Không ai nghĩ ra được, Nguyên Mẫn lại đem Minh Viêm giam lỏng ở Quốc
miếu, đối với hắn cũng vô cùng lễ ngộ, hơn nữa để giảm bớt nghi ngờ của
dân chúng, Nguyên Mẫn hàm ý là muốn mọi người nhìn thấy là do Minh Viêm
có Phật duyên, muốn cầu xin tha thứ mà xuống tóc tu hành.
“Đúng vậy sao? Có Phật duyên, đại sư, ngài nói xem trẫm có Phật
duyênkhông?” Nguyên Mẫn cười hỏi, ý tứ rất rõ ràng, cho dù Phật có ra
mặt, cũng không có khả năng, trừ phi Phật có thể đem nàng mà độ hóa.
Lão hòa thượng liền lắc đầu rời đi..
Tam thiên bồ đề tam thiên thụ, .
Tam thiên hoa ngữ tam thiên lộ. .
Dạ lộ mạc như tam canh chúc, .
Mộng tẫn hoa lạc thị cố thổ. .
Minh Viêm thấp giọng nhắm mắt nhớ kỹ, nhìn như đang tìm hiểu, có phần giống như là đang lẩm bẩm, nhìn giống như một thế ngoại cao nhân.
“Cửu Cửu, nhận tội với Phật, đúng là chuyện lạ” Nguyên Mẫn cười nói;
“Ngươi rốt cuộc đã tới!” Minh Viêm đối với sự xuất hiện của Nguyên
Mẫn không mấy ngạc nhiên, cái gì cuối cùng đến cũng sẽ đến, nhưng ít
nhiều nhìn thấy ở nàng một sự bình tĩnh đến không có gì quấy rối được.
“Có một số chuyện cần nói với Cửu Cửu” Nguyên Mẫn nhìn vẻ mặt không cần đến thế sự và lãnh đạm của Minh Viêm..
Trẫm không tin, ngươi lại thực sự không quan tâm…
“Còn chuyện gì đây? Hoàng thượng ngày đó đã hứa hẹn, không phải nói
là không giết những người này sao? Còn muốn danh sách để làm gì? Hoàng
thượng không phải là người nói không biết giữ lời hứa” Lúc ấy đầu hàng
chủ yếu là vì điều kiện này, Nguyên Mẫn có truy cứu đến tàn di của Minh
triều thì cũng bảo hộ cho bọn chúng.
“Cửu Cửu, tại sao lại cho rằng, trẫm đến là muốn danh sách chứ?”
“Nếu không thì liên quan đến sự tồn tại của ta, ta còn sống ngươi
cũng không thấy thoải mái” Minh Viêm không tin, Nguyên Mẫn sẽ bỏ qua bản thân mình, mà chính hắn cũng chờ nàng đến giải quyết.
“Tất cả mọi người đều cho rằng mẫu hậu mới là Hạo Thiên chuyển kiếp,
nhưng mấy ngày trước đạo cô đã nói cho trẫm biết, trẫm mới chính là Hạo
Thiên chuyển sang kiếp khác, thực ra trẫm vốn không tin, nhưng buổi sáng hôm nay khi thức giấc, trẫm đột nhiên phát hiện trong tay mình có xuất
hiện ấn ký, vì vậy trẫm muốn cho Cửu Cửu nhìn qua…” Nguyên Mẫn lãnh đạm
nói.
“Cái gì?” Minh Viêm vốn đang nhắm mắt, liền mở ra, hắn không tin, tỷ
tỷ mới chính là Hạo Thiên chuyển sang kiếp khác, không thể nào Nguyên
Mẫn.
Minh Viêm liền nhìn về phía cánh tay Nguyên Mẫn đang duỗi ra, các
ngón tay thon dài tinh tế, nhưng trọng điểm điểm chính là ngay trọng tâm lòng bàn tay lờ mờ ẩn hiện một vết bớt tròn như mặt trời, so với tỷ tỷ
thì hình ảnh này lại sáng rõ sắc nét hơn. Hơn nữa, tỷ tỷ là tay trái,
còn Nguyên Mẫn thì ở tay phải…
“Cửu Cửu có lẽ cũng không biết, Minh Phượng ký chủ là Cung Tuế Hàn!”
Minh Viêm hí mắt, Nguyên Mẫn rốt cuộc muốn làm cái gì đây? Lần lượt muốn cho mình thấy những điều đắc ý của nàng…
“Ta nhớ là… Cung Tuế Hàn không hề có vết bớt!” Nguyên Mẫn muốn giết Cung Tuế Hàn sao?
“Không phải là không có, mà chỉ là khi động tình thì mới xuất hiện,
thật sự đúng là thần kỳ, nàng khiến cho Trẫm.. rất yêu thích…” Nguyên
Mẫn nói ra lời chân thật.
“Các ngươi…” Minh Viêm sắc mặt liền đại biến, Nguyên Mẫn yêu thích Cung Tuế Hàn.
“Trẫm thực sự muốn biết, Mẫu hậu và Đoạn Lâu Phượng rốt cuộc là có
quan hệ như thế nào? Sao lại phải suy nghĩ cẩn thận. Đoạn Lâu Phượng
nhất định là một mỹ nhân, nếu so với Dương Vân Hi còn đẹp hơn rất nhiều, đáng tiếc là Cung Tuế Hàn lại không có nữa phần nào giống so với mẹ
mình. Thật ra Trẫm cũng không rõ, Cửu Cửu tại sao lại hậu đãi với Cung
Tuế Hàn như vậy, rốt cuộc sau này Trẫm cũng rõ ràng. Cung Tuế Hàn đối
với Cửu Cửu quả thật là có sự đặc biệt, bởi vì nàng là do người phụ nữ
mà Cửu Cửu yêu thương sinh ra, không chỉ đối với Cung Tuế Hàn, mà Dương
Vân Hi cùng với Cung Bình người cũng đều cực kỳ chăm sóc! Không biết
Trẫm đoán có đúng hay không?”
Vết sẹo giống như đã muốn khép lại thật sâu nhưng lúc này lại bị khơi dậy. Minh Viêm yêu Đoạn Lâu Phượng, mà Đoạn Lâu Phượng lại yêu nhất tỷ
tỷ của hắn, các nàng đều là nữ nhân, đều là hai người phụ nữ mà hắn yêu
thương nhất, nói như thế nào đi nữa thì bản thân hắn cũng không thể nào
chịu nổi. Vì sao nữ nhân lại có thể yêu nữ nhân? Hắn như thế nào cũng
không thể hiểu rõ! Nhưng hắn càng không rõ, vì sao Đoạn Lâu Phượng thà
rằng chịu gả cho một tên đàn ông thôn dã cũng không chịu gả cho hắn,
không ai yêu nàng so với hắn, bởi vì nếu tỷ tỷ thực sự yêu nàng thì đã
không làm tổn thương nàng nhiều đến như vậy. Đoạn Lâu Phượng rốt cuộc
làm cho nàng vừa yêu vừa hận tỷ tỷ, đem bản thân mình cùng nam nhân khác sinh ra ba đứa trẻ này rồi giao hết cho hắn. Mà hắn đối với các hài tử
này vừa yêu cũng vừa hận, thật ra hắn đối với Cung Tuế Hàn lãnh đạm như
vậy là bởi vì hắn để cho Cung Bình đi học đánh đàn, đem Dương Vân Hi
mang đến kinh thành, đối với hai người đó đều nhắm mắt làm ngơ, riêng
chỉ duy nhất đứa bé không giống với Đoạn Lâu Phượng nhất là Cung Tuế Hàn thì giữ ở bên người.
Bởi vì Đoạn Lâu Phượng trước khi chết chỉ duy nhất nhắc qua tiểu hài tử Cung Tuế Hàn.
“Đối với nữ nhân lớn nhất, không phải là không muốn đặt cho cái tên
gì dễ nghe, nhưng có lẽ do nàng đã có một cái tên rất hay, tuy rằng nàng như thế trông rất bình thường, không có một chút gì toát lên là người
của Đoạn gia, Đoạn gia cũng sẽ không thừa nhận một tiểu hài tử bình
thường như vậy, nhưng bình thường lại có điều tốt…” Nói còn chưa nói
xong, lại một phen ho khan, sau đó ánh mắt lại rơi vào mê mang, trong
đôi mắt mê mang ấy, thế giới ấy nhất định có tỷ tỷ, không hề nhìn ra nửa điểm có sự hiện diện của hắn.
” Ngươi luôn nói là quên, như thế nào lại quên được?” Nhắc đến cái
chết của Đoạn Lâu Phượng, làm cho trong tâm Minh Viêm đều như nhói đau,
tỷ tỷ là người khiến nàng cho đến chết cũng nhớ tới, mãi mãi hắn cũng
không thể nào xen vào trái tim của nàng, chỉ có thể trơ mắt mà nhìn, sau đó cõi lòng tan nát… tâm cũng chết từ đó!
