Tân Hòa ba năm, Nguyên Mẫn lên ngôi đã ba năm, hiệu là Thiên Phượng Đế.
"Khoa cử lần này, Hoàng thượng coi trọng
vô cùng, nghe đâu phàm là Nhất giáp Tiến sĩ đều có thể tiển vào Đình
Thí, ngày trước chỉ có Trạng nguyên, Bản nhãn, Thám hoa mới có thể vào
đến Đình Thí, vả lại bất kì văn chương của Nhất giáp, Hoàng thượng cũng
nhất thiết đích thân xem qua mới quyết định, thế đủ biết rằng Hoàng
thượng rất xem trọng những sĩ tử này, mọi người khi chấm phê bài thi đều vô cùng thận trọng."
Người đang nói là Tả thừa Tiêu Thường,
phụ trách khoa cử lần này. Trong khoa cử lần này, nếu để những kẻ tài
hèn khiến Hoàng thượng giận giữ, ai cũng không có kết cục tốt đẹp.
Nhất giáp Tiến sĩ có ba mươi hai người,
Nhị giáp Tiến sĩ có sáu mươi bốn người, Nhất ất Tiến sĩ tám mươi mốt
người, Nhị ất Tiến sĩ một trăm lẻ tám người, tổng cộng hai trăm tám mươi lăm người. Mà người đứng đầu Nhất giáp Tiến sĩ chính là Trạng nguyên.
Tiêu Thường là một trong những kẻ trục
lợi trong việc lập vị năm xưa, và cũng là kẻ được lợi, những năm nay,
con đường làm quan có thể xem là thuận buồm xuôi gió, vỏn vẹn chỉ mới
vài năm, từ một tên Ngũ phẩm tiểu tốt nay đã thành chính Nhất phẩm, có
thể xem là vô cùng thuận lợi a, nhưng có thể trèo được cao như thế mà
không có chút năng lực thì cũng không được.
Tiêu Thường biết rất rõ, Hoàng đế đăng cơ chỉ vừa ba năm, quyền lực chưa vững, đang rất cần chiêu mộ nhân tài, mà trong số các lão thần, vẫn còn không ít những kẻ năm xưa phản đối việc
lập thái tử, tuy rằng nói những kẻ này cũng đã chìm lắng rất lâu nhưng
Hoàng thượng trong lòng vẫn luôn phòng bị chúng, cần người thân tín để
thay thế những kẻ đấy, Hoàng thượng vẫn cần thêm một lần thay máu, một
ngày không thay Hoàng thượng sẽ một ngày không ổn định.
"Đây là điều hiển nhiên, chúng ta tuyệt
đối phải kiểm định nghiêm ngặt!" Còn ai dám làm qua loa việc này cơ chứ, Hoàng thượng đã nói, lần khoa cử này nếu có sơ suất nhỏ cũng sẽ trừng
phạt thật nghiêm khắc, kẻ nào dám trái lệ thì quả thật là chán sống rồi
a. Vụ án âm mưu tạo phản đầu năm nay đã đủ biết Hoàng thượng không phải
là nữ nhân bình thường, cả sự tàn nhẫn càng không bình thường, dĩ nhiên
là nào có ai dám nhắc đến sự việc này.
Lần thi cử này hoàn toàn không giống
trước kia, sự cạnh tranh của Nhất giáp vô cùng kịch liệt, ai vào được
Nhất giáp đều đồng nghĩa với môn sinh của Thiên tử, tiền đồ quả thật
không thể đo đạc.
"Hoàng thượng dự tính lần này thay máu?"
Trung thư thị lang Ngôn Thác hỏi, hắn là cận thần của Hoàng thượng, cũng là bạn học của Nguyên Mẫn, từ lúc năm tuổi đã luôn ở cạnh nàng.
Bạn học của Nguyên Mẫn có năm người, Ngôn Thác, Lâm Trọng Văn, Tinh Dị Chương, Độc Cô Giới.
"Một nửa." Nguyên Mẫn khẽ mở đôi môi nhỏ nhắn, nét mặt lộ vẻ biếng
nhác, nhưng lại có một vẻ quyến rũ mê hồn khó tả, những nam nhân khờ
khạo nhìn thấy ắt hẳn cả xương cốt cũng mềm nhũn ra a.
Những tên nam nhân khác làm thế nào có
thể cưỡng lại vẻ đẹp này, Ngôn Thác cảm thấy vui mừng vì mình không như
những kẻ khác, quan trọng hơn, hắn không hề xem Nguyên Mẫn như những nữ
nhân khác, mà là một người không khác biệt với mình.
Đấy đều là kinh nghiệm rút ra được từ
những năm qua, hắn không muốn yêu một nữ nhân như thế, chẳng khác gì đâm đầu tự sát cả, họa chăng may may mắn lắm mới còn cái xác không hồn,
nghĩ cũng đã thấy ưu sầu a! Hắn cũng không muốn mất đi một huynh đệ nữa.
"Còn nửa kia?" Ngôn Thác thắc mắc, lập tức hiểu được Nguyên Mẫn một chút, nhưng vẫn không đoán ra tâm tư nàng.
"Ngươi không phải thích đoán tâm tư trẫm
sao, ngươi tự đoán đi, lui xuống đi!' Nguyên Mẫn cảm thấy có chút mệt
nên đã đuổi Ngôn Thác đi, tên đấy lòng hiếu kì rất lớn, không đuổi hắn
đi thì tai nàng không thể nào yên tĩnh được a.
Sau khi Ngôn Thác rời đi, vẻ lười nhác
trên khuôn mặt Nguyên Mẫn đột nhiên hóa lạnh, đôi mắt nàng dường như sâu hút không đáy, một chút cũng không giống thiếu nữ mười tám. "Còn một
nửa à?" Nguyên Mẫn thì thào một mình.
"Đình thí văn, võ cùng một ngày?"
Hoàng thượng rốt cuộc có ý gì đây, từ
khai triều lập quốc đến nay, võ cử luông xếp sau văn cử, địa vị của văn
cử luôn cao hơn, Hoàng thượng tổ chức cùng một ngày, ắt hẳn người muốn
trọng võ, nhưng biên cương vẫn đang ổn định, không cần thiết phải trọng
võ mà, Tiêu Thường vô cùng khó hiểu.
Ngôn Thác cũng cảm thấy bất ngờ, nàng rốt cuộc muốn làm gì đây, cơ hồ như có việc to lớn nào đó sắp diễn ra, mà
bản thân lại không hay biết gì, má nó!
Cái cảm giác này cứ lởn vởn, hắn vẫn cứ ngỡ rằng phần nào hiểu được nàng, xem ra việc này chẳng có gì quan trọng cả.
"Trọng Văn, ngươi cảm thấy Hoàng thượng muốn làm gì?"
Tên này mấy năm nay lúc nào cũng tỏ vẻ mờ nhạt, làm Ngự sử trung thừa rồi lại không quan tâm những việc khác nữa, cả ngày chỉ biết trò chuyện với thư tịch, văn kiện trong cung, nhưng
thế mà lại biết tự tạo niềm vui cho bản thân, thật không hiểu nổi tại
sao hắn lại có tiến triển trong việc này.
"Ta thế nào lại biết được điện hạ nghĩ gì chứ? Ngươi không phải hiểu rõ nhất sao? Ta suốt mấy năm nay đều đọc
sách thánh hiền, không quản thế sự."
Lâm Trọng văn lộ vẻ mù mịt, hỏi ta khác
nào không hỏi chứ? Ngôn Thác cũng thật là, ngày nào cũng ngồi đoán tâm
tư điện hạ, rõ ràng là tự chuốc khổ vào thân, thật đáng đời!
"Một nửa." Nguyên Mẫn khẽ mở đôi môi nhỏ nhắn, nét mặt lộ vẻ biếng
nhác, nhưng lại có một vẻ quyến rũ mê hồn khó tả, những nam nhân khờ
khạo nhìn thấy ắt hẳn cả xương cốt cũng mềm nhũn ra a.
Những tên nam nhân khác làm thế nào có
thể cưỡng lại vẻ đẹp này, Ngôn Thác cảm thấy vui mừng vì mình không như
những kẻ khác, quan trọng hơn, hắn không hề xem Nguyên Mẫn như những nữ
nhân khác, mà là một người không khác biệt với mình.
Đấy đều là kinh nghiệm rút ra được từ
những năm qua, hắn không muốn yêu một nữ nhân như thế, chẳng khác gì đâm đầu tự sát cả, họa chăng may may mắn lắm mới còn cái xác không hồn,
nghĩ cũng đã thấy ưu sầu a! Hắn cũng không muốn mất đi một huynh đệ nữa.
"Còn nửa kia?" Ngôn Thác thắc mắc, lập tức hiểu được Nguyên Mẫn một chút, nhưng vẫn không đoán ra tâm tư nàng.
"Ngươi không phải thích đoán tâm tư trẫm
sao, ngươi tự đoán đi, lui xuống đi!' Nguyên Mẫn cảm thấy có chút mệt
nên đã đuổi Ngôn Thác đi, tên đấy lòng hiếu kì rất lớn, không đuổi hắn
đi thì tai nàng không thể nào yên tĩnh được a.
Sau khi Ngôn Thác rời đi, vẻ lười nhác
trên khuôn mặt Nguyên Mẫn đột nhiên hóa lạnh, đôi mắt nàng dường như sâu hút không đáy, một chút cũng không giống thiếu nữ mười tám. "Còn một
nửa à?" Nguyên Mẫn thì thào một mình.
"Đình thí văn, võ cùng một ngày?"
Hoàng thượng rốt cuộc có ý gì đây, từ
khai triều lập quốc đến nay, võ cử luông xếp sau văn cử, địa vị của văn
cử luôn cao hơn, Hoàng thượng tổ chức cùng một ngày, ắt hẳn người muốn
trọng võ, nhưng biên cương vẫn đang ổn định, không cần thiết phải trọng
võ mà, Tiêu Thường vô cùng khó hiểu.
Ngôn Thác cũng cảm thấy bất ngờ, nàng rốt cuộc muốn làm gì đây, cơ hồ như có việc to lớn nào đó sắp diễn ra, mà
bản thân lại không hay biết gì, má nó!
Cái cảm giác này cứ lởn vởn, hắn vẫn cứ ngỡ rằng phần nào hiểu được nàng, xem ra việc này chẳng có gì quan trọng cả.
"Trọng Văn, ngươi cảm thấy Hoàng thượng muốn làm gì?"
Tên này mấy năm nay lúc nào cũng tỏ vẻ mờ nhạt, làm Ngự sử trung thừa rồi lại không quan tâm những việc khác nữa, cả ngày chỉ biết trò chuyện với thư tịch, văn kiện trong cung, nhưng
thế mà lại biết tự tạo niềm vui cho bản thân, thật không hiểu nổi tại
sao hắn lại có tiến triển trong việc này.
"Ta thế nào lại biết được điện hạ nghĩ gì chứ? Ngươi không phải hiểu rõ nhất sao? Ta suốt mấy năm nay đều đọc
sách thánh hiền, không quản thế sự."
Lâm Trọng văn lộ vẻ mù mịt, hỏi ta khác
nào không hỏi chứ? Ngôn Thác cũng thật là, ngày nào cũng ngồi đoán tâm
tư điện hạ, rõ ràng là tự chuốc khổ vào thân, thật đáng đời!
Triệu Thanh ấp úng không dám nói tiếp, ngước lên cẩn thận quan sát sắc mặt của Nguyên Mẫn.
"Độc Cô có tài cán nhưng lại nhi nữ trường tình, Tinh Dị lại lắm mưu mô!"
Nguyên Mẫn nói ra giúp nàng, ngữ khí bình thản, khiến cho kẻ khác không cảm có gì khác thường, nhưng chỉ có
Nguyên Mẫn biết rằng cho đến nay, cứ nhắc đến hắn là trong lòng nàng lại dao động.
"Đánh giá của ngươi cũng có thể xem là
đầy đủ, nhưng ngươi đã đánh giá thấp Lâm Trọng Văn rồi, hắn là kẻ chỉ
biết lo cho thân mình, nhưng e là không thể chứa chấp hắn. Ngươi có tìm
ra manh mối nào chưa?"
Triệu Thanh lắc đầu, không cần phải biết, biết rồi sợ rằng thời gian không còn nhiều.
Lợi ích từ những kẻ này đã dùng đủ rồi, cũng đã đến lúc phân bố lại, Nguyên Mẫn nghĩ thầm, đã đến lúc rồi.
"Hoàng thượng, đây là bài thi của ba mươi hai vị Nhất giáp Tiến sĩ, thỉnh Hoàng thượng xem qua."
Triệu Thanh mang những bài thi đưa cho Nguyên Mẫn.
Nguyên Mẫn xem qua một lượt tất cả các bài thi, có vài bài đặc biệt thì nàng rút ra.
"Sao lại thừa ra một trang?" Ba mươi ba trang, những tên này làm việc thế nào vậy?
"Thừa một trang à, theo lý mà nói Tiêu đại nhân cớ nào lại phạm sai lầm như thế."
Triệu Thanh vô cùng kinh ngạc, Tiêu đại
nhân rõ ràng biết là rất được Hoàng thượng xem trọng, làm thế nào mà lại sai cái lỗi như thế.
Nguyên Mẫn xem qua bài thi trên tay, đại
khái hiểu được sự việc, nội dung của bài thi này quá tệ hại, hoàn toàn
không hợp với tiêu chuẩn của Nhất giáp.
Chắc là do bị kẹp ở giữa các bài, những
kẻ kia không để ý nên đã mang lên đây, nhưng kể ra thì cũng không phải
là không có ưu điểm, những chữ viết đều rất đẹp, hoàn toàn vượt xa so
với các sĩ tử khác, chiêu vào cung để viết chữ cũng được, nàng tùy ý xem qua tên của bài thi - Cung Tuế Hàn.
Cũng chẳng chú ý mấy và cũng không có ý
định truy cứu sự việc này, chủ yếu là do tâm trạng nàng hiện đang khá
tốt, trình độ của những sĩ tử này không tệ, đặc biệt là văn chương của
sĩ tử Diệp Dân khiến nàng rất thích.
Diệp Dân, viết ra được văn chương thế này chắc là nhân tài có thể dùng.
"Hoàng thượng dự định xử lý việc này thế nào?"
"Lần này trẫm cũng có thể xem là hài lòng với cách làm việc của Tiêu Thường, trẫm sẽ không trách tội hắn, nếu đã
hữu duyên kẹp vào đây, thì xem như hắn là sĩ tử thứ ba mươi ba, không có lần sau, bằng không sẽ nghiêm trị."
"Ngươi ghi chiếu đi, Diệp Dân Nhất giáp nhất bảng, Tào Tiến Dũng Nhất giáp nhị bảng, Nhiếp Minh Cơ Nhất giáp tam bảng..."
"Tiêu đại nhân, biết chiếu thư đã ban
xuống, năm nay Nhất giáp lại có ba mươi ba người, ông biết tại sao lại
có chuyện này không?"
Tiêu Thường vội vã lấy xem, tại sao lại đâu ra cái tên Cung Tuế Hàn thế này, đứa nào là Cung Tuế Hàn?
Hắn một chút ấn tượng cũng không có,
trong ba mươi hai người không hề có hắn, đây rốt cuộc là cái quái gì
đây? Tiêu Thường khó hiểu lắc đầu.
"Bài thi của Nhất giáp mà ngươi đưa lên có ba mươi ba trang."
"Cái gì? Rõ ràng ta đã bảo..."
Tiêu Thường không dám nói tiếp, mấy ngày
trước hắn đau mắt nên không thể chấm bài, đành gọi trợ thủ đến giúp, đã
dặn dò kĩ lưỡng chi tiết là phải cẩn thận, thế mà giờ lại để xảy ra
chuyện, nếu hắn mà nói ra là do hắn, chắc chắn sẽ mất chức, thôi rồi!
"Hoàng thượng nói thế nào?" Tiêu Thường nín thở hỏi.
"Bài đó nội dung chẳng ra gì nhưng được
cái chữ viết rất tốt, Hoàng thượng bảo, cứ chiêu vào cung để viết chữ,
việc này xem như kết thúc, nhưng nếu còn tái phạm chắc chắn sẽ nghiêm
trị không tha."
Nghe xong, Tiêu Thường nhẹ nhõm cả người, may là không sao, tay hắn đã nhễ nhãi mồ hôi, suýt chút nữa thì con
đường làm quan của hắn đã đoạn tuyệt chỉ vì cái lỗi cỏn con này, thật là không đáng.
Nhưng kể ra thì, tên Cung Tuế Hàn này
thật tốt số, thế là đã trở thành Nhất giáp Tiến sĩ, nhớ năm xưa ta cũng
chỉ là Nhị giáp ngũ bảng.
"Còn nữa, Hoàng thượng dặn rằng, nếu kẻ khác hỏi tại sao lại như thế, thì đại nhân phải đưa ra lời giải thích thích hợp."
Thế này thì rõ ràng là Hoàng thượng làm khó Tiêu Thường rồi.
"Đây là điều tất nhiên!"
Không thể nói là do hắn thất chức, cũng
không thể nói Hoàng thượng thêm vào một người, thế này thì làm sao ăn
nói với cấp dưới đây?
Cái trình độ tầm thường như thế mà lại trở thành Nhất giáp, Cung Tuế Hàn có mơ cũng chẳng thấy được việc này a.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT