Ở trong lòng Nguyên Mẫn vẫn còn một vấn đề chưa giải quyết, đó là Tỉnh Dịch.

Sau khi giết Lâm Trọng Khang, Tỉnh Dịch cũng không rõ đang ở nơi nào. Diệp Dân đã phái không ít người đi tìm, nhưng trước mắt vẫn tìm không ra.

Tỉnh Dịch rất hiểu Nguyên Mẫn, không có nghĩa Nguyên Mẫn sẽ không giết Tỉnh Dịch.

Nguyên Mẫn đã thừa đoán ra Tỉnh Dịch đang ở nơi nào, dù sao cũng là một thế gia công tử Tỉnh Dịch sẽ không dễ dàng trốn chui trốn nhũi, hắn nhất định sẽ nhàn nhã chờ nàng đến.

Nguyên Mẫn trong lòng cũng đã chuẩn bị rất tốt để đi gặp Tỉnh Dịch, bất quá đối với mọi chuyện đối với hắn, nàng cũng cần một cái kết.

Hai mươi lăm tháng mười hai, cũng chính là ngày thứ ba Cung Tuế Hàn thức tỉnh, Nguyên Mẫn chuẩn bị đi dâng hương ở quốc miếu, cầu ban hồng phúc cho thiên hạ thái bình.

Hoàng đế vi hành, tổng đều mang theo mục đích chính trị, lần này cũng không ngoại lệ.

Trời lúc này đang gặp đại tuyết lớn, không ít người đã bị chết cóng, làm hoàng đế, tất nhiên phải đi cầu phúc cho bá tánh, cho đất nước được thịnh thế, chỉ một chuyến đi của Nguyên Mẫn cũng đủ khiến bá tánh có cái nhìn tốt đối với một vị vua!

“Ngươi thật giống với Minh Viêm, đều thích quy ẩn ở trong miếu!” Nguyên Mẫn nhìn về phía nam tử có biểu cảm vô cùng thanh nhã, khí chất mê người, đã hơn một năm không gặp, hắn vẫn như cũ vô cùng tao nhã, không hề thấy được một tia kích động hay chán nản nào, vẫn như năm đó, là thiên hạ đệ nhất mỹ nam của kinh thành, nhưng hiện tại, bộ dáng tiểu dân của hắn so với hình hài công tử cao quý khi xưa thật có khác biệt lớn, tuy nhiên vẫn không làm mất đi khí chất của một bật hào hoa, ngược lại còn có điểm hơn xưa.

“Vẫn là Sở nhi hiểu ta!” Tỉnh Dịch mỉm cười, Sở nhi có thể tìm thấy nơi này, có thể chứng minh Sở nhi là người hiểu mình nhất.

“Tỉnh Dịch, ý đồ Trẫm đến đây, chẳng lẽ ngươi lại không biết sao?”

Không phải là luôn chờ mình đến sao?

“Sở nhi, hiện tại càng ngày càng toát ra tư thế của một bậc đế vương, trước kia ở trong lòng nàng, rất ít khi tự xưng Trẫm, hiện tại thì cách xưng hô thật đã khác biệt!” Tỉnh Dịch lúc này chợt thấy nữ nhân trước mắt thật xa lạ, trước kia Nguyên Mẫn cũng chưa bao giờ có khí thể bức người kì lạ như vậy, trước đây, tuy rằng Sở nhi luôn là người của hoàng gia, thanh thế uy nghiêm, nhưng bên trong nàng lúc nào cũng luôn phát ra một tia nữ nhân hiền thục yếu đuối, còn nữ nhân trang nghiêm trước mắt đã là một bậc quân vương, cao cao tại thượng, quản cả một thiên hạ. Tuy rằng nàng chính là con chim non đã giương cánh bay cao, nhưng Tỉnh Dịch trước đây cũng dự đoán phải tới mười năm thì Nguyên Mẫn mới có thể thành thục, dù sao so với Nguyên Cương cũng không thể so sánh được.

Nhưng lúc này, hắn đã sai, Nguyên Mẫn làm vua thật so với Nguyên Cương còn thành thục sớm hơn, có lẽ Nguyên Mẫn trời sinh đã lường trước được khả năng này.

“Tỉnh Dịch, Trẫm không phải đến đây để tán gẫu việc nhà với ngươi!” Nguyên Mẫn nhìn Tỉnh Dịch, thế nhưng trong mắt Tỉnh Dịch lúc này vẫn rất sâu sắc nhìn ra được ý tình. Nhưng hắn biết, nữ nhân trước mắt đã không còn bị ảnh hưởng bởi hắn nữa.

“Sở nhi không trực tiếp giết ta, đại khái chính là đối với phiến loạn của Tỉnh gia lúc trước còn nhiều hoài nghi, nhưng ta không rõ, vì sao, vì sao ngươi hiện tại mới hoài nghi, vốn không phải nên hoài nghi trước khi tru di tam tộc cả Tỉnh gia sao?” Trong lòng Tỉnh Dịch đáng lẽ sớm đã có câu trả lời, nhưng hắn vẫn cần đáp án, hắn chỉ muốn biết vì sao hắn lại thua.

“Ngươi chỉ cần cho Trẫm biết, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?” Nguyên Mẫn tránh né không đáp.

“Ngươi thực sự đối với ta một chút tín nhiệm cũng đều không có?”

Nguyên Mẫn vẫn như trước không muốn trả lời, chuyện của quá khứ nàng không muốn tiếp tục xốc lên. Chuyện đó đối với nàng không quan trọng, quan trọng chính là Đáp án!

“Ngươi biết không? Phụ hoàng ngươi đã từng nói với cha ta, Tỉnh Dịch nhất định phải làm đá kê chân cho Nguyên Mẫn trên đường đi, sẽ không thể cùng nàng mà sánh vai, bởi vì đế vương không cần bất cứ ai kề bên sánh vai. Những lời này đối với ta mà nói là sự chế nhạo, bởi vì ta tin tưởng tình cảm giữa chúng ta, nhất định có thể vượt qua được mọi thử thách, nhưng cuối cùng là ta đã tự kiêu rồi”

“Nói như vậy, trận kia là do Phụ hoàng an bài, hắn đến chết vẫn còn quan tâm việc này?!” Nguyên Mẫn đại khái có thể nghĩ được phụ hoàng nàng rốt cuộc đã làm gì, chính là muốn nàng trở nên cô độc. Hơn nữa đối với các thế lực cũng như người ở cạnh nàng, hắn cũng thực sự lo lắng. Chính vì vậy..

“Đại khái là như thế!” Tỉnh Dịch cũng không muốn nhiều lời, tuy rằng lúc ấy trong Tỉnh gia đã có một số phần tử có suy nghĩ gian dối, nhưng hắn tin tưởng hắn có thể giải quyết được. Bởi vì thật lâu trước kia, Tỉnh Dịch liền phát hiện được, hắn đã yêu sâu đậm một người, hắn cũng tin tưởng, nàng nhất định cũng yêu mình, nhưng từ rất lâu, hắn đã phạm sai lầm rồi.

Tĩnh gia trên dưới năm trăm ba mươi người, đều bị người mà hắn yêu xử tử, lúc ấy hắn thực sự là sợ đến ngây người, đến bây giờ hắn mới minh bạch, là vì Nguyên Mẫn không yêu hắn, cho dù có yêu nàng cũng sẽ hạ thủ như vậy.

“Phụ hoàng từng nói, thà rằng phạm sai lầm cũng không thể hối hận, Trẫm luôn ghi nhớ những lời này, hơn nữa còn cảm thấy thực sự rất đúng!” Nguyên Mẫn thừa nhận mình mắc sai lầm, nhưng nếu nàng lúc trước thực sự tin tưởng Tỉnh Dịch, thì có lẽ… Không hẵn là có lẽ, mà chính là không thể thay đổi được, vì, Nguyên Mẫn sẽ tuyệt đối không bao giờ hối hận.

“Sở nhi, tâm nàng thực sự rất cứng rắn!” Tỉnh Dịch thở dài, Nguyên Mẫn hiện tại đúng là hoàng đế, không còn là nữ nhân năm đó vừa chép sách vừa rơi lệ, đó mới chính là nữ nhân làm cho hắn đau lòng.

“Nguyên nhân ngươi giúp Độc Cô Giới là gì?”

Mình giết trên dưới Tỉnh gia hơn năm trăm người, Tỉnh Dịch hận mình, mình có thể lý giải được, nhưng, nếu vì như vậy mà trợ giúp Độc Cô Giới, thì điều này thực sự mình không hiểu được.

“Ta thực sự giúp Độc Cô Giới sao? Độc Cô Giới sau này không phải so với ta còn thảm hại hơn sao?” Tịch Dịch cười nói.

“Ta muốn biết nguyên nhân!” Nguyên Mẫn hỏi lại một lần nữa, hơn nữa ngữ khí có chút lạnh, một chút áy náy nàng cũng không cảm thấy.

“Nguyên nhân? Ta từng suy nghĩ, có lẽ do ta không thích ngươi trở nên cao cao tại thượng, cũng có lẽ ta không thích ngươi tìm một nam nhân khác có dung mạo bình thường, hơn thế nữa, ta nguyện vì ngươi làm viên đá trên đường, cũng có lẽ… Mỗi loại nguyên nhân đều có, ngươi muốn loại nào đây?” Tỉnh Dịch nói, giọng điệu không hề nghiêm túc, làm cho người ta nghe thấy không biết thế nào là thật thế nào là giả, có lẽ loại nào cũng đều có.

“Nếu không muốn nói, trẫm cũng không muốn hỏi. Trẫm thiếu Tỉnh gia ngươi hơn năm trăm mạng người, nhưng ngươi lại nợ trẫm một nổi nhục lớn, coi như chúng ta huề nhau, từ nay về sau không thiếu nợ nhau bất cứ gì!”

Hơn năm trăm mạng người đổi lại một cái nhục nhã của thiên tử, đúng là thiên tử giận dữ, thiên hạ cũng thất kinh, thật là quá đắt tiền rồi… Tỉnh Dịch nghĩ đến.

“Thật sự mà nói, ngươi không giết ta, ngươi không sợ sau này ta sẽ tiếp tục uy hiếp ngươi sao?” Tỉnh Dịch nói có chút ngoài ý muốn, bởi vì hắn đã chuẩn bị đón nhận cái chết, nhưng bây giờ hắn muốn chết cũng không được. Bởi vì Nguyên Mẫn chưa bao giờ tha thứ cho kẻ phản bội, cũng như chưa bao giờ buông tha cho kẻ gây đến cho nàng sự uy hiếp, xem ra Cung Tuế Hàn thực sự lợi hại.

Tỉnh Dịch có suy nghĩ này cũng là ngoài ý muốn, nhưng rốt cuộc hắn cũng để ý, có lẽ, nguyên nhân cuối cùng vẫn là yêu.

“Cơ hội chỉ có một lần, nếu bỏ lỡ sẽ không có lần hai, nhưng ngươi sẽ không tái phạm, bởi vì ngươi đã bỏ cuộc!” Nguyên Mẫn tin tưởng Tỉnh Dịch sẽ không gây thêm bất cứ điều gì, vì điều quan trọng là hắn sẽ không có ai để kế thừa nòi giống của tổ tiên Tỉnh gia.

“Sở nhi có yêu ta sao?” Tỉnh Dịch hướng Nguyên Mẫn hỏi câu mấu chốt.

Nguyên Mẫn dừng lại, thật lâu mới trả lời “Từng thích!” Khi đó, trong lòng nàng quả thật có thích qua, nhưng chỉ là thích, chứ không phải là yêu.

“Thật sao?” Quả nhiên là không yêu, Tỉnh Dịch cười khổ.

Mình rốt cuộc rối rắm cái gì đây? Phật cười thế nhân si, không phải là không có đạo lý.

“Sở nhi, ta có thể ôm nàng lần cuối không, coi như là cáo biệt vì thời gian mười năm chúng ta đã thân thiết với nhau!” Không yêu nhưng cũng từng thân nhau. Tỉnh gia hơn năm trăm cái mạng, quả thật đã trãi đường thành công cho sự nghiệp đế vương sau này của Nguyên Mẫn, bởi vì làm một quân vương nhất định tâm phải cứng rắn. Phụ thân và ông nội luôn luôn trung thành và tận tâm, đã cam nguyện vì Nguyên Cương mà diễn một màn hy sinh, mỗi một mạng người của Tỉnh gia đều có giá trị.

Nguyên Mẫn chuyển hướng đến Tỉnh Dịch, với nàng, hơn một nữa thời gian đã cùng hắn lớn lên, vượt qua bao nhiêu thử thách, lúc trước chính nàng cũng ít nhiều tín nhiệm hắn, hắn cũng gần như muốn trở thành trượng phu của nàng, nhưng thế gian này, nhiều nhất đều là.. Nếu!

Hai người ôm nhau, người ở bên ngoài nhìn vào, cũng đều thấy hai người là một đôi, nhưng có lẽ đó là trước kia.

Tỉnh Dịch đã thua, trong tình yêu Tỉnh Dịch thua bởi vì đã không có đủ tín nhiệm đối với Nguyên Mẫn, hoặc có lẽ nguyên nhân hắn thua là vì đối với Nguyên Mẫn tình yêu cũng chưa bao giờ đủ…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play