Độc Cô lúc ấy còn đưa ra một yêu cầu, chính là ba ngày liền tiếp
Nguyên Mẫn phải bồi hắn thật tốt, không được gặp Cung Tuế Hàn. Bởi vì
sau đó Đại hôn, hắn sẽ phải giữ ấn soái điều quân đi đánh Tây mạc.
Nguyên Mẫn tự nhiên đáp ứng, ba ngày đổi lấy Độc Cô Giới rời đi, bản
thân hắn đi bán mạng như thế, thì tính toán như thế nào nàng đều có lợi, hơn nữa chính là không cần nhìn thấy tên đáng ghét Độc Cô Giới chán
ghét, chỉ cần nhịn ba ngày, ba ngày rất nhanh rồi cũng sẽ qua. Dù sao,
mọi khó khăn nhất đối với nàng đều qua được, bây giờ còn có cái gì không thể nhẫn nhịn.
Tây mạc lúc này đã dẹp xong mười lăm tòa thành trì ở các Châu, Huyện
của Đại Dĩnh, chính vì vậy Tây mạc tựa hồ rất đắc ý, hoàn toàn không hề
biết tai họa sắp xảy ra. Lần này có thể vua Tây mạc đã đi sai một nước
cờ, lấy Đại Dĩnh thịnh thế lợi dụng binh biến mà muốn tranh đoạt, hoàn
toàn không hề biết hành động lần này của mình lại không khác nào tự chịu diệt vong.
Ngày đầu tiên, Nguyên Mẫn thu thập Lâm Trọng Khang, dù quân lực không đông, nhưng dù sao hắn cũng là tướng quân, dưới trướng cũng có một đám
đệ tử trung thành. Quân lính có hai phần ba đầu hàng, một phần ba còn
lại liền liều chết chống cự.
Độc Cô Giới cuối cùng diệt mười vạn địch, phục binh hai vạn, tổng
cộng phục binh mười hai vạn, Nguyên Mẫn biết kết quả cũng không hờn
giận.
“Ngươi không phải đã nói… không tổn hại một chút gì sao? Có thể thu
được ba mươi vạn binh của Lâm Trọng Khang?” Nguyên Mẫn hỏi Độc Cô Giới.
Độc Cô Giới bị hỏi khéo lại có chút không nhịn được, dù sao có kết
quả này cũng là bình thường, chỉ vì lúc đầu muốn Sở nhi khuất phục hắn
mới có một chút khoác lác.
Độc Cô Giới cũng tự biết mình đuối lý, cũng không lên tiếng, Sở nhi
luôn luôn theo đuổi sự hoàn mỹ, sau này vẫn còn cơ hội hạn chế sự khoa
trương đó lại.
Ngày hôm sau, chủ yếu là tập trung các tướng sĩ được thu nạp và đưa
vào quân ngũ, tiếp đến là nghỉ ngơi. Thoạt nhìn có vẽ bình thường, nhưng bên trong triều đình lại có điều không bình thường. Đặng La lúc này vẫn còn có một quyển ghi chép, nàng nhớ kỹ trong lúc bị vây thành, lúc ấy
có chút bất an phân ra danh sách quan chức tạo phản. Đặng La biết chắc
chắn Nguyên Mẫn thu về để tính sổ, cái này gọi là sau bình ổn mới bắt
đầu dẹp loạn.
Tổng cộng trong danh sách có ba mươi bảy quan lại quan trọng bị tru
diệt, hai mươi quan quân được thăng cấp, còn lại vẫn giữ như cũ. Nguyên
Mẫn lần này trong chính trị hành động không nương tay, đem tất cả mọi
người trong triều đình sợ ngây người, Hoàng thượng rốt cuộc tốn không ít tâm nhãn, mỗi người đều kinh hãi không thôi, có chút người sửng sốt,
bởi vì bản thân mình cũng đều có phần dao động lập trường, nhưng may mắn lại không làm ra chuyện mờ ám, bằng không… Sau lần thanh trừ này, các
quan chức luôn giữ vững lập trường, tuyệt đối không dám ở sau lưng
Nguyên Mẫn làm chuyện mờ ám, càng không dám có dã tâm.
Nguyên Mẫn làm việc từ trước đến nay đều vô cùng có mục đích, lần này chỉnh đốn bên trong tương đối thành công, Nguyên Mẫn vị nữ hoàng này từ khi đăng cơ đến bây giờ chỉ mất bốn năm, chủ yếu toàn bộ quan chức lúc
đầu đã có phần hoài nghi thân phận nữ tử không đảm đương nổi trọng
trách, nhưng hiện tại, người nào nhìn thấy Nguyên Mẫn cũng đều nơm nớp
lo lợ.
Tiêu Thường lúc này cũng không dám đối với Nguyên Mẫn quá tự tin, sau lần vây thành này có thể nhìn thấy được biểu hiện rất ổn định của
Nguyên Mẫn, chính vì vậy cũng thay đổi được cách nhìn của Lão Hồ Ly về
Nguyên Mẫn.
Đối với Diệp Dân, hắn đại khái dự đoán được Nguyên Mẫn sẽ có chiêu
thức ấy, trong lòng lại vô cùng bội phục, nhưng lại có phần sợ hãi, ở
bên cạnh nữ nhân lợi hại như vậy làm việc, thật là có cái loại cảm giác ở gần vua như ở gần cọp. Trong lòng hắn lúc này cũng phân giải được vài
điều, sau này chớ cùng ai đi lại quá thân cận, làm Hoàng đế không sợ
quan văn có bao nhiêu lợi hại, cũng không sợ võ tướng có bao nhiêu uy
mãnh, sợ nhất chính là quan văn cùng võ tướng thông đồng cùng một chỗ.
Mặc dù bản thân hắn cũng không thích điều này, nhưng lấy tính cách đa
nghi của Hoàng thượng mà suy nghĩ thì bản thân hắn cũng nên cẩn thận một chút, cẩn thận tổng sẽ không sai.
Về phần Niên Chính, hộ thành có công được phong làm Phó tướng quân,
cùng Độc Cô Giới xuất binh tây phạt. Niên Chính không thể nghi ngờ là vô cùng cao hứng, rốt cuộc hắn cũng có cơ hội rong đuổi sa trướng, kiến
công lập nghiệp, đối với Nguyên Mẫn vì vậy lại càng trung thành và tận
tâm.
Niên Chính đối với Nguyên Mẫn mà nói chính là tin tưởng không thể
nghi ngờ, Hoàng thương quả nhiên chính là quân lâm thiên hạ, dù là bày
mưu tính kế, quyết thắng thiên lý đều tài giỏi vô cùng, bản thân hắn cần phải học hỏi rất nhiều.
Sau khi thưởng phạt công minh, Nguyên Mẫn chỉ giữ riêng Niên Chính ở lại.
“Ngươi không hiểu tại sao Trẫm chỉ lưu lại ngươi có đúng không?” Nguyên Mẫn hỏi.
“Thần hết sức lo sợ!” Niên Chính quả thật là có được sủng ái nhưng cũng vô cùng lo sợ.
“Phong tướng quân, nên tự đánh giá xem… Trẫm thực sự xem trọng ngươi, Trẫm để ngươi chinh chiến Tây mạc cùng Độc Cô Giới cũng muốn ngươi học
nhiều một chút, sau đó ngươi thử so với Độc Co Giới xem ai lợi hại
hơn?!” Nguyên Mẫn nhíu mày hỏi.
“Thần làm sao dám cùng Độc Cô tướng quân so sánh được!?” Niên Chính
biết Nguyên Mẫn nói vậy là đang cân nhắc bản thân mình, hắn vừa mừng lại vừa sợ.
“Làm sao không được? Trẫm cho ngươi một cơ hội, muốn hay là không
muốn?” Nguyên Mẫn không cần đối với quan võ so với quan văn giống nhau,
cơ hội chỉ đến một lần, nếu không cần, thì nàng liền đem cho người khác.
Nhìn thấy vẻ mặt của Nguyên Mẫn rất nghiêm túc, Niên Chính liền tin thật, nếu mất đi cơ hội này, liền sẽ không còn cơ hội khác.
“Thần, không, mạt tướng xin nghe theo sự an bài của Hoàng thượng!” Niên Chính quả quyết nói.
“Quả nhiên là người thông minh, Trẫm đóan chừng, lần này Tây phạt,
đại khái phải mất bảy đến tám năm, vài năm đầu, ngươi cần phải học được
như thế nào là binh tướng, thế nào là diệt địch, Trẫm cho ngươi trong
thời gian sáu năm, ngươi làm phó tướng, uy vọng cũng không thể so với
Độc Cô Giới thấp hơn, mà phải làm như thế nào có thể so với Độc Cô Giới
đều ngang nhau, ngày sau Đại tướng quân… chính là ngươi! Tất nhiên Độc
Cô Giới không phải là người ngu ngốc, vài năm đầu cần nhờ hắn, nhưng vài năm sau phải nhờ vào bản lĩnh của ngươi, Trẫm muốn Độc Cô Giới có một
ngày, ma không biết quỹ không hay từ lúc nào mất đi quyền lực… Về phần
ngươi, có một số việc ngươi sẽ không hiểu, Trẫm sẽ cho người tìm ngươi,
thay ngươi bày mưu tính kế, ngươi cứ yên tâm làm chuyện của ngươi ở biên cương thật tốt là được!” Mua chuộc lòng ngươi, bài ra quỹ kế, quan văn
so với quan võ thì am hiểu hơn, đối với quan võ thì chỉ là hữu dũng vô
mưu, Nguyên Mẫn chính là hiểu được vì vậy ngay cả mọi việc nàng đều an
bài thật tốt, không chỉ giúp Niên Chính mà còn cho người theo dõi Niên
Chính, chung quy thì người nắm nhiều binh lực trong tay cũng không thể
an tâm được, đây chính là bệnh chung của đế vương.
Về phần Độc Cô Giới, chỉ cần hết giá trị lợi dụng, thì nàng liền ban tử!
“Mạt tướng nhất định sẽ không phụ lòng kỳ vọng của Hoàng thượng!”
Niên Chính một lòng trung thành, thề với trời đất sẽ không phụ lòng.
“Trẫm tin tưởng Niên ái khanh sẽ làm được!” Nguyên Mẫn mỉm cười, mỗi
người tất nhiên đều có nhược điểm, mà nhược điểm lớn nhất của Niên Chính chính là đối với người khác ngưỡng mộ mình thì liền đối với người đó có tình cảm. Võ tướng lúc nào so với quan văn cũng dễ đối phó hơn, bởi vì
bọn họ chỉ cần uy chứ không như quan văn lại bài mưu tính kế.
Ngày đánh chiếm được Tây mạc, chính là ngày Nguyên Mẫn rửa nhục, có lẽ sẽ không cần chờ lâu…
Ngày thứ ba, ngay lúc Cung Tuế Hàn phát sốt cao, thời gian bị Minh Phượng tra tấn thì Nguyên Mẫn cùng Độc Cô Giới đại hôn.
Đã bái thiên địa, kết lên rượu giao bôi.
Nguyên Mẫn đại hôn, đối với thiên hạ là ân điển, cũng là cơ hội cho
thiên hạ mua chuyện tâm cơ lòng người, chính vì vậy ở khắp mọi nơi đều
vui mừng, mỗi người đều cùng nhau chúc mừng, người có liên quan thì được kẻ dưới nịnh bợ, trừ bỏ Cung Tuế Hàn ra thì không khí vui mừng tràn
ngập khắp nơi, chính vì vậy căn phòng nhỏ nơi nàng đang chịu đau đớn
không khí lại trở nên lạnh lẽo dị thường.
Đêm nay, Độc Cô Giới lại được một ngày vinh quang, hắn được đủ loại
quan lại diện kiến, nhận được đủ loại quà cáp chúc mừng, lại nắm được
tay của người nữ nhân đẹp nhất thiên hạ, cũng là người nữ nhân hiển hách nhất, cao quý nhất. Hắn quả thật đắc ý, phải phải là vô cùng đắc ý.
Nguyên Mẫn vẫn thờ ơ lạnh nhạt, dường như đại hôn này không phải là của nàng.
Độc Cô Giới, nhân sinh con người không có niềm vui nào tồn tại lâu
dài, rồi sẽ có nỗi buồn, ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây (*),
Trẫm cũng không dùng đến ba mươi năm.
[(*) Câu này hình như là chăm ngôn gì của TQ ý ==”, mình edit cũng seacher Goog mà ko hiểu lắm…]
Độc Cô Giới uống có chút ngà ngà say, Nguyên Mẫn lại sợ hắn say rượu
loạn tính nên trước đó đã lén hạ mê dược vào rượu của hắn, bản thân nàng phải thông minh mới không làm hại đến bản thân mình được. Có lẽ Độc Cô
Giới đã quá mức đắc ý cho nên hắn rất nhanh liền ngủ mất.
Chờ khi Độc Cô Giới ngủ say, thì trời cũng đã liền nhanh sáng.
“Hoàng thượng!” Đặng La xuất hiện, cắt đứt ý niệm muốn đến gặp Cung Tuế Hàn của Nguyên Mẫn.
“Lâm Trọng Văn đã chết!” Đặng La đem tin tức mới nhất bẩm báo Nguyên
Mẫn, bởi vì Nguyên Mẫn cảm thấy sự biến mất của Lâm Trọng Văn nên rất
nghi ngờ nên nàng liền cân nhắc Đặng La đi tìm.
“Chết như thế nào?” Nguyên Mẫn kinh ngạc, chén rượu trong tay liền
rơi xuống mặt đất, Lâm Trọng Khang không có khả năng hướng đến đệ đệ
mình hạ độc thủ.
“Dường như là tự sát! Nghe nói hai ngày sau dó phát hiện được xác, trên thân thể có máu ứ động… hay vì việc kia…”
“Lâm Trọng Văn khi nào lại yếu ớt như vậy? Không phải là bị ép buộc,
lại liền tự sát, không, đáng giận, hắn căn bản chính không phải vì điều
đó, hắn chết lại còn muốn tính kế Trẫm. Hắn làm như vậy thì Cung Tuế Hàn sẽ hận Trẫm, Lâm Trọng Văn, ngươi giỏi lắm, đến chết cũng liền muốn hạ
Trẫm một ván, ngươi biết Trẫm gạt Cung Tuế Hàn, ngươi liền nhân tiện lấy đó làm một cái chết có ích sao?” Nguyên Mẫn có chút khí cực, vừa rồi
một chút áy náy cũng đều tiêu tan, đã vậy nàng sẽ gạt Cung Tuế Hàn, xem
hắn như thế nào?
Tất nhiên, điều Nguyên Mẫn không nghĩ tới chính là, nếu là Cung Tuế
Hàn, nàng có thể giấu diếm được, nhưng hiện tại, Cung Tuế Hàn đã không
còn là Cung Tuế Hàn nữa rồi!
“Hoàng thượng, Lâm Trọng Văn còn để lại một phong thư, có thể là gửi cho Cung Tuế Hàn”
“Thiêu hủy!” Nguyên Mẫn liền nhìn cũng không muốn nhìn.
“Vâng!” Đặng La đem phong thư hướng đến ngọn nến.
“Khoan đã, ngươi để đó, lui ra ngoài đi!” Nguyên Mẫn nhìn thấy ánh lửa nến liền tạm thời đổi chủ ý.
Đặng La sau khi rời khỏi, Nguyên Mẫn có chút mệt mõi ngồi ở bên
giường, trong lòng nàng bắt đầu bất an, tựa hồ sẽ không ngừng có chuyện
phát sinh giữa nàng và Cung Tuế Hàn. Hiện tại nàng đã không có cách nào
khác đi gặp Cung Tuế Hàn, giống như… câu hỏi của Cung Tuế Hàn đêm hôm
đó, nàng phải trả lời như thế nào, nếu Cung Tuế Hàn hỏi đến đại hôn,
nàng cũng phải trả lời như thế nào, hỏi đến Lâm Trọng Văn, bản thân nàng lại phải trả lời như thế nào?
Nguyên Mẫn thở dài, quên đi, qua đêm nay ngày mai lại tiếp tục tính
toán. Nguyên Mẫn cảm thấy bản thân cần được yên tĩnh, rồi ngày mai sẽ
khá hơn, nhưng lúc này nàng lại không biết, nàng đã bỏ qua một khắc thời gian mà đáng lẽ nàng không nên bỏ!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT