Nguyên Mẫn lúc này thực sự không biết Hưu Nguyệt đến là giúp đỡ nàng
hay là đến quấy rối, còn đề cập đến chuyện Minh Phượng… Hưu Nguyệt đúng
là đáng giận, rõ ràng là muốn là cho triều đình và Minh Phượng gia tộc
trước tiên trở nên xung đột, điều này đối với nàng tuyệt đối gây bất
lợi. Mặc kệ Minh Phượng là ai, phàm là kẻ có sự uy hiếp thì đều phải
diệt trừ!
Những người ở buổi yến tiệc hiện giờ khuôn mặt đều đăm chiêu suy
nghĩ, cả người luôn thản nhiên tươi cười như Minh Viêm cũng không nén
được giận, Hưu Nguyệt ngay cả chuyện này đều biết rõ ràng, hiện tại bản
thân hắn dường như trở thành nhân vật mục tiêu để mọi người công kích.
Hiện tại bất quá đây cũng không phải là chuyện quan trọng, nếu Liễu
Húc chết thì tâm nguyện của tỷ tỷ xem như chỉ hoàn thành được một nửa,
mặt khác bản thân hắn cũng phải hoàn thành một nửa còn lại.
Cung Bình lúc này không thể nào suy nghĩ gì hơn, tiên sinh không thể
chờ thêm được nữa, Cung Bình hiện tại cũng chỉ có thể kiên trì đến cùng
mà liền thử đàn. Ngựa chết đành xuống đi bộ, không thử thì không biết
được có hiệu quả hay không.
Cung Bình đàn,tiếng cầm khi vang lên, lúc đầu có chút không lưu loát, nhưng sau đó cũng liền khá hơn, tiếng đàn lúc này làm cho mọi người
nghe được cảm giác đặc biệt thoải mái, vừa rồi Đoạn hồn khúc mang đến sự đau đớn, nhưng bây giờ dường như làm cho linh hồn con người một lần nữa sống lại!
Xem ra, tiểu tử kia cũng là người của Đoàn gia, có thể đàn được cầm
khúc thì quả nhiên người của Đoàn gia đều rất lợi hại, nhưng rốt cuộc
hắn cũng không phải là gia chủ, Hưu Nguyệt vẫn không dám chắc, trừ bỏ
Cung Tuế Hàn là người ngốc nghếch thì người này cũng không kém, nhưng
Cung Tuế Hàn cũng không thể loại trừ được khả năng là gia chủ.
Thật là thú vị, Minh Phượng xem ra lần này phải sống lại, đúng là thú vị! Hưu Nguyệt nghe được tiếng đàn từ xa truyền tới mà nghĩ đến, khi
trở về cũng loại bỏ mọi việc, sau đó liền ngủ, nàng hoàn toàn không để ý tới từ xa đã dồn dập âm thanh đi bộ, còn có âm thanh của áo giáp ma xát tạo ra, là đối đầu với Nguyên Mẫn, nàng nếu ngay cả bản lĩnh cũng không có thì thay đổi Hoàng đế cũng là điều tốt!
Rất nhanh trong điện đã tập trung hàng ngàn cấm quân hoàng cung, phá
hủy tiếng đàn du dương trong điện, mọi chuyện lúc này có vẽ rất không
bình thường.
Dẫn đầu là Tổng cấm quân Đô thống Từ Hưng, hơn nữa vừa tới đã rất ồn ào.
Nguyên Mẫn khóe miệng mỉm cười, sau đó lại lạnh lùng, xem ra trò hay
cuối cùng cũng tới. Nhưng Cung Tuế Hàn lớn như vậy vẫn chưa bao giờ thấy cảnh tượng này, nàng lúc này muốn bị dọa chết, rốt cuộc là có chuyện
gì, tại sao những người này lại không đem Hoàng Thượng để vào mắt, chẳng lẽ lại giống như lịch sử có nói, đây là muốn làm phản? Cung Tuế Hàn
chân có chút run rẩy.
“Thiếu chủ, ở đây rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Từ Hưng nhìn thấy trên
mặt đất vẫn nằm không ít người liền quay sang hỏi rõ Minh Viêm, chẵng lẽ đã tới chậm, vừa rồi giải quyết xong một vạn tướng sĩ ở cửa Đông An
trong một thời gian ngắn, hắn rốt cuộc cũng không hiểu có chuyện gì xảy
ra ở đây, Nguyên Mẫn tại sao chỉ cho một vạn quân trấn giữ của Đông An?
Nhưng hắn cũng không cần biết, bất kể có như thế nào thì trận này Nguyên Mẫn nhất định phải thua.
Minh Viêm không trả lời, vẫn nhìn về phía Nguyên Mẫn, quả nhiên là
một nhân vật không đơn giản, khuôn mặt như thế nào vẫn không hề đổi sắc…
“Nguyên Mẫn, ngươi lúc này vẫn còn ngồi được sao? Ta sợ Hoàng đế bây
giờ phải thay đổi người rồi…” Từ Hưng hướng Nguyên Mẫn nói to.
“Trẫm vì sao lại ngồi không yên? Cấm quân của ngươi bất quá có năm
vạn, Trẫm và hoàng thúc tuy chỉ có ba vạn, nhưng ba vạn quân này là tinh anh của tinh anh, nếu đánh nhau thì chưa chắc đã thua” Nguyên Mẫn bình
thản nói, từ trước đến giờ quân lính sức chiến đấu ở sa trường so với
bọn cấm quân sống an nhàn sung sướng vẫn mạnh hơn rất nhiều. Hơn nữa Từ
Hưng từ trước đến giờ đầu óc đơn giản, nàng từ trước đến nay cũng không
quá tín nhiệm, cho nên năm vạn cấm quân phản loạn cũng không cần quá lo
lắng.
“Nguyên Mẫn, ngươi nghĩ rằng bọn ta cái gì cũng không biết sao? Ngươi biết cho tam vạn quân sĩ cải trang vào thì bọn ta cũng biết, hơn nữa so với ngươi vào còn nhiều hơn, vào được năm vạn quân, cho nên bên trong
thành bọn ta lúc này có hết thảy là mười vạn binh lực. Ngươi nói xem,
bốn vạn quân của ngươi lợi hại hay so với mười vạn quân của ta lợi hại
hơn? Bên ngoài bốn vạn, ngươi không dám động, dù sao ngoài thành lúc này bọn ta đã thủ mười vạn binh, chỉ cần ngươi động binh thì bọn ta sẽ liền tấn công vào. Ngươi nói có đúng không?” Từ Hưng kiêu ngạo nói.
Diệp Dân liền biến sắc, ba vạn đấu với mười vạn, chắc chắn sẽ thua,
hắn nhìn về phía Nguyên Mẫn, khuôn mặt có phần biến sắc, quả nhiên lần
này rất phiêu lưu rồi. Đám người của Từ Hưng lúc này càng trở nên cao
hứng.
Nói như thế nào thì cũng không thể xác định được, nhưng Hoàng Thượng
lúc này không phải là phong thái tràn đầy tự tin, phải chăng đã nghĩ là
trận này phải thua?
Cung Tuế Hàn như đang nằm mộng, rốt cuộc là chuyện gì? Tiên sinh tại
sao lại trở thành thủ lĩnh của quân phản động, hơn nữa Hoàng Thượng lúc
này lại giống như đang bị rơi vào hoàn cảnh rất xấu, sắc mặt cũng không
thoải mái lắm. Nơi này rốt cuộc cũng không nên ở lâu, Cung Tuế Hàn nhớ
rõ, trong Minh sử ký có viết qua, nếu có quân phản động, giết vua đoạt
ngôi thì kết cục của các Hoàng đế thật bi thảm, nàng không muốn Hoàng
thượng có chuyện.
Tiên sinh đã khẳng định sẽ không bỏ qua Hoàng thượng, Tiên sinh là
người từ trước đến giờ chỉ nói một lời, hắn đã nói thì nhất định sẽ làm, xem ra Tiên sinh quả thật không phải người tốt, Cung Tuế Hàn cảm giác
chân càng mềm nhũn ra…
Đột nhiên lúc này Cung Tuế Hàn nghĩ đến điều gì đó, liền vội vàng đi
đến bên cạnh Nguyên Mẫn nàng nhỏ giọng nói ở bên tai Nguyên Mẫn “Hoàng
thượng, chúng ta chạy đi, ta biết nơi này có một mật đạo, ta từng xem
qua ‘Giang hồ chí’, trong đó có nói qua cách bố trí xây dựng trong cung
điện, có một lối đi quan trọng thoát được ra ngoài” Nàng may mắn đã đọc
lén qua ‘Giang hồ chí’, trong đó có một quyển giới thiệu sơ lược về kiến trúc toàn diện trong cung, quan trọng hơn là ở trong cung có một mật
đạo bí mật, chí có hoàng đế mới biết được.
Thật ra bản thân Cung Tuế Hàn không hề biết mật đạo nằm ở đâu. Nàng
cho rằng khi nói đến điều này hẳn Nguyên Mẫn sẽ biết đến, bởi vì Nguyên
Mẫn chính là hoàng đế…
Dường như Nguyên Mẫn rất ngạc nhiên, căn bản nàng cũng không biết,
bởi vì đây là cung điện của vương triều cũ, nàng không biết cũng không
có gì là lạ, nhưng việc quan trọng là trong đầu Nguyên Mẫn không hề có
khái niệm bỏ trốn.
“Trốn?!” Nguyên Mẫn nhìn bộ dáng khẩn trương sợ hãi của Cung Tuế Hàn, nàng cảm thấy trận đánh này cơ hồ đã làm kinh hãi đến người sợ chết như Cung Tuế Hàn. Rốt cuộc Cung Tuế Hàn có bao nhiêu phần nhát gan thì nàng cũng không rõ lắm.
“Hừ! Muốn trốn thì ngươi trốn một mình đi!” Bản thân nàng còn chưa thua, vẫn chưa tới mức phải chạy trốn.
Cung Tuế Hàn thấy sắc mặt của Nguyên Mẫn chính là không muốn bàn bạc
nữa, nàng lúc này lại quên mất Hoàng Thượng dù sao cũng là một người
kiêu ngạo, trốn, tất nhiên không phải tác phong của Hoàng thượng, hơn
nữa Hoàng thượng đã nói một là một, nàng đã nói không thì nhất định sẽ
không chạy trốn.
Cung Tuế Hàn trong lòng thầm nghĩ, dù sao hôm nay Hoàng Thượng cũng
gặp sự cố, bản thân nàng cũng không thể nào sống nổi. Nghĩ như vậy, Cung Tuế Hàn lúc này lại không thấy sợ hãi.
“Hoàng Thượng, người không trốn, thần cũng không trốn, thần sẽ bảo vệ người!” Cung Tuế Hàn đứng ở phía trước Nguyên Mẫn, khí thế có chút anh
dũng!
Điều này ngược lại làm cho Nguyên Mẫn thoáng kinh ngạc, nàng bảo vệ
mình, đúng là ngu ngốc, nàng cả đời này cũng đều không thảm hại đến nổi
cần Cung Tuế Hàn bảo vệ, thật đúng là không biết lượng sức mình… Tuy
Nguyên Mẫn nghĩ như thế, nhưng khóe miệng nàng không khỏi hơi dương lên. Đúng là khó thấy được người nhát gan như Cung Tuế Hàn lúc này lại trở
nên dũng cảm như vậy!
“Nói nhỏ xong chưa? Trong lúc này còn bàn chính sự sao? Ngươi lúc này nên nhanh chóng viết chiếu thư… sau đó còn phải quang minh chính đại
công bố thiên hạ” Minh Viêm chọn mi nói.
“Nói như thế nào?!” Thì ra là thế, đúng như nàng nghĩ là Minh Viêm
muốn mưu đồ cướp ngôi, xem ra đã làm hòa thượng mà còn muốn nổi danh,
“Ngươi còn bố trí mặt nào khác không? Dù sao phải làm cho Trẫm thua
tâm phục khẩu phục, nếu không làm được thì ngươi sẽ nghĩ Trẫm sẽ nói như thế nào?” Nguyên Mẫn cười trả lời.
“Cái gì?” Minh Viêm hiển nhiên không nghĩ tới Nguyên Mẫn lúc này vẫn
còn kiêu ngạo mà cười nói như thế, chẳng lẽ nàng có viện bình, điều này
không có khả năng, hắn dù sao cũng đã xác định tất cả các phương hướng
mấy ngày qua cũng không hề thấy có người ra ngoài cầu cứu viện binh, hơn nữa cho dù có thì hiện tại cũng đã muộn rồi, trên cơ bản ba vạn quân
kia cũng không hề có lực uy hiếp.
“Ngươi dường như đã quên đô thành của Minh triều đã bị hạ như thế
nào? Đúng là không nhận được một chút bài học kinh nghiệm hay sao…”
Nguyên Mẫn nở nụ cười vô cùng lộng lẫy, đây chỉ là giai đoạn đầu để tiêu diệt tàn tích mà thôi.
“Không thể nào, hỏa quân không phải do Lý Khiếu quản lý sao…” Từ Hưng biến sắc, Lý Khiếu mười ba năm trước đã bị tước quân quyền, chỉ còn giữ lại ba vạn quân.
“Hỏa quân?!” Đây đúng là điều làm cho người ta kinh ngạc, không chỉ
có Minh Viêm và Từ Hưng, ngay cả Diệp Dân, Ngôn Thác và bọn người khác
cũng ngạc nhiên không kém. Hơn nữa sắc mặt lại hoàn toàn bất đồng, Minh
Viêm vẫn như trước nhìn không ra cảm xúc, nhưng Từ Hưng lại có phần bất
an, còn Diệp Dân thì lại có phần an tâm, Ngôn Thác thì tỏ vẽ sùng bài,
đúng là Hoàng Thượng, quả nhiên lợi hại, thì ra là có giấu vũ khí bí mật
Hỏa quân, là đội quân sử dụng hỏa quân để chiến đấu. Minh triều lúc
bấy giờ tuy đã hết hy vọng, nhưng khi bị công thành vẫn rất ngoan cường
chống cự, suy cho cùng chính là không muốn từ bỏ một vương triều vô cùng huy hoàng như Minh triều được.
Lúc ấy người khai quốc Đại Dĩnh nguyên là một thợ mỏ, chuyên khai
thác các mỏ khoáng, trong quá trình khai mỏ hắn đã phát minh ra hỏa
dược, sau này trong lúc động binh lại vô cùng nhạy bén sử dụng vào việc
quân sự, lúc ấy hắn đã dùng hỏa dược để công thành. Thành trì rốt cuộc
cũng bị đánh hạ, phần lớn là đều sử dụng hỏa quân, tiên vương vì sợ bị
tiết lộ bí mật quân sự ra bên ngoài nên chỉ lưu lại một số nhỏ tướng
lĩnh thân tín để dẫn dắt đội quân, phương pháp bào chế thuốc cũng chỉ có hoàng đế biết, khi nào đến thời khắc mấu chốt sẽ sử dụng đến.
Sau khi Nguyên bị tước quân quyền, ba vạn hỏa quân cũng ở trong tay
Nguyên. Sau khi bàn bạc kế hoạch sử dụng viện binh của Nguyên, Nguyên
Mẫn cũng đã bí mật tiến hành, đưa viện binh về cũng như đưa hỏa quân do
Lý Khiếu dẫn dắt trở về.
Mọi việc đều diễn ra rất bí mật, bởi vì sau khi Lý Khiếu bị tước binh quyền, hỏa quân do ai trông nom rất ít người biết được!
Dù có mười vạn quân ở trước mặt mà so với một vạn hỏa quân thì cũng không thua thiệt!
“Hơn nữa, nếu ta đoán không nhầm, ngươi nói ở ngoài có mười vạn quân, đúng là có thể uy hiếp ta, nhưng Hoắc Đạt đại khái mấy hôm nay cũng đã
trở về, chủ yếu chính là nếu bên trong thua thì bên ngoài tự nhiên cũng
không ra hồn!” Nguyên Mẫn nói tiếp, khóe miệng mĩm cười lạnh lùng.
“Xem ra là ta xem nhẹ ngươi! Ha ha! Không hổ danh là Nguyên Cương…”
Đúng là con gái của tỷ tỷ, Minh Viêm còn chưa nói xong thì đã bị Nguyên
Mẫn chen vào, nơi này ít nhất cũng có mấy ngàn người, Nguyên Mẫn không
để Minh Viêm nói bừa được.
“Trẫm và ngươi trước tiên làm một cuộc giao dịch,ngươi thấy như thế
nào?” Nguyên Mẫn sắc mặt có chút lạnh lùng nói, nàng lúc này không hy
vọng Minh Viêm đem thân phận của mình ra công bố, như vậy người thua
không chỉ có Minh Viêm, cơ bản là cả hai đều thua, Minh Viêm chính vì
vậy mới không sợ hãi.
“Được!” Minh Viêm hí mắt, hành động này so với Nguyên Mẫn rất giống nhau, đúng là có quan hệ huyết thống.
“Tốt lắm!” Minh Viêm lặp lại.
“Trước tiên ngươi cho binh lính lui ra, chúng ta hai người một mình
nó chuyện!” Nguyên Mẫn nhìn chằm chằm Minh Viêm nói, nàng có mười phần
nắm chắc chiến thắng, Minh Viên nhất định sẽ nghe theo.
“Các ngươi lui xuống trước đi!” Minh Viêm bất đắc dĩ nói, hắn rất
muốn biết Nguyên Mẫn rốt cuộc là muốn nói chuyện gì, dù sao nếu hắn thua thì Nguyên Mẫn cũng không thắng được.
Cung Tuế Hàn đi chầm chầm, nghĩ cũng không muốn đi, bởi vì nàng rất
lo lắng cho Nguyên Mẫn, nàng chỉ sợ tiên sinh đối với Nguyên Mẫn làm
chuyện gì không tốt!
Nguyên Mẫn nheo mắt nhìn Cung Tuế Hàn, Cung Tuế Hàn đành phải chầm chạm đi xuống, Hoàng Thượng thật nghiêm túc.
“Cữu cữu, ngươi thật muốn đem thân phận của Trẫm nói ra?” Nguyên Mẫn hỏi.
“Cữu cữu?! Ha ha, tình huống lúc này là như thế nào đây?” Minh Viêm
không thể không đặt nghi vấn trở lại, Cữu Cữu, thật ủy khuất cho nàng,
nhưng rõ ràng là rất muốn nhắm vào tử địa của mình, nhưng bản thân mình
cũng phải chịu ủy khuất, đây không phải là tác phong của Nguyên Mẫn.
“Cữu Cữu, ngươi có biết tên của trẫm phía sau thủ bộ gì không? Là
“Mẫn” liên kết với “Mưu”, ý là trí tuệ. Mẫu hậu từ nhỏ đã muốn trẫm có
trí tuệ tinh thông, ngài nghĩ xem trẫm như thế nào lại có thể lên ngôi
hoàng đế? Bí mật ẩn phía sau chính là thực hiện nguyện vọng của mẫu
thân…” Nguyên Mẫn nói rất nhẹ, lại đặc biệt quan sát Minh Viêm, công
thành vi hạ – công tâm vi thượng(1), Nguyên Mẫn từ trước đên nay vẫn cho là như thế.
“Vậy thì sao?” Minh Viêm tuy rằng cảm xúc cũng không khỏi phập phòng, nhưng cũng biết rõ Nguyên Mẫn đã đánh trúng tim đen mình, nhìn mặt
ngoài Minh Viêm thoạt nhìn cũng không quá thờ ơ, bằng không hắn cũng
không tiếp tục nói thêm nữa.
“Đừng quên, trên người trẫm có một nữa giọt máu của Minh thị, trẫm
làm hoàng đế chính là lựa chọn tốt nhất không phải sao? Nguyên gia giang sơn không có gì phá nổi, ta nghĩ mẫu thân năm đó cũng cảm thấy được như vậy, thực sự mẫu hậu vẫn ngại đem thiên hạ này làm cho đảo loạn, Nguyên không hẳn thua nhưng Minh chưa hẳn có thể thắng, cũng đừng quên lúc này còn có một Đoàn gia, đến lúc đó chỉ sợ là tam quốc tranh hùng, khi ấy
dân chúng và bách tính khắp nơi sẽ lầm than, ngươi đại khái không nghĩ
đến bách tính, nhưng mẫu hậu để ý, bằng không khi đó thiên hạ đã nổi
loạn. Mẫu hậu chính là người như thế, Cữu Cữu chẳng lẽ lại không biết
sao?” Nguyên Mẫn nói xong, kỳ thật trong lòng cũng có chút khẩn trương,
bởi vì mẫu hậu nàng là người như thế nào bản thân nàng cũng không rõ
lắm, nhưng đúng là Minh Diệp đã có cơ hội đoạt được thiên hạ, nhưng cũng không đoạt, rốt cuộc là vì sao? Nàng cơ bản cũng không biết. Hơn nữa
lần này mình đã muốn thua, nhưng như thế nào lại có thể chiếm ưu thế?
Minh Viêm không nói gì, tựa hồ đang suy nghĩ, Nguyên Mẫn nghĩ rằng động thái này thật nguy hiểm.
“Cữu Cữu nếu không xem mẫu hậu là người thân, thì Mẫn nhi cũng chỉ có lựa chọn là cả hai đều thua, nhưng Nguyên gia sẽ không thua, cùng lắm
thì trẫm không đảm đương nổi vị trí hoàng đế, nhưng Nguyên gia thì vẫn
còn rất nhiều người muốn chờ được làm hoàng đế, còn Minh gia thì chỉ có
Cữu Cữu và ta, nếu không còn ai ngoài cữu cữu thì ta chính là huyết
thống cuối cùng của Minh thị. Trong lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, trẫm cũng muốn hai ta trước tiên đều giữ được cân bằng thôi, trẫm lưu
lại, thì huyết thống trên người trẫm cũng sẽ được nối truyền lại cho hậu duệ về sau, trong thâm tâm Minh thị cũng chẳng khác nào giữ được một
nữa giang sơn? Mẫu hậu để trẫm làm Hoàng đế, mục đích chính là như thế!
Cữu cữu, ngươi là người thông minh, hơn nữa cục diện lúc này cũng đã
rõ, ngài cũng nên suy nghĩ lại một chút!” Nguyên Mẫn cuối cùng cũng
không quên đề cao Minh Diệp, nàng chỉ hy vọng bản thân nàng không đoán
sai, đem Minh Diệp ra đẻ uy hiếp Minh Viêm.
Tình hình lúc này tâm của Minh Viêm cơ hồ giống như ngọc đá bị thiêu
đốt, bản thân hắn cũng thấy rắc rối, nhưng hắn không hy vọng nếu hắn
không thừa nhận thì đến lúc đó ai còn dám nói? Nếu có người muốn nói,
thì cơ bản Nguyên Mẫn cũng không hy vọng như vậy, nếu ngày sau trong dân gian có thể truyền tụng điều này cùng là chuyện có thể.
“Ngươi đừng quên, hỏa quân của ngươi hiện không ở trong này, nếu ta
cưỡng ép ngươi thì vẫn có cơ hội xoay chuyển” Minh Viêm trầm mặc thật
lâu sau mới cười nói.
“Vậy, ngươi hiện tại liền có cơ hội!” Nguyên Mẫn cũng cười trả lời, nàng không tin Minh Viêm lại làm như vậy.
“Nói về khí phách, Nguyên Mẫn ngươi coi như thắng…”
***
Sau một lúc lâu, không rõ Nguyên Mẫn và Minh Viêm đang thỏa thuận điều gì, nhưng Minh Viêm rốt cuộc cũng đầu hàng!
Tất nhiên Từ Hưng vô cùng sợ hãi, lúc đầu thế cục cũng không mấy lạc
quan, bây giờ ngay cả Minh viêm cũng đều đầu hàng, hắn đầu hàng có lẽ
cũng giữ được mạng sống, nhưng bản thân mình thì làm sao mà sống được?
Tính cách của Nguyên Mẫn hắn không phải không rõ, ai sống thì sống nhưng chắc chắn hắn sẽ chết. Nguyên Mẫn nàng tuyệt đối sẽ không buông tha cho một người phản bội như hắn.
Tất nhiên hắn cũng không hiểu rõ Nguyên Mẫn, Minh Viêm, Nguyên Mẫn
còn không muốn bỏ qua, nếu như hiện tại dù có thỏa hiệp như thế nào,
nhưng phàm là có uy hiếp đến địa vị của nàng thì đều phải diệt trừ.
“Hoàng Thượng, thần nhất thời hồ đồ, nghe lời dụ dỗ của kẻ xấu, thần
có tội, thỉnh Hoàng Thượng tha mạng cho thần…” Từ Hưng một phan nước mắt nước mũi cầu xin.
Nguyên Mẫn chán ghét liếc nhìn hắn, vốn nàng không có ý định lưu lại
con người này, đúng là kẻ có gan làm nhưng không có can đảm thừa nhận.
Con chó bị dồn đến đường cùng cũng biết phản công, Từ Hưng biết bản
thân hắn phải chết, nếu hắn chết thì cũng không để Nguyên Mẫn sống được
thanh thản, nhằm vào lúc tất cả mọi người đều không quá chú ý, hắn đột
nhiên đứng dậy rút ra một tiểu đao hướng đến Nguyên Mẫn, Cung Tuế Hàn
lúc này ánh mắt trợn to lạnh lùng nhìn thấy, rất nhanh liền che ở trước
mặt Nguyên Mẫn, nàng nghĩ chỉ muốn bảo vệ Nguyên Mẫn.
Nhưng may mắn là thân thủ của Ngôn Thác nhanh hơn, liền một đao đem
Từ Hưng chém hai nhát, lúc này tất cả máu đều phun hết vào người và mặt
Cung Tuế Hàn. Cung Tuế Hàn từ nhỏ đến lớn vẫn chưa bao giờ thấy qua
nhiều máu như vậy, lúc này nàng quá hoảng sợ liền bị dọa đến hôn mê, chỉ còn thiếu mỗi việc bị sùi bọt mép.
Nguyên Mẫn lúc này lại hảo tâm tiếp đỡ Cung Tuế Hàn từ phía sau, nàng rõ ràng là nhát như chuột, vậy mà lại muốn bảo vệ mình, đúng là ngu
ngốc!
Nguyên Mẫn dù trong lòng tuy thầm mắng, nhưng thâm tâm nàng lại có
một loại cảm giác hiện ra, dường như cảm giác ấy có tên là cảm động!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT