Cung Tuế Hàn được mỹ nhân hôn lại rất hưởng thụ, thật ra Nguyên Mẫn
cơ bản chính là muốn làm cho Cung Tuế Hàn câm miệng, nhưng không nghĩ
tới Cung Tuế Hàn lại vô cùng nhiệt tình như vậy, miệng lưỡi dây dưa hồi
lâu làm cho lý trí của Nguyên Mẫn dần dần biến mất.
Đây là lần đầu tiên ở ngoài tẩm cung mà thân mật như vậy, có thể nói
Nguyên Mẫn chính là không kiềm chế được, nàng chưa bao giờ đồng ý đối
với Cung Tuế Hàn ở ngoài tẩm cung làm chuyện gì vượt quá giới hạn, đây
là lần đầu tiên nàng chủ động hôn Cung Tuế Hàn, mà đối với Nguyên Mẫn
cũng có thể được cho là nụ hôn đầu tiên như thế.
“Bang!”
Nguyên Mẫn đầu tiên bị tiếng động này làm cho bừng tỉnh, nàng mở mắt
nhìn về nơi phát ra tiếng, là Độc Cô Giới, một tiếng này vang lên, đem
toàn bộ lý trí của Nguyên Mẫn quay trở lại. Nguyên Mẫn gỡ lấy vòng tay
Cung Tuế Hàn đang ôm bên hông mình, rời đi sự ôm ấp của Cung Tuế Hàn.
Vừa rồi tất cả đều bị nhìn thấy, Nguyên Mẫn vạn lần cũng không nghĩ tới
Độc Cô Giới lại quay trở lại, Nguyên Mẫn nhíu mày nhìn Độc Cô Giới, Độc
Cô Giới sắc mặt lại vô cùng khó coi.
Độc Cô Giới chính là vạn phần khiếp sợ, hắn kinh động đến nổi đánh
rơi lễ vật mà hắn chuẩn bị để tặng sinh nhật cho Nguyên Mẫn. Hắn đã
chuẩn bị tốt lễ vật tặng sinh nhật cho Nguyên Mẫn, hắn không muốn nhờ
đại thần mang đến nên mới tự tay đem đến, vạn lần hắn cũng thật không
ngờ lại có thể nhìn thấy cảnh tượng này. Nguyên Mẫn lại chủ động hôn tên Cung Tuế Hàn tiểu dân đó, nhìn thấy một màn này khiến lễ vật trong tay
hắn rơi xuống lúc nào không hay, âm thanh vì thế mới bất ngờ vang lên,
lúc này hắn mới xác định được, cảnh tượng này là thật, không phải là ảo
giác.
Cung Tuế Hàn đưa tay lên không trung, trong lòng có chút thất vọng,
nếu không ai đến thì tốt rồi, nhưng nhìn lại người đến là Độc Cô Giác
thì trong lòng nàng lại có chút cao hứng, hơn nữa có vài phần âm thầm
đắc ý, dáng vẽ này thực sự không giống tác phong bình thường của Cung
Tuế Hàn, có lẽ bản thân Cung Tuế Hàn còn khó phát hiện được nàng lại có
bộ mặt này.
“Tại sao là hắn?” Độc Cô Giới vô cùng khó hiểu hỏi, nếu là một người
phi thường thì hắn chịu thua cũng tâm phục khẩu phục, nhưng là Cung Tuế
Hàn, trong lòng hắn lúc này cảm thấy bản thân mình thật thua thiệt…
“Không có tại sao!” Nguyên Mẫn không muốn giải thích, hơn nữa Độc Cô Giới cũng không có tư cách nào mà lớn tiếng hỏi mình.
“Sở nhi, ngươi chính là chỉ vui chơi qua đường thôi đúng không?” Độc
Cô Giới cho tới bây giờ vẫn cảm thấy Nguyên Mẫn có món đồ chơi này thật
khá, có thể bản thân chỉ nhất thời bốc đồng nên mới sủng ái nam nhân,
đúng vậy hắn chỉ là món đồ chơi trong tay Nguyên Mẫn, phải là như vậy
thì Độc Cô Giới mới có thể chấp nhận được.
Cung Tuế Hàn nghe nói như thế, không khỏi nhíu mày, Hoàng thượng
không phải người như thế, nàng cũng không thích nghe đến điều này
“Độc Cô, trẫm là hoàng đế, trẫm có quyền lựa chọn mình thích cái gì,
nếu là trẫm thích, thì có thể có mười hoặc một trăm người như Cung Tuế
Hàn!”Nguyên Mẫn trong lòng không muốn nói những lời này, nhưng nàng cũng không muốn làm cho Độc Cô Giới biết nàng để ý Cung Tuế Hàn. Nếu nói
khác đi, thì Cung Tuế Hàn sẽ gặp nguy hiểm, nàng có thể bảo vệ Cung Tuế
Hàn trong một lúc, nhưng không chắc chắn có thể bảo hộ nàng ấy suốt đời, chính là không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, làm Hoàng đế cũng không
phải toàn năng, hơn nữa nàng sợ nhất chính là thân phận Cung Tuế Hàn bị
bại lộ, sự tình lúc đó sẽ còn rắc rối hơn, nàng không thể nào mạo hiểm
như vậy…
Độc Cô Giới không hài lòng đáp án này, thà giống như suy nghĩ của hắn thì tốt hơn nhiều, chính là thứ đồ chơi qua đường… Nhưng lúc này trong
lòng hắn lại có vài phần hoài nghi, dù sao biểu hiện của Nguyên Mẫn lúc
này thật không bình thường, Nguyên Mẫn tuy hiện đã trưởng thành nhưng
hắn biết rõ, bình thường Nguyên Mẫn không để ai đến gần nàng, huống chi
là chủ động, lúc trước đối với Tỉnh Dịch hắn cũng không thấy qua, nhưng
bây giờ lại thân mật với Cung Tuế Hàn như vậy. Điều trong lòng Độc Cô
Giới không thể chấp nhận được chính là, bản thân hắn lại bại dưới cái
tên Cung Tuế Hàn.
Nhưng lúc này Nguyên Mẫn đã nói như vậy, thì Độc Cô Giới trong lòng có chút yên lòng.
Cung Tuế Hàn không nghĩ tới, kể từ lần trước Nguyên Mẫn nói nàng như
thế nào đi nữa thì trong tâm nàng cũng không có đau nhiều, nhưng lần này dường như rất đau, đau đến nổi khóe mắt có chút nước mắt, ánh mắt của
nàng một chút cũng không nháy mắt, nhìn chằm chằm lấy Nguyên Mẫn. Nàng
hy vọng Nguyên Mẫn có thể nói, bản thân mình không phải là đồ chơi, hơn
nữa nàng không cần mười hoặc một trăm Cung Tuế Hàn, chỉ cần một Cung Tuế Hàn duy nhất là nàng thôi! Nhưng Nguyên Mẫn lúc này trong mắt trừ bỏ
lạnh lùng thì không biểu lộ gì khác, vì cái gì, giờ phút này bản thân
mình lại có cảm giác Nguyên Mẫn lại không chân thật. Hay là trước kia
cảm giác của mình đều sai, sẽ không đâu, Cung Tuế Hàn tin tưỡng vào cảm
giác của mình, Hoàng thượng nhất định lúc này là có khổ tâm, nhưng trái
tim nàng vì cái gì lại có thể đau đến cảm giác không thể thở nổi như vậy chứ? Nhất định là trái tim mình không tốt. Cung Tuế Hàn khó chịu nghĩ
đến.
Nguyên Mẫn biết mình giờ phút này phải quyết tấm, đối với Cung Tuế
Hàn từ trước đến giờ nàng đều rất chân thật, nhưng lúc này thì không
được, nàng phải lạnh lùng.
Nàng thật lâu trước kia cũng đã học được cách khống chế tâm tình của
mình, bởi vì có quá nhiều thứ chân thật không thể dễ dàng để cho người
khác nhìn thấy được, nhất là giờ phút này nàng không thể để cho Độc Cô
Giới nhận ra tình cảm của mình đang rất chân thật đối với Cung Tuế Hàn.
Nhất là đối với người như Độc Cô Giới, không phải ai cũng có thể hiểu
con người hắn ra sao, nhưng Nguyên Mẫn dù sao cũng nhận thức được hắn là người có thể làm nên những chuyện không thể ngờ đến. Chỉ là lúc này
Cung Tuế Hàn khuôn mặt đã có phần tái nhợt, làm cho lòng nàng có chút
xót xa, nhưng sắc mặt nàng vẫn lạnh lùng không hề thay đổi hay hiện ra
một tia mềm mỏng nào.
Có lẽ giống như lời Cung Tuế Hàn nói, Nguyên Mẫn đối với nàng là toàn bộ cảm xúc chính là chân thật, nhưng từ lúc nào Cung Tuế Hàn lại nhận
ra điều đó? Có lẽ, sự tin tưởng rất quan trọng vào giờ phút này…
Đối với Cung Tuế Hàn hiện tại có phần chật vật thì Độc Cô Giới cặp
mắt lại thờ ơ, có chút liếc lên, bản thân hắn biết rõ hắn không nên nhìn trộm, bằng không… nhưng hắn không phục, tên tiểu tử này chính là không
biết lượng sức! Giờ phút này Cung Tuế Hàn trong mắt Độc Cô Giới chính là kẻ tiểu tử chân yếu tay mềm không biết tự lượng sức mình. Bản thân Độc
Cô Giới không biết rằng, sẽ rất lâu sau đó hắn cười nhạo người khác, sẽ
có một ngày lại bị người khác cười nhạo lại.
Nguyên Mẫn bỏ qua một bên tầm mắt, nàng đi đến vẫn dừng lại trên
người Cung Tuế Hàn, nhưng cũng rất nhanh liền chuyển hướng đến Độc Cô
Giới , nàng vẫn như trước khuôn mặt nghiêng lạnh lùng hướng về phía Độc
Cô, khuôn mặt với chiếc cằm nhọn hướng lên, giờ phút này Nguyên Mẫn
chính là bộ dạng như kẻ bạc tình và chua ngoa.
Cung Tuế Hàn bây giờ trong lòng chính là hiện lên một cơn giá lạnh,
nàng đột nhiên ý thức được Hân nhi cho dù có thích nàng, nhưng trong
lòng nàng mình khó có vị trí quan trọng, bởi vì nàng còn có nhiều vấn đề trọng yếu hơn là mình. Cung Tuế Hàn thất vọng đau khổ, nàng có cảm giác vô lực đang lan ra khắp cơ thể, có lẽ, nàng phải thông minh một chút,
sẽ biết nên làm gì, có lẽ phải lợi hại hơn một chút, thì có thể giúp đỡ
Hân nhi giải quyết đi nhiều vấn đề, tuy rằng nàng còn không biết là cái
gì. Cung Tuế Hàn luôn tự hỏi phải làm chuyện gì đó, suy nghĩ phải làm gì đó, nhưng làm gì? Làm gì mới được cơ chứ?
Rất nhiều năm về sau, Cung Tuế Hàn cũng ghét nhất là chuyện này,
chính là Nguyên Mẫn xoay người, sau đó bỏ lại cho mình bóng dáng của
nàng và khuôn mặt nghiêng lạnh lùng ấy, cảm giác như vậy thật xa cách,
cảm giác thật không tốt, ít nhất so với việc đói bụng nhiều ngày còn làm cho nàng khó chịu hơn rất nhiều!
Nguyên Mẫn trong lòng cũng không hạnh phúc gì, nhưng nàng thà tàn
nhẫn với bản thân mình, cũng không muốn Cung Tuế Hàn gặp nguy hiểm. Nàng còn nhớ, vào lúc nàng bảy tuổi, có nuôi một con vẹt biết nói, nàng cực
kỳ thích, bởi vì nó vừa biết nói vừa biết làm trò và chơi đùa, nhưng có
một lần rất sớm, lúc ấy thái phó đã vào giảng dạy, nhưng nàng lại quên
thời gian mà chỉ chơi đùa với con vẹt, lúc này thái phó nhìn thấy được
nên liền bẩm báo với Nguyên Cương, Nguyên Cương vô cùng tức giận, liền
muốn giết con vẹt, Nguyên Cương tuyệt đối không cho phép Nguyên Mẫn mê
muội mà mất cả ý chí.
Nguyên Cương mà giận dữ thì tất nhiên con vẹt phải chết!
“Phụ hoàng, nhất định phải giết sao?” Nguyên Mẫn vẻ mặt lo lắng hỏi,
tuy rằng nàng biết giờ phút này nói nhiều cũng vô ích, nhưng nếu không
nói thì liền một chút cơ hội cũng đều không có…
“Chẳng lẽ ngươi còn muốn chơi đùa sao?” Nguyên Cương vẻ mặt âm trầm
hỏi, trong tay nắm chặt con vẹt, dường như chỉ cần dùng lực một chút thì con vẹt sẽ bị bóp nát, tất nhiên Nguyên Cương cũng sẽ gia tăng lực đạo…
“Phụ hoàng, nếu phụ hoàng muốn giết, thì trước khi giết, cho nhi thần nhìn qua một chút được không?” Nguyên Mẫn tuy rằng khẩn cầu, nhưng ngữ
khí cũng như nét mặt lại có phần lãnh. Một đứa nhỏ bảy tuổi, lại có thể
tản mát ra khí thế như thế, Nguyên Cương trong lòng lúc đầu tức giận lại liền có chút biến mất, Mẫn nhi rốt cuộc đúng là không thể so sánh với
đứa trẻ bình thường.
Nguyên Cương không phản đối đưa con vẹt cho Nguyên Mẫn, vô luận như
thế nào cũng không thể cứu được, hắn muốn nhìn xem nàng có biện pháp gì.
Nguyên Mẫn tiếp nhận con vẹt, chỉ sợ làm đau con vẹt ” Là lỗi của ta, nếu ta có thể khắc chế bản thân, sẽ không để quên thời gian học, ngươi
sẽ không có việc gì…” Nói chưa hết câu, Nguyên Mẫn đã rút ra bảo đao của Biên thị vệ đứng cạnh bên , đem vẹt chém làm hai nhát, lúc ấy vẻ mặt vô cùng đau buồn.
Nguyên Cương rất kinh ngạc, cũng thực vừa lòng, Nguyên Mẫn quả nhiên
là người có thể thành đại sự, con gái của hắn quả nhiên không phải là
người bình thường.
“Nguyên Mẫn, con nhớ rõ lần giáo huấn này, cho dù thích, nhưng cũng
có mức độ, mức độ này con cũng phải nắm chắc được, trẫm không hy vọng
chuyện như vậy sẽ lặp lại!” Nguyên Cương nói xong liền phất tay áo đi…
Nguyên Mặt nhặt lấy xác của con vẹt trên mặt đất, trong lòng đau
buồn, ngươi đã phải chết nhưng thà chết trong tay ta còn hơn là so với
chết trong tay phụ hoàng. Ta sẽ không để cho ngươi khó chịu!
Nguyên Mẫn trong lòng khó chịu tự trách mình, tự tay giết đi vật mình yêu thích cũng vô cùng khó khăn, nhưng cũng không thể trách nàng, nàng
chỉ tự trách bản thân mình đã sai lầm, nếu nàng không mắc sai lầm thì nó đã không chết!
Nguyên Mẫn không cho phép sau này sẽ tái phạm, mà sẽ ngăn chặn, sẽ
không đối với bất cứ điều gì có ý thích, nếu có ngoại lệ xảy ra, nàng
cũng không muốn tái phạm!
Nguyên Mẫn đã giết chết yêu điểu, trong lòng cũng không hạnh phúc gì, nhưng cũng không quên người mách lẽo, vì vậy nàng cũng không thích có
người khác ở sau lưng đâm thọc.
Giết yêu điểu, không giống đối với mình tàn nhẫn, nhưng nếu có thể
đối với bản thân mình tàn nhẫn thì tuyệt đối sẽ đối với người khác không biết nương tay, người như vậy, chắc chắn khó có thể khống chế, cũng sẽ
khiến cho người khác khuất phục, Nguyên Cương lúc này mới thực sự yên
tâm dem giang sơn này giao cho Nguyên Mẫn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT