“Tại sao lại dừng ở đây?” Nguyên Hi cảm thấy khó hiểu.
“Đại khái thì chỗ này chính là trong vùng phụ cận rồi!” Hưu Nguyệt
cảm giác không ổn, vị trí này, nàng nhanh như vậy liền tìm được rồi, vì
cái gì còn không cho phát nổ, chẳng lẽ là đang đợi nàng đến sao? Hưu
Nguyệt cảm giác mặt mũi của mình lại được nể trọng như vậy a, nếu không
phải là nàng thì lại chờ ai?
Nguyên Hi nhìn thấy Hưu Nguyệt bộ dạng bí ẩn, lúc này Nguyên Hi mới
rõ, Mẫn nhi cần mình trợ giúp là có nguyên nhân, tuy có Hưu Nguyệt,
nhưng vì Hưu Nguyệt lại làm cho người ta lo lắng. Dù đã tới đường lớn,
nhưng đi nửa ngày lại nghỉ ngơi một ngày, lề mề vô cùng, nếu như không
có nàng thì chắc chắn ba tháng cũng còn chưa đến được. Dùng kiệu tám
người khiêng cũng lại than thở, so với hắn bản thân nàng là một công
chúa quen được chiều chuộng cũng không như vậy.
Nếu cùng Hưu Nguyệt ở một chỗ, nàng quả thực đã tu dưỡng và được rèn
luyện tính cách, cũng may Nguyên Hi được tu dưỡng từ nhỏ, đến bây giờ
vẫn còn chưa bộc phát ra.
Ngay cả Hưu Nguyệt cũng không thể không bội phục Nguyên Mẫn, làm sao
lại có thể tìm được một công chúa tính khí tốt như vậy nhỉ? So với Tuệ
Hân còn muốn hoàn hảo hơn, Tuệ Hân chỉ đối với nàng khoan dung, nhưng
còn không thể nhịn được nữa thời gian, nhưng cô công chúa này, tựa hồ
đối với ai cũng hảo tính tình, đùa như vậy thật chẳng thú vị gì cả.
Hưu Nguyệt là người rất thích nhìn thấy người ta tức giận, nhất là
bộ dáng không biết làm gì vì vậy mới cố tình làm cho Nguyên Hi trong
lòng tích tụ nén khí mà bộc phát cơn giận, thế nhưng dù làm gì thì
Nguyên Hi cũng đều tỉnh bơ, nàng cảm giác đúng là đã gặp một tên mộc đầu nhân rồi, Hưu Nguyệt lúc này mới mất đi sự hào hứng, tuy không hào hứng nhưng nàng vẫn làm cho người ta hận muốn cắn chặt răng.
“Ở nơi này, cũng gặp được sao?” Hưu Nguyệt chỉ sang hướng nam.
“Là nàng!” Nguyên Hi tâm cả kinh, như thế nào lại là nàng? Thật là nàng sao? Bản thân mình đã tìm nàng lâu như vậy…
“Ngươi quen nàng sao? Vậy tốt rồi, ngươi đi phân tán sự chú ý của
nàng, sau đó ta và mọi người đến từ phía sau” Hưu Nguyệt bài kế cho
Nguyên Hi, còn mình và một ít đại nội cao thủ thì ẩn núp phía sau Cung
Lạc.
“Cung Lạc cô nương, chúng ta khi nào thì có thể cho nổ?” Lâm Trọng
Khang và đồng bọn trong lòng không hỏi hoài nghi, cũng đã ở đây bảy ngày rồi, hết nói muốn cho nổ phải chọn vị trí, rồi phải chọn đúng giờ mới
có thể cho nổ… quỷ mới biết nàng muốn làm cái gì!
Cung Lạc lạnh lùng thoáng nhìn, trong lòng cũng không rõ là đang chần chờ cái gì
“Mặt trời lặn, lập tức cho phát nổ!”
“Tiểu Nhạc? Là ngươi sao?” Nguyên Hi không xác định thét lên, dù sao
đã ba năm không gặp, Tiểu Nhạc tựa hồ đã trưởng thành, đã là một đại mỹ
nhân, Nguyên Hi đã lâu rồi mới có thể gặp lại nữ nhân này.
Cung Lạc thân thể cứng đờ, nói chính xác là bản thân mình đứng đợi
nàng, Cung Lạc xoay người, Cung Lạc cảm thấy có gặp cũng vô ích, rõ ràng là hận nàng như vậy mà… Cung Lạc thật muốn làm người đui mù coi như
không thấy gì hết. Nhưng, nàng vẫn như vậy, thật xinh đẹp, nét đẹp đã
mận mà hơn, trưởng thành hơn, một loại ôn nhu cao quý toát ra từ nàng…
hết thẩy tất cả nét đẹp ấy nàng đã từng mê luyến, nhưng hôm nay lại như
vậy mà oán hân.
“Nên gọi là Công chúa Lạc hòa Nguyên Hi, hay nên gọi là thần y Lạc Hi?” Cung Lạc châm chọc hỏi.
“Tiểu Nhạc, ta tìm ngươi đã lâu lắm rồi, chính là tìm không thấy…”
Nguyên Hi năm đó biết nàng đã làm sai, trong ba năm này, không có một
ngày nào nàng không hối hận.
“Ngươi không cần giả mù xa mưa, ngươi không phải là muốn dứt bỏ ta
sao? Vong ưu thảo thật tốt, đã quên, cái gì cũng đều dứt bỏ cả rồi!”
Cung Lạc ánh mắt đỏ lên, nàng tuyệt đối sẽ không tha thứ cho Nguyên Hi.
“Ta…” Nguyên Hi lại từ cùng, từng bước sai, từng bước càng sai!
“Ngươi đến để bảo hộ long mạch sao? Ta nghĩ sẽ cho nổ tung nó đi,
ngươi thấy như thế nào?” Cung Lạc túm lấy bên cạnh cây đuốc, lựa yếu
điểm đốt pháo.
“Tiểu Nhạc… đừng… Tiểu Nhạc tránh ra…” Nguyên Hi mắt sắc chứng kiến
thấy Hưu Nguyệt bắn tên phóng tới, liền hốt hoảng không thôi, nhưng lại
không kịp rồi, mũi tên đầu tiên cấm vào phía sau lưng Cung Lạc. Nguyên
Hi liền tiến về phía trước ôm lấy nàng, lúc này máu tươi phun ra, mũi
tên xém chút đã bắn vào chỗ hiểm. Hưu Nguyệt ra tay quá độc ác, Nguyên
Hi nhìn thấy vô cùng tức giân.
Hưu Nguyệt một cây cung, lại bắn ra năm mủi tên, bắn trúng năm người, liền tức thì có bốn người mất mạng, còn người thứ năm đứng ở giữa lại
chính là Cung Lạc chỉ bị thương.
Nhưng mặt khác, lúc này đại nội cao thủ, hiệu suất làm việc cũng rất
cao, liền nhanh chóng đem những người còn lại đều bắn chết hết!
“Ngươi làm gì mà nhìn ta? Ta còn không phải là vì bảo trụ long mạch
Nguyên gia của các ngươi sao? Thiệt là, không bắn nàng, nàng lập tức
chăm mồi nổ, ngươi lại còn nhăn nhó, ta chưa thấy qua ngươi như vậy mà
khó chịu đó nha? Việc đã hoàn thành bản thân ngươi nên vui sướng không
phải sao? Lúc này bộ dạng lại muốn kéo cả thiên hạ đến để chôn cất sao?
Thật là có cá tính… Bất quá, nàng còn sống một phần may mắn là có
ngươi,ngươi đã chú ý đến nàng, coi như cũng có quen biết, bằng không ta
bắn nàng chết cũng thật dễ dàng a!” Hữu Nguyệt nói một hơi, Nguyên Hi
sắc mặt liền đen phát tán ra…
Hưu Nguyệt nhìn thấy Nguyên Hi biến sắc mặt, nói một câu rồi lại một
câu, không cần biết người ta như thế nào… Hưu Nguyệt tất nhiên là muốn
trêu chọc, có thể nói là thời gian qua quá ức chế nên lúc này cũng không có ý định ngậm miệng lại.
“Ta vừa rồi lại đoán ra, rõ ràng là nàng có thời gian cho châm ngòi
nổ, nhưng nàng lại không châm, vốn dĩ là đang đợi ngươi a, ta nghe nói
ngươi và nàng có vẻ như có mối quan hệ mờ ám, có đúng hay không? Ngươi
nhìn nàng xem, vừa rồi nhìn thấy ngươi liền mất tập trung, còn ngươi
nhìn nàng lại vô cùng áy náy, chẳng lẽ là do nàng tương tư đơn phương?
Hoặc là thổ lộ bị cự tuyệt nên vì ái tình mà sinh hận cho nên mới muốn
cho nổ banh long mạch Nguyên gia các ngươi?” Hưu Nguyệt đã không nói thì thôi, đã nói ra liền làm cho Nguyên Hi sắc mặt càng lúc càng khó nhìn.
“Ta cùng nàng quang minh chính đại, không cho phép ngươi lăng mạ
nàng” Nguyên Hi rốt cuộc cũng hiểu được tại sao Mẫn nhi đã từng nói qua, Hưu Nguyệt chính là rất dễ bức người qua các câu chuyện, lúc ấy nàng
còn có phần coi thường nhưng hiện tại thì đúng là nàng chính là rất muốn giết chết Hưu Nguyệt.
Hưu Nguyệt chứng kiến thấy Nguyên Hi biến sắc mặt, liền biết được
đại khái là mình đã đoán đúng. Nàng không khỏi cho rằng mình quá thông
minh, lập tức đã liền đoán đúng..
“Ta còn nghe kể rằng, ngươi tại sao lại biết nàng? Phải chăng năm đó
ngươi đã thay nàng chữa trị bệnh tình, nói mới thấy, thế giới này thật
là nhỏ bé vô cùng, mẹ nàng đã thích nữ nhân, tỷ tỷ cũng thích nữ nhân,
bây giờ bản thân nàng cũng thích nữ nhân, nữ nhân của Đoạn gia xem ra
đều có di truyền, mà càng khó hiểu hơn đều luôn cùng nữ nhân của Nguyên
gia có quan hệ không rõ ràng a. Mà ngươi không phải thần y sao? Chỉ cần
nàng không chết, thì ngươi có thể cứu sống được đúng không?” Hưu Nguyệt
xem thường nói, mới vừa rồi còn khen nàng hảo tính tình, quay ngoắc một
cái liền nói móc nhiều vấn đề. Bản thân Nguyên Hi lúc này ánh mắt thì
như muốn giết người, làm cho nàng có hơi sợ, nhưng đối với Hưu Nguyệt mà nói thì nàng trong lòng rất thích.
“Kỳ thật không cần phát khí lên như vậy, nàng căn bản là không muốn
sống mà, ở vị trí này, nếu chú ý thì không phải là vị trí đặt long mạch, hơn nữa có thể đem cả ngọn núi này cho nổ tung, thì ngươi nghĩ xem,
nàng có còn muốn sống sao? Có thể tìm tới vị trí này, thật không làm
thất vọng người của Huyền cơ môn!” Trận pháp do mình bố trí, không phải
muốn nổ liền nổ, nếu cho nổ ở nơi khác thì cái động này cũng không đáng
kể, nhưng vị trí này chính là đối với trục tâm, cũng không phải là chỗ
mấu chốt nhất. Cung Lạc xem như cũng lợi hại, đáng tiếc chỉ kém mình một chút, đây chính là, trời sinh Du sao lại sinh Lượng bi nên mơi bi ai
như vậy! Hưu Nguyệt cảm thán xong, cũng không quên tự thổi phòng bản
thân mình một phen.
Nguyên Hi lạnh lùng trừng mắt nhìn Hưu Nguyệt liếc mắt một cái, sau
đó ôm lấy Cung Lạc đang hôn mê, đúng là tổn thương không nhẹ, nhất định
phải nhanh chóng tìm một chỗ để trị thương cho Cung Lạc.
Ngươi thật sự hận ta như vậy sao? Tính tình của ngươi chẳng thay
đổi chút nào, vẫn như cũ, yêu hận rõ ràng, làm cho người khác phải sợ
hãĩ…
Nguyên Hi thở dài, năm đó cho nàng uống Vong Ưu Thảo, chính là hi
vọng nàng nên vui vẻ một chút chứ không phải hoàn toàn muốn dứt bỏ nàng, nhưng hiện tại giống như đã đi ngược lại với hiệu quả nàng mong muốn.
Nguyên Hi sau khi xử lý xong vết thương trong lòng vừa vui lại vừa
lo, Nguyên Hi cho đến bây giờ còn chưa bao giờ suy nghĩ nghiêm túc qua,
nữ nhân thật sự có thể thích nữ nhân sao?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT