi phục lại đồng tử màu đen, nhưng vừa nghe Đoạn Lâm nói vậy thì màu mắt lại bắt đầu đỏ hồng lên, hơi thở cũng toát ra mùi nguy hiểm, làm cho Đoạn Lê đứng kế bên cũng cảm nhận thấy áp lực.

“Ngươi xác định, ta cần có Phượng hoàng lệnh mới có thể chứng minh thân phận sao?”

Lúc này chỉ có thể trách Đoạn Lâm chính là tự đào mồ chôn mình rồi, hắn đang đụng đến không phải là Cung Tuế Hàn, mà là Đoạn Minh Hoàng, vốn Đoạn Minh Hoàng vừa rồi trong lòng chịu bao nhiêu khổ sở, nhưng cũng cố gắng kiềm chế không phát tiết ra, nhưng lúc này Đoạn Lâm nhắc đến Phượng hoàng lệnh thì giống như là đang đổ dầu vào lửa, tự mình tìm đến diệt vong.

“Lúc Đoạn gia bị vây hãm ở triều đình, Đoạn Lâm, ngươi ở đâu? Có phải hay không chờ ta và Đoạn Kỳ đều chết hết thì ngươi có thể lên làm Đoạn gia gia chủ đây?” Đoạn Minh Hoàng ngữ khí tuy nhẹ nhưng mọi người xung quanh nghe thấy cũng đều có chút sinh nghi.

Mưu hại khiến gia chủ chết, lại khiến cho huynh đệ trong gia tộc lâm vào nguy kịch, vô luận như thế nào thì Đoạn Lâm đều đáng xử tội chết.

Đoạn Lâm luống cuống, hắn không nghĩ tới Đoạn Minh Hoàng chỉ tùy tiện nói như vậy lại khiến cho toàn bộ người của Đoạn gia đều nghiêng về phía nàng. Xem ra hắn đã đánh giá thấp Đoạn Minh Hoàng, bởi vì dù thế nào đi chăng nữa gia chủ đối với mọi người trong Đoạn gia này là người có sức ảnh hưởng nhiều nhất.

“Ngươi nói bậy, ta như thế nào lại không để ý đến sinh tồn của Đoạn gia? Ngươi đừng vu khống ta!” Đoạn Lâm kích động nói.

“Đoạn Kỳ, ngươi cứ nói đi!” Đoạn Minh Hoàng hỏi Đoạn Kỳ, nhướng mày, chính là loại bức cảm khiến người khác thay mình nói chuyện.

“Đoạn Lâm vong ơn không bảo vệ được người của Đoạn gia, gia có gia quy, mặc cho gia chủ xử trí!” Đoạn Kỳ là người thông minh, hắn tuy tỏ thái độ dùm nhưng dù sao Đoạn Minh Hoàng cũng mang thân phận là gia chủ, sẽ thấy không có hoài nghi mà xử trí.

“Giết!” Đoạn Minh Hoàng cũng học được sự quyết đoán của Nguyên Mẫn, không có một tia do dự, hoàn toàn không giống như lần đầu tiên giết người, bởi vì nàng cần nắm trong tay toàn bộ tín nhiệm của mọi người trong gia tộc, nhất quyết phải đem những người có suy nghĩ giả dối tất cả giết hết. Giết Đoạn Lâm cũng giống như giết gà dọa khỉ, đại loại sẽ phát huy tác dụng, uy hiếp người khác.

Đây là bước đầu tiên nhập chủ Đoạn gia.

Đoạn Kỳ sửng số, trước kia Đoạn Minh Hoàng là Cung Tuế Hàn thực sự kém hơn rất nhiều, Đoạn Lâm tuy rằng đáng trách nhưng…

“Lập tức chấp hành! Nếu ai chấp nhận ta là gia chủ, thì lập tức thi hành, nếu không tiếp nhận thì ta sẽ không có cớ sự gì ở đây, ta sẽ rời khỏi Đoạn gia” Đoạn Minh Hoàng giọng điệu rất bình thường, vốn nàng cũng không mất mát gì ở đây.

“Gia chủ, xin dừng bước, hạ nhân lập tức chấp hành!” Trưởng lão Đoạn gia nói.

“Gia chủ, Lâm nhi còn trẻ, ắc cũng có sai lầm, nhưng dù sao cũng là huynh trưởng lớn nhất, làm huynh trưởng bao nhiêu năm nay, đối với Đoạn gia từ trước đến nay cũng có không ít công lao, gia chủ xin hãy tạm tha cho Lâm nhi!” Đoạn Lê đứng ra thay mặt Đoạn Lâm cầu xin.

“Công lao? Ta không tính tội hắn là mai mắn cho hắn rồi, công lao của hắn như ngươi nói là làm cho Đoạn gia thiếu chút nữa bị diệt vong sao?” Đoạn Minh Hoàng giọng điệu châm chọc nói.

“. . .” Đoạn Lê cùng từ.

Không còn ai dám nói thay, vì vị gia chủ mới này luôn toát ra khí tràng vô cùng nguy hiểm.

**

Không đến một năm, Đoạn Minh Hoàng liên nắm giữ hết tất cả quyền lực của Đoạn gia, bước thứ 2 trong kế hoạch của Đoạn Minh Hoàng bắt đầu suông sẽ.

Một năm qua, Đoạn Minh Hoàng không những bài trừ những phe đối lập mà cũng vô cùng đối xử không nương tay với bất kì ai, máu đổ xuống cũng không ít, có thể nói đây là việc làm sáng suốt nhất của nàng chăng?

Tiên sinh, hiện tại Đoạn Minh Hoàng không giống như Cung Tuế Hàn là người không sáng suốt, nhưng Đoạn Minh Hoàng một chút cũng không thích bản thân mình bây giờ.

Đoạn gia chỉ cần có thể lực mạnh hơn, thì càng gây uy hiếp đối với triều đình, cho dù sau này Nguyên Mẫn không còn làm hoàng đế thì cũng sẽ không tha cho Đoạn gia, chỉ cần Đoạn gia có thế lực thì đối với triều đình mâu thuẫn vĩnh viễn đều tồn tại.

Điều mà Đoạn Minh Hoàng phải làm đó chính là loại bỏ mâu thuẫn này.

Đoạn Minh Hoàng nhớ tới thời đại của Đoạn Uyên lúc trước, nàng nhìn ra được một tia sách lược, Đoạn gia không thể có quân sư, nếu có thì dã tâm sẽ liền nổi dậy.

Trong lòng Đoạn Minh Hoàng thấu hiểu điều này hơn ai hết. Quan trọng là nàng cần có kế hoạch, chính là làm tan rã gia tộc Đoạn gia.

“Đoạn Kỳ, ta cần ngươi ở đây đưa ý kiến!” Đoạn Minh Hoàng nói.

“Chuyện gì mà khiến cho gia chủ cũng không giải quyết được?” Đoạn Kỳ sau khi thấy Đoạn Minh Hoàng trở về lúc nào cũng cảm thấy thật thoải mái, bởi vì Đoạn Minh Hoàng không những là một cường nhân, mà còn đem trên dưới những phe chống đối trong gia tộc xử lý gọn gàng, gia chủ quả nhiên không tầm thường, đúng là do Minh Phượng trùng sinh.

“Ta muốn giải tán Đoạn gia!” Đoạn Minh Hoàng ngữ khí vô cùng nhẹ nhàng.

Nhưng phản ứng của Đoạn Kỳ lại ngược lại, hắn như bị hù sợ.

Giải tán Đoạn gia? Gia chủ thực sự muốn… tuy rằng gia chủ là người nắm giữ mọi quyền lực, nhưng loại chủ kiến này thì chỉ sợ lại phản tác dụng, đặc biệt là một số trưởng lão của Đoạn gia, họ tuyệt đối sẽ không đồng ý.

“Đoạn gia bị đưa tới tai họa như ngày hôm nay là bởi vì Đoạn gia qua cường đại, thứ nhất, vì quá cường đại sẽ gây ra một số vấn đề rất nan giãi, thứ hai, vì cường đại lại nghĩ rằng mình là một cây cổ thụ to, muốn tạo phản. Cho dù hiện tại, Đoạn gia và triều đình mâu thuẫn cũng coi như hòa dịu, nhưng không có nghĩa là sau này sẽ hòa dịu như vậy, bất kỳ ở triều đại nào, họ cũng không chấp nhận được có thế lực nào uy hiếp quốc gia của mình, giống như nằm dưới giường cũng không muốn người khác ngủ say hơn mình. Đoạn Kỳ, đạo lý này tại sao ngươi lại không biết chứ?”

“Điểm ấy ta đương nhiên biết, nhưng gia chủ làm vậy là phá hủy đi nguyên tắc mấy trăm năm qua của Đoạn gia về sự ưu việt, đừng nói là các trưởng lão tuyệt đối sẽ không chấp nhận, cho dù có là thanh niên họ cũng không đồng ý. Tuy rằng Đoạn gia cường đại, có thế lực sẽ mang đến tai họa, từ trước đến nay không phải không có người đưa ra vấn đề này, nhưng để thực hiện được, thì lại vô cùng khó khăn” Đoạn Kỳ không ủng hộ nói, Đoạn Minh Hoàng thực sự muốn lấy một hòn đá nhỏ phá hủy đại thạch?

“Đoạn Kỳ, trở ngại nhất định sẽ có nhưng không lớn. Sở dĩ luôn không có thành công là bởi vì các gia chủ trước không tìm ra được ngọn nguồn, hơn nữa cũng không có phương pháp giải quyết, vì vậy tuổi thọ của các nàng cũng quá ngắn…” Sứ mệnh của Đoạn Minh Hoàng không phải chỉ bảo hộ Đoạn gia mà chính là bảo hộ được cả bản thân nàng.

“Vậy gia chủ có tính toán như thế nào?” Đoạn Kỳ hỏi, không rõ Đoạn Minh Hoàng có thể nói được làm được hay không, nhưng dù sao Minh Phượng ở trên người nàng cũng đã thức tỉnh, nhất định sẽ có chỗ hơn người.

“Ngươi có biết ngọn nguồn của Đoạn gia căn bản là ở đâu không?” Đoạn Minh Hoàng hỏi.

“Không biết!” Đoạn Kỳ lắc đầu.

“Trong gia tộc, Đoạn gia lấy nữ tử làm đầu, nữ tử không lấy chồng, chỉ nhận rễ, đứa trẻ sinh ra sống hay chết cũng chỉ mang họ Đoạn, nam tử có lấy vợ cũng như vậy, từ đời này sang đời khác, chỉ có tiến chứ không lùi, số người ngày càng tăng rộng, ở gia tộc, lấy gia chủ là người thống trị, gia chủ tập quyền, thoạt nhìn giống như một tiểu đế quốc. Ở Đoạn gia vừa nặng gia giáo, văn võ kiêm tu, gia chủ lại là người mang năng lực, một người anh minh, dần dần cứ như vậy trở thành truyền thống, Đoạn gia thực lực ngày càng tăng, cũng vì vậy mà phát triển như hôm nay. Nếu không có nguyên tắc phát triển nòi giống thì con nối dỗi của Đoạn gia sẽ ngày càng ít dần, như vậy sẽ không có ngày trở thành gia tộc Đoạn gia cường đại”

“Vậy ý của gia chủ là muốn phá vỡ quy chế của gia tộc? Nhưng các trưởng lão sẽ đồng ý sao?” Quy chế của gia tộc, ở Đoạn gia đã sử dụng mấy trăm năm qua, quả thật nếu ban đầu Đoạn gia chỉ một hoặc hai người, nhưng sau đó dần dần phát triển hơn ngàn người. Bình thường, trong vương tộc cũng chỉ có tầm một hoặc hai trăm người, còn Đoạn gia mấy ngàn người như thế này, thì không gây áp lực lớn đối với triều đình cũng không có gì là lạ.

Gần đây nhất những người này trong đầu lại còn có ý niệm muốn cả giang sơn, chớ trách được Nguyên Mẫn đem Đoạn gia trở thành cái đinh trong mắt.

“Không muốn cũng không đồng ý, hơn nữa cũng không có nhiều rào cản đâu, trừ bỏ bắt đầu có chút khó khăn thì về sau sẽ không có vấn đề gì.”

“Vậy ý của gia chủ như thế nào?” Đoạn Kỳ cảm thấy được Đoạn Minh Hoàng đã tìm ra được nguyên nhân chính thì phương pháp tiếp theo ắc cũng đã nghĩ ra.

“Tách riêng, nữ tử có thể khai chiêu kén chồng, cũng có thể lập gia đình, nam tử cũng như thế, sau đó gả cười, tách rời các người trong gia tộc, cưới gả ở các vùng xa hơn, nam hay nữ tử Đoạn gia có cưới gã sẽ được lễ vật làm quà…”

“Tách riêng, đơn giản như vậy mà trước kia như thế nào lại không ai nghĩ ra?” Đoạn Kỳ kinh ngạc, chuyện đơn giản như thế mà bản thân hắn cũng chưa từng suy nghĩ đến.

“Mấu chốt ở đây chính là quà mừng, của cải ở Đoạn gia mấy trăm năm nay tích lũy không ít, chỉ có các gia chủ trước mới có quyền xử trí, những người khác chỉ được lưu giữ, không được sử dụng, nếu ta phân chia cho bọn họ, thì bọn họ chẳng lẽ lại không cần sao? Ta đã tính toán vài thứ, sẽ đem những vật quý trong như Thiên tộc phát cho bọn hắn, trước tiên cứ bắt đầu với các trưởng lão, giải quyết được vấn đề thì vật cản sẽ liền càng ít, bởi vì Thiên tộc … ít nhiều gì cũng được các trưởng lão coi trọng”

“Gia chủ, đó là của của người, người muốn đem hết toàn bộ phân phát đi sao?” Đoạn Kỳ hỏi.

“Ta không muốn lấy bất cứ thứ gì của Đoạn gia, đó vốn là của người trong tộc” Đoạn Minh Hoàng cảm thấy không có thua thiệt gì, bởi nàng không phải là người hám món lợi nhỏ như Cung Tuế Hàn, bất quá nàng cũng có thể chiếm một chút nhưng nàng cũng có thể tưởng tượng ra được bộ mặt thất vọng và đau buồn của Cung Tuế Hàn.

“Gia chủ làm như vậy với Đoạn gia… là vì Nguyên Mẫn? Gia chủ muốn Đoạn gia và Nguyên Mẫn có sự cân bằng không gây mâu thuẫn, Nguyên Mẫn tuy rằng thề không đối phó Đoạn gia, mà Đoạn gia cũng không uy hiếp được triều đình, nhưng Nguyên Mẫn tính cách vẫn sẽ khó thay đổi, mũi nhọn lúc nào cũng ở sau lưng cũng sẽ luôn cảnh giác, cho nên ta đoán gia chủ vì Nguyên Mẫn nên mới có quyết định lớn như vậy!” Đoạn Kỳ cười nói.

“Kế hoạch này nhất định phải thực hiện, nếu ngươi làm tốt đại sự ở Đoạn gia ta dĩ nhiên sẽ cho ngươi phần thưởng công bằng nhất!” Đoạn Minh Hoàng không muốn nhiều lời, chế hành như thế nào có lẽ đã rõ, chỉ cần thế lực của Đoạn gia không uy hiếp được Nguyên Mẫn thì nàng mới có thể vô tư sẽ không suy nghĩ đến việc đối phó Đoạn gia, thực sự, không phải chỉ vì Nguyên Mẫn, mà nàng còn vì cả gia tộc Đoạn gia.

Đoạn Minh Hoàng biết, Nguyên Mẫn đối với Cung Tuế Hàn đã vượt qua quá nhiều nguyên tắc rồi, bằng không lần đó Đoạn gia cũng không dễ dàng gì thoát được.

Chỉ là, mọi thứ lúc này đã không còn có thể trở lại như trước kia nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play