Rốt cuộc một tiền triều có một hoàng tử lúc nào cũng chán nản là hắn, một con trưởng trong đại gia tộc lớn là Đoạn Lâu Phượng, còn có một
hoàng hậu không ai so sánh được Minh Diệp và một hoàng đế có cả thiên hạ Nguyên Cương.
Bốn người, rốt cuộc chỉ có hai người trong câu chuyện này, hai người
đàn ông chỉ là ở phía sau dự bị, rốt cuộc cũng không có kết quả. Mà
thiên hạ sau đó lại bắt đầu một trang sách khác, với hắn dường như có
chút quan hệ nhưng lại dường như hoàn toàn không có quan hệ.
Minh Viêm lúc này lại cười tiếu không ngừng, cảm giác bản thân mình là một người dư thừa. Hoàn toàn dư thừa…
Nguyên Mẫn nhìn thấy Minh Viêm không ngừng cười, nhưng cũng không hiểu vì sao mà cười.
Nhưng Minh Viêm chính là cười ra nước mắt.
“Cửu Cửu… vì sao mà cười?” Nguyên Mẫn không rõ, chẳng lẽ là nàng đoán sai, nhưng nàng không muốn để ý, vì lời của nàng nói ra đã đúng một
nửa.
“Kết quả và tất cả đều là công dã tràng, tất cả đều là con số không,
tất cả đều trống không…” Nếu chỉ làm một giấc mộng, thì giang sơn rốt
cuộc có tác dụng gì? Nguyên Cương có cả giang sơn, nhưng không có được
tình yêu, vậy tình yêu có tác dụng gì? Sự si tình của hắn cũng không đổi được một lần ngoái đầu nhìn lại, bản thân hắn rốt cuộc chỉ giống như
hạt cát, nhỏ bé không ai nhìn thấy. Đúng vậy, mộng hết hoa rơi, tất cả
cũng chỉ là con số không! Rốt cuộc hơn nữa cuộc đời sinh mê, chỉ trong
nháy mắt đã dường như tỉnh ngộ.
“Ngươi đi đi, như lời ngươi nói mọi thứ, từ nay về sau đối với ta
cũng không liên quan, ngươi yên tâm, ta không đối với bệ hạ mà động thủ, cũng sẽ không để bệ hạ lo lắng” Minh Viêm lại nhắm mắt lại.
Nguyên Mẫn chủ ý chính là muốn làm cho Minh Viêm biết mình là Hạo
Thiên chuyển thế đầu thai mà có thể đem danh sách giao ra, bởi vì nàng
đã là Hạo Thiên chuyển sang kiếp khác, thì nắm giữ giang sơn cũng là
thiên ý, hơn nữa cũng có thể tin tưởng nàng, sẽ không làm khó đối với
những tàn di của triều đại cũ.
Ngược lại còn có chuyện của Đoạn Lâu Phượng, có thể chứng minh suy đoán của nàng là đúng.
Hắn đã muốn mình kết thúc, nhưng lại kiên quyết không giao ra danh
sách, nếu vậy lần này đến là về tay không, hừ, quên đi, nếu hắn đã muốn
không giao ra thì sẽ nhất không giao, dù sao ở chỗ Diệp Dân cũng còn một phần bảng danh sách, mặc dù không được đầy đủ, nhưng nàng không tin,
nàng không thể uy hiếp ra…
“Một khi đã như vậy, Cửu Cửu nếu không tin Trẫm, Trẫm cũng không muốn nhiều lời, đúng rồi, Cung Tuế Hàn còn muốn gặp Cửu Cửu một lần, khi nào gặp xong… Cửu Cửu nên ra đi!” Trẫm tuy đã từng hứa rằng sẽ không giết
những người đó, nhưng Trẫm không hứa qua sẽ không làm khó dễ bọn chúng,
Trẫm cũng sẽ không hạ mệnh lệnh, nhưng Ngôn Thác là người rất khéo hiểu
lòng chủ tử, hẳn là cũng đem những người trong danh sách của Diệp Dân
giết chết không sai biệt lắm. Đây chính là chuyện mà Nguyên Mẫn không
muốn nói ra.
Nguyên Mẫn nói xong, xoay người rời đi, ở trên bàn còn lưu lại một
cái bình nhỏ. Bên trong chứa gì, Minh Viêm hẳn là rất rõ ràng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT