Miền Nam khí trời ấm áp, lúc này lại gió rét lạnh thấy xương, mùa
đông năm nay, cây Dương Liễu đã sớm phơi mình trong tuyết trắng, nhìn
không ra một chút sự sống nào, cây cỏ xung quanh trông giống như đang
chết lặng với mùa đông, thời tiết đúng là lạnh dị thường.
Nam tử đột nhiên xuất hiện, một thân áo trắng, trên tay cầm Bạch Tử, động tác vô cùng tự nhiên, nhưng thần tình lại lạnh nhạt.
“Tướng quân, ngươi thua rồi!” Nam tử thanh âm như nước thanh thủy, trong trẻo và tinh khiết.
Lâm Trọng Khang buông ra Hắc Tử, nhìn về phía người đang đứng là Tỉnh Dịch, dáng người cao ráo, vóc dáng tao nhã. Hắn tuy làm võ tướng, bản
thân đọc sách không nhiều lắm, nhưng Lâm Trọng Khang vẫn có thể nhớ tới
trong thư sách đã từng viết một câu là ‘cực kỳ văn nhã’, với hắn từ này có thể tóm gọn được dung mạo của Tỉnh Dịch.
‘ Thiên thiên công tử, di thế độc lập’ không hổ danh là kinh thành đệ nhất công tử, vừa tao nhã, vừa phong thái.
Đối với Lâm Trọng Khang, Tỉnh Dịch có thể được xem là kinh thành đệ
nhất mỹ nam, nhưng dạng nam nhân có sắc như thế này Nguyên Mẫn cũng
không say mê mà vây quanh, hay do Nguyên Mẫn không mê nam sắc lại thích
nữ sắc?! Lâm Trọng Khang trong lòng có phần suy nghĩ lung tung, ngay cả
bản thân hắn đều thấy suy nghĩ này có vạn phần hoang tưởng buồn cười,
nhưng thật ra nếu không nghĩ tới thì chuyện hoang đường này đích thực là đã đoán đúng.
Bản thân Lâm Trọng Khang chính là yêu thích nam nhân, cho nên hiểu
sai ý cũng là chuyện bình thường. Mà Lâm Trọng Khang yêu thích nam sắc
như vậy, lại có thiên hạ đệ nhất mỹ nam đứng trước mặt nhưng vẫn có thể
khắc chế được ham muốn thì cũng không quá tệ.
“Đệ nhất công tử, ngươi nói xem lần này Nguyên Mẫn bao vây tiêu trừ
Đoạn gia là thật hay giả đây?” Lâm Trọng Khang hỏi, hắn đối với việc
vừa lấy được tình báo thực cảm thấy hứng thú, cảm thấy được lần này rốt
cuộc cũng có cơ hội.
“Nửa thật nửa giả!” Tỉnh Dịch hướng mặt về phía kinh thành, ngữ khí hờ hững, không lộ ra bất kỳ cảm xúc gì.
“Ý này là thế nào?”
“Lý Khiếu nếu điều binh sẽ phải đi qua Ung Châu thành, nếu đi qua thì bao vây tiêu trừ Đoạn gia là thật, từ Ung Châu nếu muốn trở về kinh
thành cũng mất ba mươi ngày, còn chúng ta tiến đến kinh thành chỉ mất
hai mươi ngày, trong lúc chúng ta vây thành, Lý Khiếu chắc chắn sẽ không đuổi về kịp, nhưng… điều kiện là Độc Cô Giới phải là người của chúng
ta. Ngược lại nếu không đi qua Ung Châu thành thì có nghĩa là giả.”
Sở nhi, mọi chuyện đều được nàng tính toán, chuyện này cũng không hẳn còn chừa đường lui cho bất cứ ai, nếu một khi đã như vậy thì cũng không bằng tương kế tựu kế.
“Thì chẳng phải đã có hồi báo, Lý Khiếu thoáng qua một cái liền có
thể đến Ung Châu thành, chúng ta cũng nên điều binh vây thành” Lâm
Trọng Khang nói, dã tâm lộ rõ.
“Đại khái là vậy!” TỈnh Dịch trong lòng cười nhạt, dục tốc bất đạt,
Lâm Trọng Khang quá nóng lòng, bàn cờ này đã lộ rõ thế, Độc Cô Giới
không phải không nhúng tay vào, nhưng lần này hắn lại là người đứng
ngoài xem cờ.
Thật ra Tỉnh Dịch muốn biết, Sở nhi rốt cuộc đã trưởng thành như thế nào rồi?
Hắn chỉ không hiểu, năm đó bọn hắn thua ở chỗ nào? Hắn rõ ràng đối với mọi việc đều đã đoán chắc, như thế nào vẫn thua đây?
Tỉnh Dịch nhắm mắt lại, ngước đầu lên, tựa hồ cảm nhận được ánh mặt
trời hôm nay suy yếu hơn nhiều. Tỉnh Dịch cũng không hổ danh là kinh
thành đệ nhất mỹ nam, chỉ nhắm mắt ngước lên trời như vậy thì có bao
nhiêu là phong thái tao nhã khiến người ta mê người, chả trách được năm
đó bất cứ ai trong kinh thành, dù chỉ là đứa trẻ cũng biết Tỉnh Dịch là
ai.
“Theo tình báo mới, Lý Khiếu vừa mới rời khỏi kinh thành, chúng ta có phải cũng nên có điều chuẩn bị?” Lâm Trọng Khang hưng phấn nói.
“Hành quân tới Tầm Dương thành, Tầm Dương thành cách kinh thành chỉ
có mười ngày lộ trình, sau đó chờ cho Lý Khiếu tiến đến Ung Châu thì
chúng ta sẽ tiếp tục hành quân, chúng ta còn có thời gian hai mươi ngày
để công thành, nếu Lý Khiếu không đi Ung Châu, chúng ta liền lui quân
về” Muốn đi Ung Châu phải đi ngang qua Đoạn gia Phượng Hoàng thất, hơn
nữa còn đặc biệt tới gần Phượng Hoàng thất thành!
Lâm Trọng Khang binh lực có hai mươi vạn, lại bí mật chiêu mộ khoảng
mười vạn, tổng cộng có ba mươi vạn quân. Trong kinh thành có cấm quân,
cộng thêm hộ thành quân cũng không đến mười vạn, nếu tấn công xong cũng
chỉ cần mười ngày, nhưng điều kiện phải như lời hứa hợp tác của Độc Cô
Giới, lúc đó năm mươi vạn quân vây thành chỉ cần năm ngày, Lý Khiếu
tuyệt đối sẽ không trở về kịp. Thành dẹp xong, Lý Khiếu có vội trở về
thì binh lực cũng suy yếu, cũng không đủ sức để chống trả lại.
Đây chính là ý tưởng hoàn hảo mà bản thân Lâm Trọng Khang đã bàn tính.
Tỉnh Dịch cũng dễ dàng đoán ra được tâm ý của Lâm Trọng Khang, nhưng
quan trọng là mật thư mà Độc Cô Giới gửi đến là thật. Độc Cô Giới tuyệt
đối sẽ không quan tâm đến Lâm Trọng Khang, hắn chỉ tọa ngư ông đắc lợi.
Nếu Lâm Trọng Khang thắng, hắn sẽ giương cờ hiệu, tụ tập binh lực của
các châu huyện, sau đó đánh bại quân phản loạn Lâm Trọng Khang dễ như
trở bàn tay. Có thể nói, Độc Cô Giới dụng binh so với Lâm Trọng Khang
lợi hại hơn rất nhiều, nếu hắn muốn thì cả giang sơn này hắn cũng có
được.
Về nội dung mật thư của Độc Cô Giới gửi đến là “Mạng Nguyên Mẫn phải
giữ lại, cộng thêm một nữa gốc cây Vong ưu thảo, và một nữa giang sơn!”
Nội dung mờ ám như vậy Tỉnh Dịch không phân được thật hay giả. Nếu chỉ
cần giang sơn, hắn tuyệt đối không tin, nếu chỉ cần mạng Sở nhi hắn càng không itn, nhưng lại muốn hơn một nữa gốc cây Vong ưu, hắn liền nghi
ngờ, đây chính là điều duy nhất Độc Cô Giới có cơ hội chiếm được Sở nhi.
Nếu giang sơn này có thể chiếm được dễ dàng như vậy thì ai lại không thích, nếu hắn có cơ hội này, liệu hắn sẽ làm như thế nào?
Tỉnh Dịch tự hỏi bản thân mình, tầm mắt bắt đầu mơ màng…
Vẻ mặt và bộ dạng u buồn của Tỉnh Dịch, dù bất cứ nữ nhân nào nhìn
thấy cũng sẽ vô cùng đau lòng. Riêng chỉ có Nguyên Mẫn lúc trước lại có
thể giết Tỉnh Dịch dễ dàng, vốn dĩ nữ nhân này có quá nhiều hận ý và đa
nghi, Nguyên Mẫn đã đa nghi thì thật khó bỏ qua bất cứ ai.
“Ngươi nói xem Nguyên Mẫn tại sao lại có thể tin tưởng Độc Cô Giới
như vậy?” Lâm Trọng Khang khó hiểu hỏi, nếu Nguyên Mẫn không tin tưởng
tuyệt đối Độc Cô Giới thì cũng không dám đem toàn bộ hỏa quân rời kinh
thành!
“Con người ai cũng bị tính cách tự phụ của bản thân làm cho thất bại, lúc nào bản thân mình cũng tự cho là đúng dù ở bất kì phương diện nào!” Tỉnh Dịch chính là nói về bản thân mình nhiều năm trước, thanh âm của
hắn đột nhiên cũng hạ thấp xuống.
**
Cung Tuế Hàn hừ hừ phát ra tiểu khúc, trên tay còn đang xoa nắn bột
mì, nắn tới nắn lui, nhào nộn bột mì, Cung Tuế Hàn càng nhìn càng thích, cảm giác bản thân mình làm bánh mì thực là càng ngày càng ngon, nhớ hôm nào Hân nhi có nói đó là ‘bánh mì ngon nhất’.
Ngon nhất! Có món nào lại được phong thái như thế chứ?
Thân phận tiểu dân bên trong Cung Tuế Hàn lại bắt đầu mơ tưởng hảo
huyền, hơn nữa còn cười vô cùng sáng lạn, thiên hạ ai cũng biết… tự mình làm mình vui, trừ Cung Tuế Hàn ra chắc không ai làm được.
Đoạn Kỳ ẩn thân ở một bên, càng nhìn Cung Tuế Hàn, tâm hắn càng lạnh, cái này so với tiểu dân ngoài đường chẳng có gì khác biệt lắm, Cung Tuế Hàn thực sự đúng là Đoạn gia gia chủ sao? Mỗi một gia chủ đều có một
bức họa lưu lại, không có người nào không xinh đẹp, người nào cũng có
nét đẹp khuynh quốc khuynh thành! Nhưng Cung Tuế Hàn này, nhan sắc không có cũng không tính, nhìn tới nhìn lui cũng không thấy có chỗ nào là
người thông minh a, trước giờ Đoạn Kỳ đều ôm hy vọng tìm kiếm được gia
chủ để có thể gánh vác Đoạn gia. Nhưng nhìn như thế nào cũng không nhìn
ra Cung Tuế Hàn lại có phong thái của một người lãnh đạo, nhìn càng kỹ
lại càng thấy còn kém hơn cả người bình thường.
“Nhưng nàng không có bớt Phượng Hoàng, lại có Phượng Hoàng lệnh, nàng cuối cùng có phải là gia chủ không đây?” Đoạn Kỳ lần đầu tiên nhận thức được, Cô Cô hắn đáng lẽ không nên sinh ra nhiều nhi tử quá, nhiều như
vậy thật là khó mà phân biệt được a!
“Cung Tuế Hàn!” Đoạn Kỳ phát ra âm thanh, hấp dẫn lực chú ý của Cung Tuế Hàn.
“Làm sao?” Cung Tuế Hàn phản ứng tự nhiên liền phóng ra câu trả lời,
chỉ là cảm thấy có điều kì quái, ở nơi này lại có người đến, Cung Tuế
Hàn lúc này mới rời mắt khỏi bột mì, lực chú ý dời đến nơi phát ra âm
thanh.
“Ngươi là ai, sao ta nhìn lại có cảm giác quen mắt đây? Ngươi có phải hay không là dân chúng ngoài thành, bằng không ta sẽ không cảm thấy
nhìn quen mắt như vậy!” Cung Tuế Hàn vừa nói vừa gật đầu, nàng xác định
là chưa từng thấy qua người trước mắt, nhưng chưa từng thấy qua tại sao
lại có cảm giác quen mắt…
Đoạn Kỳ không thể tưởng tượng nổi liền nhìn lên Cung Tuế Hàn, trên
đời này lại có dân thường tuấn mỹ như vậy sao? Nếu có, thiên hạ cũng
không có nam sủng, nhưng nàng không cảm giác là bản thân mình mới giống
dân thường hay sao? Dù sao nàng có biết mình là dân thường, thì bản thân nàng cũng không giác ngộ ra!
“Ta là Đoạn Kỳ, là biểu ca của ngươi, mẹ ngươi là Đoạn Lâu Phượng, là người của Đoạn gia, ta chính là đến để đưa ngươi quay về Đoạn gia!”
“Vô duyên vô cớ lại đi quay về cái gì Đoạn gia chứ? Ta nếu muốn về
cũng về nhà của ta, hơn nữa ngươi nói ngươi là biểu ca ta, biểu ca ta ở
cánh xa tới ba nghìn dặm… Chúng ta không có thân thiết như vậy a!” Trong tiềm thức của Cung Tuế Hàn cũng không hề có mối quan hệ gì với Đoạn
gia.
“Ta mặc kệ ngươi có muốn thân thích ai không, ngươi theo ta trở về là được!” Đoạn Kỳ không muốn cùng Cung Tuế Hàn tiếp tục nhiều lời, Đoạn Kỳ nhu không được thì đành công, định bắt lấy Cung Tuế Hàn thì đúng lúc có một mũi tên bắn lại, Đoạn Kỳ liền hướng lui về sau, từng bước tránh
thoát, thêm một mũi tên từ giữa không trung xuyên qua, Cung Tuế Hàn thấy vậy liền sợ hãi.
Rõ ràng là Đặng La công công, người này tại sao hôm nay lại còn muốn dọa cả mình nữa đây?
Cung Tuế Hàn có nghĩ như thế nào cũng vạn phần không thể hiểu được!
Sau lần Cung Tuế Hàn bị Độc Cô Giới xém hại chết, Nguyên Mẫn liền
phái Đặng La và một vài thị vệ âm thầm đi theo bảo hộ Cung Tuế Hàn,
thật ra cũng không hẳn là bảo hộ, kỳ thật quan trọng hơn chính là không
muốn bọn người của Đoạn gia đem Cung Tuế Hàn cướp đi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT